Mười đại học viện, mỗi mười năm, đều có số lượng học phần nhất định cung cấp cho học sinh.
Căn cứ học viên bao nhiêu, đứng đầu hay không đứng đầu, học phần hoàn thành tỉ lệ như thế nào... Rất nhiều điều kiện, tiến hành đánh giá.
Y Sư học viện là học viện cỡ lớn bài danh thứ năm, căn cứ nhiều năm qua đánh giá, trong mười năm thời gian, có thể chi phối mười vạn học phần.
Học sinh đọc sách, sử dụng trong trường học, cơ bản có thể thu về, hình thành tuần hoàn.
Trương Huyền này, có thể để cho Nghi Nan bích không cách nào phân phối học phần, cứ thế đổ sụp... Nói rõ nhận được số lượng học phần, vượt qua mười vạn!
Nói cách khác... vượt qua tổng hợp mười năm học phần của toàn bộ Y Sư học viện!
- Lão sư chưởng quản học phần cùng phân phối nhiệm vụ, học phần không đủ phát... Nguy rồi, xảy ra đại sự...
Nghĩ đến một việc, khóe miệng Tôn Nguyên co giật, sắp muốn khóc.
Lão sư của hắn Vưu Hư, đang chưởng quản Y Sư khảo hạch cùng phân phối học phần, mười năm học phần, đều bị một người nhận lấy, người khác làm nhiệm vụ, lại không có học phần, có thể chạy tới tìm phiền toái hay không?
Nhẹ, nhục mắng một trận, nặng, chỉ sợ cũng dám động thủ!
Học phần liên quan học viên tu hành, không bỏ ra nổi, vi phạm quy tắc của toàn bộ học viện, làm phó viện trưởng chủ quản, liền phải bị trừng phạt!
Còn tưởng rằng tên này sẽ chạy tới tìm Triệu viện trưởng cáo trạng, không nghĩ tới, người ta còn chưa có đi, chỉ xông Nghi Nan bích, liền đẩy lão sư hắn lên nơi đầu sóng ngọn gió, ai cũng cứu không được!
Y Sư học viện, nếu bởi vì việc này gây nên vô số học sinh bất mãn, bắt đầu bỏ khóa, thực lực tổng hợp tất nhiên sẽ hạ thấp, làm không cẩn thận sẽ từ xếp hạng thứ năm, ngã xuống mấy cấp bậc.
Đến lúc đó, không cần nhiều lời, vị trí phó viện trưởng này khẳng định không làm nổi.
- Đúng vậy!
Hồ sư cũng ý thức được điểm ấy, vẻ mặt cười khổ.
- Đúng rồi, Trương Huyền kia không ở nơi này sao?
Biết đối phương khẳng định là cố ý tìm phiền toái, Tôn Nguyên dạo qua một vòng, không phát hiện tung tích, nhịn không được hỏi.
- Hắn? Hắn giải quyết xong Nghi Nan bích liền đi, hình như đi Chứng Bệnh đài...
Hồ sư nói.
Khóe miệng Tôn Nguyên co giật, thân thể nhoáng một cái:
- Chứng Bệnh đài? Hắn đi chỗ kia làm gì?
- Chứng Bệnh đài bố trí cơ quan, có thể để cho Danh Sư phụ tu y đạo, cảm nhận được bệnh chứng thần kỳ, thuận tiện cũng có thể đo lường phương thuốc chuẩn xác... Hắn qua, hẳn là muốn đo lường thực lực y đạo của bản thân...
Hồ sư nói.
Chứng Bệnh đài giống như Nghi Nan bích, cũng là đồ vật chỉ Y Sư công hội mới có, có thể để Danh Sư học tập y đạo, kiểm nghiệm phương thuốc hữu hiệu, mà không phải kê loạn đơn thuốc.
- Hắn ngay cả Nghi Nan bích cũng có thể xông qua... Còn cần kiểm nghiệm thực lực sao?
Con mắt Tôn Nguyên tối sầm lại, suýt chút nữa không khóc.
Nghi Nan bích, là khó khăn nhất của toàn bộ học viện, tổng kết tất cả tạp chứng khó xử lý, nơi này nhẹ nhõm qua ải, mười phút đồng hồ giải quyết hơn năm trăm triệu chứng... y thuật như thế, còn cần đến Chứng Bệnh đài đo lường?
- Cái kia... Nguy rồi!
Hồ sư cũng kịp phản ứng, đang muốn nói gì, lần nữa nghe được một tiếng oanh minh, nơi xa bụi mù dâng lên, như lại có cái gì sụp đổ.
- Là Chứng Bệnh đài, nhanh qua nhìn một chút...
Bờ môi co lại, Tôn Nguyên sắp muốn điên rồi, mang theo đám người Hồ sư vội vã chạy tới, chỉ nhìn thoáng qua, đã cảm thấy thân thể nhịn không được nhoáng một cái.
Chứng Bệnh đài, thông đạo lớn như vậy đã đổ sụp thành phế tích, một lão sư đứng ở bên cạnh, ánh mắt đờ đẫn.
- Chu sư, chuyện gì xảy ra?
Tôn Nguyên tới gần.
Vị Chu sư này, cũng là đồng môn sư đệ của hắn, học sinh thân truyền của Vưu phó viện trưởng, chịu trách nhiệm sửa chữa cùng đo lường Chứng Bệnh đài.
- Một vị tân sinh, nói muốn tới đo lường, liền để tiến vào, ai ngờ... Đi vào không đến ba phút, liền biến thành như vậy...
Bờ môi Chu sư run rẩy, đến bây giờ cũng không thể tin được.
- Tân sinh kia tên gì, hắn ở đâu?
Biết bây giờ không phải thời điểm xoắn xuýt vấn đề tại sao lại sập, Tôn Nguyên vội vàng hỏi.
- Hắn gọi Trương Huyền, người... đã đi Tiền Bối lâm!
Chu sư nói.
- Tiền Bối lâm?
Tôn Nguyên sững sờ:
- Tiền Bối lâm là rừng bia tập hợp ý niệm của tiền bối, phía trên viết sự tích cứu người trong cả đời bọn họ, cùng phương thuốc giải quyết tạp chứng! Dùng để cho hậu nhân giám thưởng học tập, đi nơi đó làm gì...
Nếu như nói Nghi Nan bích, Chứng Bệnh đài, là vì đo lường y thuật, kiếm lấy học phần, Tiền Bối lâm là dùng để chiêm ngưỡng.
Chỉ cần là đại Y Sư nổi danh học viện, đều sẽ đúc bia lưu danh, viết lên trong cuộc đời hắn giải quyết các chứng bệnh, cùng phương thuốc, để hậu nhân sùng bái chiêm ngưỡng...
Nơi này không quan hệ tới học phần, là địa phương khích lệ hậu nhân, chạy tới làm gì?
- Nhanh qua nhìn một chút...
Hồ sư nhịn không được nói.
- Ân!
Tôn Nguyên vội vàng gật đầu.
Mặc dù nơi này không quan hệ tới khảo hạch học phần, nhưng Trương Huyền thực quá tà môn, phải qua nhìn một chút cho thỏa đáng.
Mấy người vội vã chạy tới, còn chưa tới gần, lần nữa nghe được mặt đất lay động, ngay sau đó là vô số bia đá nổ tung.
Đung đưa kịch liệt, chấn mặt đất xuất hiện vết rách, toàn bộ Y Sư tháp xuất hiện lay động kịch liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...