- Cái gì?
- Nói Lục Phong viện trưởng là con lừa nhiều chuyện?
- Còn muốn khiêu chiến Luyện Đan học viện?
Nghe được hai người trên đài cãi lộn, mọi người phía dưới điên rồi.
Sau khi lão viện trưởng mất tích, chuyện lớn chuyện nhỏ trong Danh Sư học viện, cơ bản đều do Lục Phong viện trưởng quyết sách, mặc dù không phải viện trưởng trên danh nghĩa, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.
Lại thêm, hắn vẫn là đứng đầu trong thập đại trưởng lão, bọn người Mi trưởng lão lấy hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, ở trong học viện nắm giữ địa vị cực cao... Một tân sinh, trước mặt mọi người mắng hắn là con lừa nhiều chuyện, còn bảo hắn cút sang một bên, quả thực chính là coi trời bằng vung.
- Sao Trương sư lỗ mãng như thế?
Đám người Vệ Nhiễm Tuyết, Triệu Bính Tuất đều nhoáng một cái.
Vốn nghĩ Lục Phong viện trưởng ra mặt, rất nhanh liền có thể giải quyết, không nghĩ tới Trương sư cương liệt như thế, ngạnh kháng lên.
Lục Phong viện trưởng, luôn luôn cương trực công chính, xem quy củ như Thái Sơn, ở trước mặt nhục mạ, không khác không nể mặt mũi, không nổi điên mới lạ.
Quả nhiên, lời còn chưa dứt, chỉ thấy sắc mặt Lục viện trưởng trầm xuống, híp mắt lại, thanh âm như sấm rền.
- Ngươi nói cái gì?
- Ngươi điếc, hay mù, nghe không được cũng có thể nhìn thấy chứ! Ta cùng Vưu Hư tiến hành sinh tử đấu, đều lấy thân phận Y Sư lục tinh, xem như ngang hàng, không có thầy trò phân chia... Cho nên, không cần lấy thầy trò đại nghĩa tới dọa ta.
- Mặt khác, chúng ta còn không có phân thắng bại, ngươi liền xông lại làm loạn, cưỡng ép ngăn cản... cùng ta giảng quy củ, ngươi đây là tuân thủ quy củ?
Ánh mắt Trương Huyền không sợ chút nào, cười lạnh.
Hắn là học sinh, dựa theo quy củ chống đối đối phương quả thực phạm vào tối kỵ, nhưng hắn cùng Vưu Hư lấy thân phận Y Sư lục tinh giao đấu, thuộc về ngang hàng tỷ thí.
Nói cách khác, chỉ cần tỷ thí chưa kết thúc, thân phận của hắn bây giờ không phải là học sinh, mà là Y Sư lục tinh.
Xem như đối phương là Danh Sư lục tinh, cũng đồng dạng ngang hàng mà thôi.
Có tư cách gì ngăn cản?
- Ngươi...
Khuôn mặt Lục Phong xanh xám, tức giận đến bờ môi run rẩy:
- Nhanh mồm nhanh miệng, mặc kệ hôm nay ngươi nói thế nào, Vưu Hư ta chắc chắn sẽ bảo vệ, chuyện này, ta sẽ đích thân dâng thư Danh Sư đường, hoà giải với Y Sư công hội!
- Ngươi muốn bảo vệ hắn?
Trương Huyền híp mắt lại.
Mặc dù có chút kỳ quái, tên này tốn hao đánh đổi như thế bảo vệ Vưu Hư, nhưng tỉ mỉ nghĩ lại cũng hiểu được.
Lúc trước thời điểm cùng Ngụy Trường Phong mua sắm dược vật, tận mắt thấy vị Lục Phong viện trưởng này, phái người đến mua dược.
Giá cả tiện nghi không nói, giao dịch cũng cực kỳ thuận lợi.
Một cái luyện đan một cái dưỡng dược, hai người tất nhiên thường xuyên câu thông, giao lưu, quan hệ không tệ, nếu không, cũng không có khả năng tình nguyện đắc tội tổng bộ Y Sư công hội, cũng muốn đánh gãy sinh tử đấu.
- Không sai!
Lục Phong hừ một tiếng, hơi vung tay cánh tay, mang theo vô địch uy thế:
- Vưu viện trưởng, đi theo ta! Ta ngược lại muốn xem xem, ở Danh Sư học viện này, ai dám ngăn cản ta!
- Vâng!
Thấy Lục Phong viện trưởng tự mình ra mặt, thái độ cường ngạnh, Vưu Hư thở phào nhẹ nhõm, vội vàng theo sau lưng.
Sinh tử đấu, hắn đã thua, tiếp tục lưu lại nơi này, khẳng định xui xẻo, có thể rời đi tốt nhất.
- Đi? Ta không cho đi, ai dám đi?
Trương Huyền nhướng mày, hừ lạnh một tiếng, lập tức nhìn về phía Vưu Hư:
- Ngươi hại chết Ngụy Trường Phong, không để ý tôn nghiêm cùng đạo nghĩa của Danh Sư, còn mặt mũi nào làm gương cho người khác, quỳ xuống cho ta!
- Quỳ xuống?
Vưu Hư sững sờ, đang muốn nói chuyện, liền cảm giác đầu gối có một cỗ lực lượng đặc thù, mãnh liệt kích thích huyệt vị, đau đớn kịch liệt lập tức đánh tới.
Phù phù!
Chưa kịp trả lời, đầu gối mềm nhũn, quỳ trên mặt đất.
Thiên Đạo chân khí che giấu ở trong cơ thể đối phương, nhất niệm là độc, hắn chế ngự dễ như trở bàn tay.
- Ngươi...
Sắc mặt Lục Phong tái xanh, cả người tựa như đáy nồi.
Mới vừa nói muốn mang về, liền để Vưu Hư quỳ rạp xuống đất.
Quả thực chính là ở trước mặt tát tai, hơn nữa còn là loại cực kỳ vang dội.
Lúc nào, tên tuổi Đan viện viện trưởng của hắn không đáng giá như vậy?
- Trương Huyền, ngươi thật muốn đối nghịch với ta?
Ánh mắt âm lãnh, lạnh lùng nhìn qua, tựa hồ muốn đập tan thanh niên kia.
- Đối nghịch?
Trương Huyền lắc đầu:
- Ngươi còn không đáng để ta đối nghịch! Nói thật, trước khi ngươi xuất hiện, ta cũng không biết ngươi là cái rễ hành nào!
Người mang Thiên Đạo thư viện, dưới Thiên Đạo không gì không phá, một Đan viện viện trưởng nho nhỏ mà thôi, không chủ động xuất hiện, cũng không biết là ai, còn đối nghịch... Ngươi thật suy nghĩ nhiều!
- Ngươi...
Lục Phong tức giận sắp muốn điên.
- Được rồi, chẳng muốn nói nhảm với ngươi. Y Sư sinh tử đấu, còn không có kết thúc, ai cũng không thể dẫn hắn đi, đừng nói ngươi chỉ là Đan viện viện trưởng, coi như viện trưởng đích thân đến, cũng vô dụng! Nếu không... Chỉ có thể mang thi thể đi!
Tùy ý khoát tay áo, Trương Huyền lười tiếp tục giải thích.
Thiên Đạo chân khí xâm nhập cốt tủy đối phương, Vưu Hư sống chết chỉ ở một ý niệm của bản thân, chẳng cần biết ngươi là ai, muốn mang đi, nằm mơ!
- Ngươi dám!
Lục Phong cắn răng.
- Vì sao không dám?
Trương Huyền lắc đầu, nhìn về phía Vưu Hư:
- Hắn nói ta không dám, đến, nôn máu cho hắn nhìn xem!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...