Hiện tại chỉ có thể hắn mở miệng. Hắn thật sợ tên ngốc Lục Phong này rồi, không hiểu quy củ, hoàn toàn chọc giận đối phương.
- Hỏi thăm? Ta thế nào cảm giác các ngươi đang thẩm vấn học sinh của ta? Các ngươi cảm thấy hắn là Dị Linh tộc, hay ta là Dị Linh tộc?
Bóng người trên trời hừ lạnh, bỗng nhiên xoay người lại, quát lạnh một tiếng. Một cảm giác áp bách tựa như thiên địa từ trên trời hạ xuống, cho người ta một loại cảm giác hô hấp cũng khó khăn.
- Đây là... Thiên Nhận Danh Sư?
Thập đại trưởng lão tính cả Kim Nguyên đỉnh, tất cả đều bị dọa đến nói không nên lời. Thiên Nhận Danh Sư, từ Thượng Cổ đến nay, chỉ có Khổng sư làm được, thế mà vị kia cũng thế... Bọn họ lại hoài nghi học sinh của đối phương là Dị Linh tộc! Quả thực chính là con mẹ nó muốn chết! Hắn là Danh Sư ngay cả ông trời cũng công nhận, làm sao có thể thu Dị Linh tộc làm đồ đệ? Đây không phải đùa giỡn sao?
- Sư… sư tổ?
Nhìn thấy đối phương xoay mặt lại, biểu hiện ra thân phận Thiên Nhận Danh Sư, Mộc sư rốt cục nhận ra được. Vị lão sư của Trương Huyền, không phải người khác, chính là sư tổ trước kia hắn gặp qua... Dương Huyền! Sớm biết Trương Huyền là học sinh của hắn, còn thẩm phán cái rắm ah!
- Chúng ta không dám...
Khóe miệng của Mạc Cao Viễn giật giật, vội vàng chắp tay.
- Ngươi thì sao?
Dương sư nhìn về phía Lục Phong.
- Ta... không dám!
Lục Phong run rẩy, suýt chút nữa chết ngất. Sớm biết Trương Huyền có lão sư lợi hại như thế, tìm phiền toái là gì chứ... Đây không phải muốn chết sao! Cái này được rồi, đắc tội Danh Sư cường đại như thế, không cần nghĩ, tương lai sau này của hắn, khẳng định sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát, lại không có không gian tiến bộ. Đổng Hân ở một bên hai mắt biến thành màu đen. Cái này được rồi... hoàn toàn đắc tội người ta, coi như giết ngươi, ngươi cũng không có tư cách phản kháng ah!
- Không dám tốt nhất!
Bóng người cũng không truy cứu, chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu, phảng phất như muốn nhìn thấu thương khung:
- Bản tọa Dương Huyền, nếu như cảm thấy ta lấy lớn hiếp nhỏ, có thể đi tổng bộ Danh Sư đường kiện ta!
- Chúng ta không dám...
Mạc Cao Viễn bị dọa đến sắc mặt trắng nhợt. Kiện, kiện cái rắm ah! Nếu cho tổng bộ biết, đắc tội Danh Sư cấp bậc như vậy, chỉ sợ không những không giải oan, còn sẽ ra tay chụp chết.
Loại Danh Sư cấp bậc này, mỗi một vị đều là tài phú của đại lục, đừng nói Danh Sư học viện của một đế quốc nhất đẳng, xem như dùng phong hào đế quốc đến trao đổi, cũng không đổi được! Không truyền tin tức đến tổng bộ, ngược lại cũng thôi, truyền đến tổng bộ... Đây không phải tìm đánh sao?
Danh Sư đường, mặc dù chỉ vì nhân tộc, làm việc công chính, đó cũng phải nhìn cấp bậc. Danh Sư cấp bậc càng cao, hưởng thụ đặc quyền càng lớn, những Danh Sư lục tinh bọn họ tới so sánh, căn bản không tính là gì! Đừng nói chết một người, cho dù chết một ngàn người, một vạn người, cũng không đổi được loại cường giả này! Cái gì nhẹ cái gì nặng, Danh Sư đường tự biết lấy hay bỏ.
- Không dám tốt nhất!
Gật gật đầu, lúc này Dương Huyền mới hất ống tay áo, bàn chân đạp không, liền muốn rời khỏi.
- Sư tổ!
Mộc sư vội vàng tiến lên, những ngày này hắn tu luyện công pháp mà vị sư tổ này truyền thụ, vấn đề trong cơ thể được giải quyết dễ dàng, thực lực cũng rất tinh tiến, trong lòng sớm đã vạn phần cảm kích người trước mắt. Lúc này thấy hắn muốn rời khỏi, liền nhịn không được nữa.
- Ân! Cố gắng tu luyện, quay về Mộc gia cũng không phải là không được!
Nhẹ gật đầu, Dương Huyền không nói thêm lời, bàn chân đạp mạnh trên không trung, càng lên càng cao, lập tức hô một tiếng, biến mất tại nguyên chỗ, như là thuấn di.
- Là... năng lực không gian, Danh Sư... cửu tinh!
Nuốt ngụm nước bọt, thập đại trưởng lão đều ngớ ra. Danh Sư đến cửu tinh, liền nắm giữ không gian pháp tắc, thậm chí có thể bố trí ra không gian chồng chất, chế tạo nội thế giới... vị trước mắt này, trong nháy mắt biến mất, tìm khắp chung quanh cũng nhìn không thấy, nói rõ đã nắm trong tay loại lực lượng này!
Danh Sư cửu tinh còn sống... ở trên đại lục tổng cộng không có mấy vị, thế mà gặp được một cái, còn thẩm phán học sinh của hắn... Tất cả mọi người cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không khỏi nghĩ mà sợ. May mắn người ta là Danh Sư, không chấp nhặt bọn họ, nếu không toàn bộ học viện, liền không cần thiết tồn tại.
Xem ra vị Dương sư này, mặc dù mạnh mẽ, nhưng đối với học sinh vẫn rất xem trọng. Nghĩ đến nơi này, tất cả đều kìm lòng không được nhìn về phía Trương Huyền cách đó không xa, lại thấy hắn nhíu mày, như không cao hứng lắm. Nói thật, giờ phút này Trương Huyền quả thực không quá cao hứng, lòng tràn đầy xoắn xuýt. Sớm biết phân thân không đáng tin cậy, không nghĩ tới không đáng tin cậy như thế, cái này... giả bộ không phải có chút... quá lớn sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...