- Canh cổng?
Đám người Ưng Cần, Bạch Diện đều xiết chặt nắm đấm, tức giận đến sắp nổ tung.
Bọn họ là học viên năm thứ tư, cường giả Đạp Hư cảnh đỉnh phong, một tân sinh lại muốn bọn hắn canh cổng?
Đây là tiền đặt cược sao?
Cố ý làm nhục chúng ta!
- Vừa rồi không còn nói sẽ không thua sao? Không thua cũng sẽ không cần lo lắng sự tình giữ cửa, thế nào, không có tự tin?
Trương Huyền mỉm cười nhìn qua.
- Đổi điều kiện đi!
Khuôn mặt Ưng Cần xanh xám, hất ống tay áo lên.
Coi như không thua, cùng người đánh cược chuyện này, cũng mất mặt ah!
- Không cần xấu hổ, sợ thua cũng rất bình thường, không có gì có thể mất mặt, nhân chi thường tình mà thôi.
Trương Huyền trấn an nói.
- Ngươi...
Không nghe lời này còn tốt, sau khi nghe được, đám người Ưng Cần, Bạch Diện tức thiếu chút nữa hộc máu.
Cái gì gọi là xấu hổ? Cái gì bảo sợ thua cũng bình thường?
Chúng ta sẽ không thua, chẳng qua là cảm thấy điều kiện của ngươi có chút quá mức...
Đang muốn phản bác hai câu, liền thấy thanh niên phía trước cúi đầu trầm tư một chút:
- Như vậy đi, nếu như các ngươi vẫn sợ thua, ta không ra tay, tùy ý chỉ điểm mấy tân sinh chiến đấu với các ngươi, không được nữa, liền chỉ điểm... mấy người mới vừa rồi bị ngươi đánh bại, như vậy cuối cùng không cần lo lắng đi!
- Ngươi...
Thấy tên này càng nói càng thái quá, tựa hồ là đang cố ý nhục nhã bọn họ, Ưng Cần nhịn không được nữa, cắn răng nói:
- Tốt, chúng ta đáp ứng! Chỉ mong thực lực của ngươi, lợi hại giống như miệng lưỡi!
- Đáp ứng là tốt rồi, Nhược Hoan, Tống Siêu, phái mấy người qua bên kia làm cái đại môn, nếu không đã có canh cổng, lại không có đại môn, như vậy ra thể thống gì!
Thấy đối phương đồng ý, Trương Huyền hài lòng gật đầu, phân phó một câu.
Khu tân sinh, mặc dù có cửa ra vào, nhưng không có đại môn đúng nghĩa, đã đánh cược, một khi mấy tên này thua, không có vị trí an bài sẽ rất xấu hổ ah.
- Vâng!
Đám người Nhược Hoan, Tống Siêu vội vàng gật đầu đáp ứng.
- Tự tìm cái chết!
Thấy tên này miệt thị bọn họ như vậy, vừa bắt đầu đánh cược, đã cảm thấy bọn họ nhất định phải thua, Bạch Diện nhịn không được nữa, mặt đen kịt, trở nên có chút dữ tợn, chòm râu vểnh lên, đại đao trong tay lắc một cái, phát ra ông ông nổ vang, nhìn về phía Ưng Cần:
- Để ta tới giáo huấn tên này một trận!
Nói xong, liền nhảy đến chính giữa đài cao, ánh mắt như điện nhìn lại:
- Trương Huyền, trận đầu ta chiến đấu với ngươi, có dám đánh với ta một trận không?
- Đừng có gấp! Người trẻ tuổi chính là không giữ được bình tĩnh!
Trương Huyền lắc đầu.
- Ngươi...
Lần nữa tức giận nhoáng một cái, khuôn mặt Bạch Diện càng thêm ngăm đen, sắp thành đáy nồi.
Chúng ta thoạt nhìn tuổi trẻ, cũng vượt qua năm mươi tuổi được không? Ngược lại là ngươi, chừng hai mươi tuổi, thế mà trực tiếp mở miệng xưng hô học trưởng là người trẻ tuổi, có xấu hổ hay không?
- Ngươi chẳng lẽ chỉ có miệng lưỡi? Là nam nhân liền lên!
Biết miệng lưỡi khẳng định không bằng thanh niên này, Bạch Diện cắn chặt răng.
- Ta lên ngươi khẳng định thất bại, ta không khi dễ người, vừa rồi đã nói rồi, tìm mấy tân sinh đối chiến với ngươi, quyết sẽ không nuốt lời!
Trương Huyền khoát tay áo, không tiếp tục để ý Bạch Diện ở trên đài sắp nổi điên, nhìn quanh một tuần, nhìn sang rất nhiều tân sinh trước mắt:
- Trong các ngươi ai dùng đao? Hơn nữa vừa rồi thua tên này?
Nghe được tra hỏi, mọi người đều hai mặt nhìn nhau.
Vốn cho rằng Trương sư là cố ý làm đối phương tức giận, chẳng lẽ chơi thật?
Vừa rồi cũng đã thua, coi như thương thế không nặng, cũng đánh không lại ah!
- Ta... Vừa rồi thua!
Dừng lại một lát, một thanh niên đi ra.
Là tân sinh hai lăm hai sáu tuổi, chỉ có Hợp Linh cảnh sơ kỳ, trên người bị một vết đao chém, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ, tựa hồ đối phương hoàn toàn có thể hắn chém thành hai khúc, nhưng hạ thủ lưu tình, mới may mắn thoát khỏi.
- Không sai!
Trương Huyền quan sát kỹ một vòng, nhẹ gật đầu:
- Liền ngươi, một lát nữa, đi lên đánh một trận với tên này, đánh bại hắn!
- Ta...
Thanh niên giật nảy mình, mặt mũi xoắn xuýt:
- Ta không phải đối thủ, ngay cả một chiêu cũng không tiếp được!
Vừa rồi chiến đấu với đối phương, vừa lên đài, ngay cả đao cũng không có giơ lên, liền bị bổ xuống, lại đánh cũng thua ah!
- Không có việc gì, hiện tại ta dạy ngươi một chiêu đao pháp, một lát nữa lên đài liền phát huy, tranh thủ một chiêu liền bổ đối phương xuống!
Trương Huyền nói.
- Một chiêu đao pháp?
Thanh niên sửng sốt.
Một chiêu có cái tác dụng gì?
Đối phương cường đại là võ kỹ, là lý giải đối với đao pháp, đừng nói dạy một chiêu, coi như dạy mười chiêu, một trăm chiêu, không thắng được cũng sẽ không thắng được ah!
- Không sai, đưa đao cho ta!
Trương Huyền gật đầu.
- Vâng!
Không biết vị hội trưởng này đến cùng làm cái gì, mặc dù thanh niên không rõ ràng cho lắm, vẫn đưa trường đao trong tay tới.
- Đáng giận...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...