- Làm sao vậy?
Không nghĩ tới bằng hữu nổi giận như thế, Ninh viện phó bối rối.
Hắn cùng Tưởng viện trưởng, ở chung không dưới năm trăm năm, chưa hề thấy hắn bởi vì chuyện gì mà tức giận, thậm chí một vị thân truyền làm chuyện sai lầm, hắn trục xuất sư môn, mặt cũng không đổi sắc...
Bây giờ lại không để ý thân phận chửi ầm lên, đến cùng làm sao vậy?
- Soạt!
Nương theo tiếng đàn kết thúc, tiên hạc phi hành trên bầu trời, tất cả đều rơi trên mặt đất, cả đám ngửa mặt lên trời kêu vang, tựa hồ làm sự tình gì, tâm tình vui vẻ.
- Viện trưởng, ngươi đây là đột phá, hay không đột phá...
Ninh viện phó nhịn không được nhìn lại.
Ma Âm, không giống chức nghiệp thượng cửu lưu, muốn đạt tới cấp bậc cao, tu vi phải sớm đột phá, cực kỳ trực quan, không cần suy nghĩ nhiều.
Tiếng đàn của đối phương dẫn đến nhiều tiên hạc như vậy, rõ ràng là cảnh giới tăng lên, nhưng chẳng biết tại sao, mang đến cho hắn một cảm giác, ý cảnh dừng lại tại nguyên chỗ, nhịn không được hơi nghi hoặc một chút.
- Đột phá cái rắm!
Tưởng viện trưởng đứng dậy, cả người như sư tử gào thét, hận không thể xé nát thanh niên ở cách đó không xa.
- Không đột phá? Vậy vì cái gì những tiên hạc kia...
Ninh viện phó cũng không hiểu.
Không đột phá... Không trung chỉ có thể bay lượn sáu tiên hạc, đây là định lý không đổi của Ma Âm sư, làm sao sẽ xuất hiện mười sáu con cùng bay lượn?
- Vì cái gì? Hắn thuần phục những tiên hạc này của ta...
Tưởng Thanh Cầm muốn phát nổ.
Nghe đối phương lời thề son sắt, còn thật sự cho rằng, có thể để cho hắn đột phá, ai ngờ tên này không biết dùng thủ đoạn gì, thời gian nháy mắt, liền thuần phục mười con tiên hạc hắn nuôi...
Linh thú bị thuần phục, chỉ nghe theo mệnh lệnh chủ nhân, tự nhiên để bọn chúng bay liền bay...
- Còn có thể như vậy...
Trước mắt cũng đen lại, Ninh viện phó thiếu chút nữa ngất đi.
Viện trưởng nói Thất Hạc nhảy múa, là chỉ cảnh giới đột phá, con mẹ nó ngươi thuần phục tiên hạc có tác dụng rắm gì?
Thuần phục tiên hạc, để bọn chúng bay... nếu cái này có thể đại biểu cảnh giới, ta cũng có thể làm cho mấy trăm con tiên hạc cùng một chỗ bay...
- Tưởng viện trưởng, mới vừa rồi ngươi nói, chỉ cần để bảy tiên hạc phi hành, liền cho ta Phượng Ngô tủy, hiện tại mười sáu con bay lên... không phải là muốn quỵt nợ chứ!
Không nghĩ tới bản thân vất vả để nhiều tiên hạc đồng thời bay lên như vậy, đối phương chẳng những không hài lòng, còn tức giận, Trương Huyền nhướng mày.
- Quỵt nợ... quỵt *** ngươi!
Tưởng Thanh Cầm suýt chút nữa cắn nát răng, cả người sắp điên rồi.
Gặp qua vô sỉ, nhưng chưa thấy qua vô sỉ như vậy.
Ngươi đây là trộm đổi khái niệm a?
Ý của ta là giúp ta đột phá, mà ngươi thì sao... thuần phục tiên hạc...
Căn bản là không có hoàn thành, còn hỏi ta muốn Phượng Ngô tủy...
- Ninh viện phó, ngươi phân xử cho ta, vừa rồi có phải hắn nói, chỉ cần Thất Hạc phi hành, liền cho ta Phượng Ngô tủy hay không? Chẳng lẽ viện trưởng liền có thể khi dễ người?
Không nghĩ tới đường đường Danh Sư, thế mà mở miệng mắng người, Trương Huyền khẽ nói.
- Cái này...
Khóe miệng của Ninh viện phó co giật.
Vừa rồi bằng hữu nói là: Nếu như ngươi có thế để cho tiếng đàn của ta làm bảy tiên hạc đồng thời bay lượn... Ta liền cho ngươi Phượng Ngô tủy!
Mặc dù muốn nói là ý cảnh tăng lên, nhưng từ mặt chữ lý giải... Đối phương nói đích thật không sai!
Hiện tại không chỉ Thất Hạc, mười sáu con hạc cũng bay, chẳng lẽ còn muốn chống chế?
- Trương sư, Tưởng viện trưởng nói tới Thất Hạc, là chỉ cảnh giới... Đây là thuyết pháp Ma Âm sư thường dùng, ngươi thuần phục tiên hạc, dùng chính là thủ đoạn Thuần Thú sư, cùng Ma Âm khác biệt, cũng không thể cầm năng lực thuần thú chạy đến Ma Âm học viện... đổi đồ vật a!
Chần chờ một chút, Ninh viện phó nói.
Khi nhục người, là ngươi khi dễ chúng ta a.
Người ta nói là cảnh giới, ngươi thuần thú... không nên chơi người như vậy.
- Ách!
Trương Huyền vò đầu, giờ mới hiểu được.
Trước đó cho rằng, muốn tiên hạc bay lên là được, không phải đại sự gì, hiện tại xem ra, cũng không phải đơn giản như vậy.
Trên ngôn ngữ xuất hiện nhầm lẫn, khó trách...
Hắn liền nói sao có thể dễ dàng như vậy!
- Cảnh giới tăng lên... sớm nói không được sao, như vậy... Tàng Thư khố của Ma Âm viện ở nơi nào, có thể để cho ta vào xem một hồi hay không?
Trương Huyền chần chờ một chút, nói.
Đừng nói để bảy tiên hạc phi hành, để một ngàn con cùng một chỗ bay, hắn cũng có thể làm được, nhưng để Ma Âm sư lục tinh đỉnh phong tăng lên, lại không được.
Trước đọc sách mới được.
- Tàng Thư khố?
Nghe hắn lần thứ hai nói lời này, Ninh viện phó kỳ quái.
- Phải... tình huống của Tưởng viện trưởng, ta có thể nhìn ra một chút, có điều, còn có chút nghĩ không thông, cần điều tra thêm tư liêu, có lẽ có thể linh qung bộc phát, biết giải quyết như thế nào!
Trương Huyền nói.
Thiên Đạo thư viện có thể thấy được thiếu hụt, nhưng dưới tình huống khuyết thiếu tri thức đối ứng, là không có cách nào giải quyết.
Chỉ có đọc sách, để cảnh giới bản thân cũng đi đến trình độ tương đồng đối phương, thậm chí cao hơn, mới có thể tuỳ tiện hóa giải.
Nhưng loại sự tình này không thể nói thẳng, nếu không, khẳng định sẽ bị xem như tên điên ném đi, chỉ có thể giả bộ ngớ ngẩn.
- Cái này...
Ninh viện phó nhìn về phía viện trưởng còn không có nguôi giận.
- Có nên để hắn đi Tàng Thư khố hay không?
Nhịn không được truyền âm qua.
- Đọc sách có thể giải quyết vấn đề của ta, ta làm sao đến mức bị nhốt năm trăm năm?
Tưởng Thanh Cầm căn bản không tin.
- Vậy ta liền cự tuyệt...
Ninh viện phó nói.
- Trước không vội... Đi Tàng Thư khố đọc sách, không tính là gì! Như vậy đi... Ngươi nói cho hắn biết, để hắn đi cũng không phải không thể, nếu như vẫn không thể để cho ta tăng cảnh giới lên, thì đừng nhắc lại sự tình Phượng Ngô tủy!
Tưởng Thanh Cầm nói:
- Còn có... Đọc sách liền đọc sách, nhưng không cho phép ở bên trong gây rối, cũng không thể phá hư!
Thư tịch trong Tàng Thư khố, chính là dùng để cho người xem, xem hay không, cũng không phải đại sự gì.
Chỉ cần không nháo sự là tốt rồi.
Đối với gia hỏa này, động một chút lại muốn vượt quan, động một chút lại muốn khảo hạch, hắn cũng có chút sợ.
- Được!
Ninh viện phó gật đầu, nói ý tứ của mình cho Trương Huyền.
- Yên tâm đi, khẳng định không nháo sự...
Nghe được có thể đọc sách, Trương Huyền thở phào nhẹ nhõm.
- Tàng Thư khố ở phía sau, ta dẫn ngươi qua!
Thấy hắn đồng ý, Ninh viện phó dẫn đường.
Biết thời gian đọc sách khẳng định không ngắn, Trương Huyền để Tôn Cường quay về chỗ ở, bản thân thì đi theo phó viện trưởng.
Ma Âm viện Tàng Thư khố, so ra kém Tàng Thư khố của Luyện Đan sư, Y Sư học viện rất nhiều, chỉ không kém Kinh Hồng viện bao nhiêu, do phó viện trưởng dẫn đầu, không cần học phần cũng có thể vào.
- Đa tạ phó viện trưởng...
Tiến vào bên trong, nhìn thấy thư tịch lít nha lít nhít trước mắt, ánh mắt Trương Huyền sáng lên.
- Ngươi ở chỗ này đọc sách đi, có gì cần, có thể sai người nói với ta!
Biết đọc sách không có gì quan trọng, Ninh viện phó phất tay cáo.
Đáp ứng một tiếng, Trương Huyền không tiếp tục để ý, con mắt rơi vào trên giá sách lít nha lít nhít trước mắt.
Nắm giữ năng lực nhìn sách liền có thể thu vào, liền không khó khăn như trước đó, tinh thần tập trung cao độ, con mắt theo từng quyển từng quyển thư tịch chảy xuôi đi.
Vô số thư tịch của Ma Âm học viện chảy vào trong óc.
Tàng Thư khố này giống như Kinh Hồng học viện trước đó, cả ngày không tới một học sinh, Trương Huyền cũng vui vẻ thanh nhàn, không đến mức kinh thế hãi tục.
Một quyển, hai quyển... Một trăm quyển, hai trăm quyển... Một ngàn quyển, hai ngàn quyển...
Mấy canh giờ sau, toàn bộ thư khố, mấy trăm vạn thư tịch xem không sai biệt lắm.
Trong lòng đối với Ma Âm cũng có hiểu rõ càng sâu, trong đầu thuận lợi tạo thành Thiên Đạo bí tịch từ nhất tinh đến lục tinh.
- Học tập!
Thấy trong Tàng Thư khố vẫn không có người, cũng lười tiếp tục động đậy, tìm địa phương rộng rãi khoanh chân ngồi xuống, tinh thần đắm chìm trong óc, bắt đầu từ nhất tinh bắt đầu học tập.
Sau ba canh giờ, hắn phun ra một ngụm trọc khí.
Hiện tại hắn, lĩnh ngộ đối với Ma Âm, đã đạt đến lục tinh, coi như so với Tưởng Thanh Cầm viện trưởng trước đó, cũng chỉ mạnh không yếu.
- Đã đạt đến Ma Âm sư lục tinh, vậy liền... kiểm tra một chút!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...