- Các ngươi đã nghe nói chưa? Trước đó Lăng đại nhân tìm lão gia nhà chúng ta xem bệnh, vừa ra tay đã lấy ra một trăm vạn kim tệ, thực sự là hào khí!
Nhưng vào lúc này, trong viện vang lên tiếng nói thầm cố ý đè thấp thanh âm.
Xem ra có lẽ là những hộ vệ gác cổng kia nhìn thấy lão gia rời đi cho nên mới thấp giọng thảo luận.
- Một trăm vạn? Thật hay giả vậy?
Một tên hộ vệ có chút không tin.
- Đương nhiên là sự thật rồi, ta đã tận mắt nhìn thấy, chính xác trăm phần trăm! Một trăm vạn kim tệ, đối với chúng ta là con số trên trời. Thế nhưng đối với danh sư như lão gia thì lại không đáng kể chút nào. Ta nghe Tôn ca nói, lão gia thu nhậ chỉ là vì muốn để cho đối phương an lòng, không muốn để cho người khác nợ ân tình của người.
Tên hộ vệ thứ nhất cười nói.
- Ngươi vừa nói như vậy ta lại nghĩ tới một chuyện, lúc trước Lăng đại nhân quỳ ở đây một đêm, vốn lão gia không muốn để ý tới, là Tôn ca nhét cho hắn không ít tiền, tâm địa Tôn ca thiện lương, hỗ trợ nói chuyện. Lúc này hắn mới được đi vào...
Tên hộ vệ thứ hai cảm khái nói.
Tuy rằng hai người hạ thấp âm thanh, thế nhưng nơi đứng lại chỉ cách đường phố một cái cửa lớn, Đỗ Viễn thực lực thấp, có khả năng không nghe được rõ ràng, thế nhưng Đỗ Mạc Hiên lại nghe rõ ràng.
- Viễn nhi, ngươi đừng quỳ nữa. Bây giờ trở lại gia tộc, mang tích trữ những năm này của ta tới đây...
Ánh mắt Đỗ Mạc Hiên sáng lên.
Kinh nghiệm giang hồ của hắn phong phú, nhưng đều là tri thức luận võ, chiến đấu, tranh luận đồ vật với người ta. Trên phương diện hối lộ, đưa tiền thì lại không sánh bằng thương nhân, trước đó hắn căn bản không nghĩ tới chuyện đưa tiền. Thế nhưng vừa nghe được đoạn đối thoại, hắn tức thì hiểu ra.
Đúng vậy, danh sư tự thị thân phận, không cần tiền, thế nhưng quản gia cần a!
Phủ đệ, người hầu, ăn uống, chỗ nào mà không dùng tiền cơ chứ?
Người ta tìm thầy thuốc cũng phải trả tiền, bản thân hắn tay không mà đến, đối phương có thể gặp mặt hắn mới là chuyện quái dị.
- Tốt!
Đỗ Viễn không rõ vì sao, thế nhưng nghe thấy phụ thân nói vậy hắn cũng lập tức đứng dậy.
- Ta nghe nói bởi vậy mà Tôn ca còn bị lão gia mắng cho một trận, dường như trước đó Lăng đại nhân đã đắc tội với lão gia, lại còn dám nghi ngờ người. Tôn nghiêm của danh sư không thể làm nhục, 100 vạn kim tệ mà đã cầu xin được. Như vậy sau này uy nghiêm của lão gia ở đâu? Lão gia còn nói, chỉ có lần này. Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Nói thật, 100 vạn ở trong mắt chúng ta là trời, thế nhưng đối với lão gia, ngay cả tư cách cầu xin cũng không có.
Tên hộ vệ thứ nhất nói tiếp.
- Đúng vậy! Chuyện này, vừa nãy khi ta đi ngang qua tiền viện cũng đã nghe người ta nghị luận qua một lần, tacòn tưởng rằng là giả...
Tên hộ vệ thứ hai nói tiếp.
Bên ngoài.
- Trước tiên không vội!
Đỗ Viễn còn chưa có rời đi thì đã nghe thấy thanh âm của phụ thân mình tiếp tục vang lên bên tai:
- Con trở về lấy đan dược quý giá mà trước đó ta đã mua được, bán đi tất cả, còn có da man thú mà ta tích góp được cũng bán đi, sau đó mang tiền tới đây...
- Phụ thân...
Đỗ Viễn sững sờ.
Phụ thân làm gì vậy?
Vừa mang tiền tới, lại còn bán đồ?
- Phí lời, đương nhiên là sự thật rồi. Ta đã hỏi qua Tôn ca, hắn nói lúc trước Lăng đại nhân đưa ra một trăm vạn, lão gia không thèm liếc mắt. Sở dĩ hắn xuất thủ chữa trị, chủ yếu là bởi vì thê tử của Lăng đại nhân sắp chết, cứu người một mạng còn hơn xây bảy cấp phù đồ. Nếu như người đến đây cầu hắn, nhảy nhót tưng bừng, thân thể hoàn hảo không bị thương, thậm chí còn có thể đánh ra võ kỹ thì chắc chắn hắn sẽ không để ý tới...
Thanh âm của tên hộ vệ thứ nhất tiếp tục truyền đến.
- A?
Thân thể Đỗ Mạc Hiên run rẩy một cái, cắn răng rồi tiếp tục dặn dò Đỗ Viễn:
- Đi, cả thanh kiếm kia của ta cũng bán, còn có... Không phải Tam trưởng lão vẫn luôn muốn có được mấy sản nghiệp mà ta khống chế hay sao? Ngươi đi nói với hắn, chỉ cần trả tiền, như vậy tất cả những sản nghiệp này đều là của hắn!
- Phụ thân...
Đây là thứ quan trọng nhất đối với phụ thân hắn ở trọng gia tộc, một khi bán sạch đi, sau này phụ tử hắn nên làm sao bây giờ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...