Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Lão giả cuối cùng nói.

Luyện Đan sư học viện giống như học viện khác, cũng có bốn vị phó viện trưởng.

- Ta biết Vưu Hư có ân với chúng ta, nhưng chuyện này lỗi ở hắn, đối phương cũng dựa theo quy củ làm việc, Y Sư học viện cũng không nói gì, nếu chúng ta lại tìm phiền toái, ta sợ... sẽ bị những người khác nói độ lượng thấp!

Chu phó viện trưởng cau mày.

- Độ lượng thấp? Hừ, tên này mắt không trưởng ấu, ở trong học viện ngang nhiên không cho viện trưởng mặt mũi, không hảo hảo dạy dỗ, chẳng phải người người đều cho rằng Luyện Đan học viện chúng ta dễ khi dễ?

Lão giả thứ nhất nói.

- Rõ ràng là viện trưởng nhúng tay...

Chu phó viện trưởng cau mày, nói còn chưa dứt lời, liền nghe Lục Phong viện trưởng vỗ bàn.

- Đủ rồi! Để các ngươi tới, là thương nghị xử lý sự tình như thế nào, không phải cãi nhau.

Lục Phong buồn bực.

Hắn đường đường là đại diện viện trưởng của Danh Sư học viện, bị một gia hỏa hai mươi tuổi xem thường không nói, còn làm tiến thoái lưỡng nan, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy tức giận.

- Trương Huyền này, vừa đến học viện, liền huyên náo dư luận xôn xao, gà chó không yên, mặc kệ hắn thiên phú thế nào, về sau tiềm lực như thế nào, Danh Sư học viện chúng ta cũng không cho phép có loại siêu thoát quản giáo này tồn tại!


Thấy mọi người yên tĩnh, Lục Phong viện trưởng khoát tay áo.

- Lại nói, ở Y Sư học viện, hắn đã công khai thừa nhận, không phải học sinh, ta đã phái người quét dọn chỗ ở của hắn trong khu tinh anh, từ hôm nay trở đi, liền để hắn dọn ra ngoài, không cho phép bước vào nửa bước!

- Cái này...

Chu phó viện trưởng lo lắng:

- Viện trưởng, bất kể nói thế nào, Trương Huyền cũng được đám người Mi viện trưởng, Triệu viện trưởng coi trọng, làm như vậy... Có thể để bọn hắn bất mãn hay không?

Coi như đối phương không phải học viên của học viện, nhưng được đám người Mi viện trưởng coi trọng, ở chỗ này cũng không tính là gì, trực tiếp đuổi đi, há không phải xé toang da mặt?

- Bất mãn? Ta dựa theo quy củ của học viện làm việc, có thể có gì bất mãn?

Lục Phong cười lạnh:

- Tiểu viện chung quanh học viện, tấc đất tấc vàng, trước đuổi ra ngoài, để hắn không chỗ ở, lại nghĩ biện pháp dạy dỗ!

Sắc mặt Chu phó viện trưởng tái xanh, đang muốn tiếp tục khuyên can, liền nghe phía ngoài vang lên tiếng đập cửa.

- Viện trưởng, học viên năm thứ hai Hoàng Hưng cầu kiến!

- Vào đi!

Nghe được là Hoàng Hưng quản lý khu tinh anh, biết sự tình khẳng định xong xuôi, Lục Phong nhẹ gật đầu.

- Hoàng Hưng gặp qua chư vị viện trưởng!

Vừa vào cửa, nhìn thấy chính phó năm vị viện trưởng của Luyện Đan sư học viện đều ở đây, Hoàng Hưng giật nảy mình, vội vàng ôm quyền.

- Sự tình để ngươi làm thế nào rồi?

Lục Phong nhìn qua.

- Bẩm báo viện trưởng... Ta đã quét dọn đồ vật của Trương sư ra ngoài, thu hồi biệt viện...

Khóe miệng Hoàng Hưng co giật, vội vàng trả lời.

- Làm không tệ!


Lục Phong hài lòng nhẹ gật đầu, vuốt râu.

Một tân sinh muốn đấu với hắn, vẫn thiếu chút hỏa hầu.

Mặc dù băn khoăn thân phận Danh Sư, không thể ngay mặt ra tay, nhưng mượn uy vọng của hắn ở Danh Sư học viện thậm chí Hồng Viễn thành, nhiều năm tích lũy, để một tiểu nhân vật không vượt qua nổi, vẫn rất nhẹ nhàng.

- Hiện tại hắn thế nào? Có phải chật vật tìm chỗ ở khắp nơi hay không? Nói cho thương hội, ai cũng không cho phép thuê, thậm chí bán ra, nếu không, ta sẽ tự mình đi tìm phiền phức!

Lục Phong vung tay.

- Cái này...

Hoàng Hưng chần chờ một chút:

- Bẩm báo viện trưởng, hắn... không đi tìm chỗ ở!

- Không tìm? Chẳng lẽ còn muốn ở lầy trong khu tinh anh không đi?

Lục Phong cau mày.

- Không phải... ta vừa dời đồ vật của Trương sư ra ngoài, Hoài Vương gia liền đưa hắn một phủ đệ, chiếm diện tích hơn ba trăm mẫu, trang trí tráng lệ, có thể so với hoàng cung... Sau đó, sau đó hắn liền chuyển vào!

Vẻ mặt Hoàng Hưng đỏ lên.

- Hoài Vương gia... tặng phủ đệ?

Con mắt Lục Phong trợn tròn.


Mới vừa nói đối phương bị đuổi đi không chỗ ở, người ta liền đưa một tòa biệt thự, thật hay giả?

- Vâng!

Hoàng Hưng gật đầu.

Mặc dù không muốn nói, nhưng sự thật chính là như thế... Vị Lục viện trưởng này thu chỗ ở của người ta, chẳng những không có bất luận tác dụng gì, còn hoàn toàn đắc tội người.

Sắc mặt Lục Phong tái xanh, đang định hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ thấy một thanh niên vội vã đi đến.

- Viện trưởng... Không xong!

Đúng là học sinh thân truyền của hắn.

- Làm sao vậy?

Thấy đối phương hốt hoảng, Lục Phong cau mày.

- Là... Trương Huyền, hắn đến, hắn đến Luyện Đan học viện!

Thanh niên gấp gáp hô lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui