Thấy thiếu gia không nói lời nào, Tôn Cường có chút thấp thỏm.
Mặc dù hắn cảm thấy thiếu gia nhìn thấy những linh thạch này, khẳng định sẽ động tâm, nhưng vẫn không dám xác định.
- Quở trách? Có gì có thể quở trách? Bọn họ thu đồ, giảng giải tri thức, đối với mình cũng là một loại củng cố cùng học tập!
Trương Huyền khoát tay áo.
Học sinh, học tập tri thức, rất nhiều đều là kiến thức nửa vời, nếu để cho bọn hắn giảng giải, làm lão sư người khác, liền sẽ lý giải càng thêm khắc sâu, kiến thức càng thêm vững chắc.
Do đó, học sinh lẫn nhau thảo luận, thậm chí thu đồ giảng bài, cũng là cực kỳ cần thiết.
Đám người Trịnh Dương thông qua lần giảng giải này, khẳng định lý giải đối với tu luyện càng nhiều, là chuyện tốt!
Lại nói, cũng không chịu thiệt, nhiều linh thạch như vậy, đầy đủ tu luyện cùng tiêu xài một đoạn thời gian!
Trước đó còn muốn bán đi một bộ phận Địa Mạch linh dịch, phụ cấp gia dụng, hiện tại xem ra, căn bản không cần.
Chỉ là mấy tiểu tử kia giảng bài, tiền kiếm được liền đủ xài.
Nhưng còn có chút sự tình phải sớm thông báo.
- Mấy người các ngươi làm lão sư, truyền thụ tri thức, ta không phản đối, nhưng làm chuyện gì hăng quá hoá dở cũng không tiện, tri thức của chúng ta, bác đại tinh thâm, truyền thụ quá nhiều, ngược lại phiền phức. Làm người phải khiêm tốn một chút, phải học tập lão sư nhiều hơn!
Vẻ mặt Trương Huyền nghiêm túc.
Thiên Đạo công pháp cực kỳ huyền diệu, dù chỉ là bản rút gọn, truyền đi, cũng sẽ gây nên sóng to gió lớn, làm không cẩn thận sẽ khiến vô số người ngấp nghé.
Cho nên... Vẫn là khiêm tốn một chút cho thỏa đáng.
- Lão sư yên tâm, chúng ta chỉ giảng giải cơ sở, nội dung chính liên lụy đến sư môn, đều không có nói tỉ mỉ... Chúng ta đều rất biết điều!
Đám người Trịnh Dương gật đầu.
- Cái này còn tạm được!
Trương Huyền hài lòng nhẹ gật đầu.
Mấy người nói không lớn, ngoại nhân không nghe được, nhưng Tiết Chân Dương ở giữa thân thể nhoáng một cái, chỉ cảm thấy nước mắt không ngừng.
Mẹ nó, còn có thể hảo hảo nói chuyện phiếm không?
Tân sinh hai mươi tuổi, vừa tiến vào học viện liền huyên náo long trời lở đất, tất cả lão sinh đều nổi điên...
Ba tiểu gia hỏa mười lăm, mười sáu tuổi, thành Danh Sư học viện khách khanh trưởng lão...
Các ngươi con mẹ nó còn gọi là khiêm tốn?
Cái này cũng gọi khiêm tốn mà nói, còn có cái gì gọi kiêu căng sao?
- Được rồi, đã thu học sinh, liền cẩn thận chỉ điểm, mặt khác, mở nhiều hơn mấy tiết khóa, tranh thủ ở trong phạm vi toàn trường giảng giải, kiếm nhiều một chút tiền trở về, các ngươi cũng biết, tu luyện giả chúng ta cần tốn hao rất lớn.
Giao phó xong, Trương Huyền nói.
- Yên tâm đi thiếu gia!
Tôn Cường vội vàng gật đầu.
Quả nhiên hắn đoán đoán không sai, chỉ cần có thể kiếm tiền, bình thường thiếu gia sẽ không nói nhiều.
- Ân, trước đi nơi ở của Vưu Hư một chuyến, lấy một gốc linh dược!
Biết đám người Tôn Cường có chừng mực, Trương Huyền không nói thêm lời.
Hiện tại Vưu Hư bị hắn khống chế, trước lấy được Thập Diệp hoa, cứu Ngụy Như Yên lại nói.
Đã làm trễ nải hai ngày, tiếp tục trễ nải nữa, hắn sợ nàng sẽ không kiên trì nổi.
Vưu Hư sống chết không do mình, lại thêm thua Y Sư sinh tử đấu, trở nên biết điều hơn không ít, rất nhanh liền lấy Thập Diệp hoa đến.
Dược vật tới tay, Trương Huyền đi đến khu tinh anh của mình.
Chỗ ở phía ngoài thực quá nhỏ, còn không rộng rãi bằng nơi này, hơn nữa muốn dùng Thập Diệp hoa cứu chữa Ngụy Như Yên, chỉ có thể đi chỗ linh khí nồng đậm, tiểu viện phía ngoài, rõ ràng không bằng nơi này.
Đoàn người mới đến gần biệt viện khu tinh anh, liền thấy có người thủ ở bên ngoài, chính là đám người Hoàng Hưng, Chu Đồng trước kia an bài cho hắn chỗ ở. Mà lúc trước hắn để dụng cụ sinh hoạt ở bên trong, đều tích tụ trước cửa ra vào.
- Chuyện gì xảy ra?
Trương Huyền nhướng mày.
- Trương sư, Lục Phong viện trưởng vừa ra lệnh, ngươi không phải học sinh học viện, không thể ở chỗ này, cho dù có lệnh bài của Mi trưởng lão cũng không được! Chúng ta cũng hết cách rồi, chỉ phụng mệnh làm việc... Mong Trương sư thứ lỗi.
Hoàng Hưng vội vàng tiến lên, đỏ mặt nói.
Chuyện phát sinh ở Y Sư học viện, hắn đã biết, có điều, đây là mệnh lệnh của Đan viện viện trưởng, đại diện viện trưởng của Danh Sư học viện, hắn cũng không dám vi phạm.
Đành phải dời đây vật của Trương Huyền ra.
Sắc mặt của Trương Huyền tái xanh.
Không nghĩ tới tên này, ngăn không được mình, phía sau còn đang làm chuyện xấu.
Nơi này có Danh Sư học viện lưu lại Tụ Linh trận, linh khí đầy đủ, có thể để cho Thập Diệp hoa tẩm bổ linh hồn của Ngụy Như Yên tốt hơn, một khi ra ngoài, tiểu viện kia chật hẹp như thế, coi như muốn cứu trị, cũng không thi triển được ah!
Nhưng đối phương làm cũng không sai.
Trước đó đã nói, hắn không phải học sinh của học viện, đã không phải, tự nhiên không có tư cách ở chỗ này.
- Nên làm gì bây giờ?
Xoa xoa mi tâm, đang muốn rời đi, chỉ thấy một trung niên ở dưới một lão sinh dẫn dắt đi tới.
- Trương sư, người này nói muốn tìm ngươi!
Giới thiệu một chút, lão sinh lui qua một bên.
Trung niên nhân vội vàng ôm quyền:
- Xin hỏi, vị này chính là Trương Huyền Trương sư?
Trương Huyền nhướng mày:
- Ngươi là...
- Tại hạ Ngọc Thanh, là quản gia của Hoài vương phủ, vương gia nhà chúng ta, mua cho Trương sư một tòa phủ đệ, ngay ở bên cạnh học viện, cố ý lệnh ta đưa tới cho ngươi, mong ngài vui vẻ nhận lấy!
Ngọc Thanh quản gia nói xong đưa đến một cái hộp ngọc, nhẹ nhàng mở ra, bên trong trưng bày khế nhà cùng khế đất.
- Phủ đệ... Cái nhà kia là vương gia của các ngươi mua?
Cúi đầu nhìn thoáng qua vị trí khế đất, Trương Huyền sững sờ tại nguyên chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...