- Là lệnh bài tư nhân của Mi viện trưởng, Triệu viện trưởng... Thật!
Nhìn thoáng qua, thân thể Mặc Phi chấn động, vội vã truyền âm.
Mi viện trưởng, Triệu viện trưởng là một trong thập đại trưởng lão, không chỉ ở Hồng Viễn đế quốc, ở trong đế quốc nhất đẳng cũng có uy danh hiển hách, đồng thời đưa lệnh bài cho vị này... Có thể thấy được quan hệ.
- Thật?
Vốn cho rằng đối phương chỉ là học viên bình thường, uy hiếp một chút liền thôi, không nghĩ tới người mang lệnh bài của hai đại viện trưởng, Linh Tài các Các chủ tức giận đến sắp nổ tung, nhưng không có biện pháp nào.
- Tốt, ta cho ngươi thời gian uống cạn chung trà suy nghĩ, không bồi thường tiền, hiện tại ta liền đi Danh Sư đường, vừa vặn Mạc đường chủ cùng ta quan hệ không tệ, ta để hắn giúp ta chủ trì công đạo, hẳn là sẽ rất vui vẻ đáp ứng!
Thu hồi lệnh bài, Trương Huyền duỗi lưng một cái.
Đối phương đã dám đối phó người của hắn, vậy liền phải tiếp nhận áp bách của mình.
Ngươi không phải không kiêng nể gì cả sao?
Vậy thì tốt, ta liền dùng thân phận Danh Sư tới dọa ngươi, để ngươi quân lính tan rã!
- Một chén trà...
Linh Tài các Các chủ muốn nổi giận lại không dám.
Một bên phục vụ viên như nghĩ tới điều gì, vội vàng đi tới trước mặt, truyền âm nói vài câu.
Nghe được hắn nói, Các chủ thở phào nhẹ nhõm, lần nữa nhìn lại:
- Không cần chờ một chén trà, chúng ta đền!
- Đền?
- Thật đền?
- Hai ngàn viên linh thạch thượng phẩm, đừng nói Linh Tài các, toàn bộ Hồng Viễn đế quốc cầm ra được sao?
...
Nghe được Linh Tài các Các chủ đột nhiên cải biến thái độ, quyết định phải bồi thường, mọi người đều sững sờ.
Không chỉ như thế, ngay cả Trương Huyền cũng có chút ngoài ý muốn.
Kỳ thật hắn đã làm ra ứng đối khi đối phương không bồi thường, biết có thể sẽ hao tổn một đoạn thời gian, nằm mơ cũng không nghĩ tới, vậy mà trực tiếp đáp ứng.
- Ngươi mới cho hắn một viên linh thạch thượng phẩm, mua một chuôi Thanh Đồng giản, bảo vật khác mặc dù nói muốn mua, nhưng không giao tiền... Nói cách khác, chỉ hoàn thành một vụ giao dịch! Chúng ta giả một đền mười, cho ngươi mười viên linh thạch thượng phẩm là được!
Linh Tài các Các chủ khoát tay chặn lại, nói một tiếng:
- Còn không mau cầm mười viên linh thạch thượng phẩm tới?
- Vâng!
Phục vụ viên nhẹ gật đầu, vội vàng lui xuống, không lâu sau lấy tới mười viên linh thạch thượng phẩm, linh khí chớp động, tản mát ra ánh sáng kinh người, đưa tới cho Tôn Cường.
- Cái này...
Tôn Cường sững sờ, thu cũng không phải không thu cũng không phải.
Mặc dù vừa rồi Thiếu gia nói muốn mua nhiều bảo vật như vậy, lại không trả tiền, từ đầu đến cuối, cũng chỉ thanh toán một viên linh thạch thượng phẩm.
Đối phương chui chỗ sơ hở này, giả một đền mười, chỉ giao dịch một viên, đền ngươi mười viên, mặc dù rất buồn bực, nhưng còn có thể trả nổi.
Có thể nói, đối phương làm như vậy, không coi là không tuân theo quy định.
- Thiếu gia...
Không biết như thế nào cho phải, quay đầu nhìn về phía Trương Huyền, lại thấy hắn cũng không tức giận, ngược lại cười nhạt một tiếng:
- Ngươi khẳng định muốn cùng ta chơi như vậy?
- Vị Danh Sư này nói gì vậy, mặc dù Linh Tài các chúng ta kém, nhưng cũng tuân thủ quy củ, ngươi chỉ cho một viên linh thạch thượng phẩm, chúng ta dựa theo ước định bồi thường mười viên, đã công bằng công chính, chuyện này coi như về sau nháo đến Danh Sư đường, chúng ta cũng không có không tuân theo quy định.
Linh Tài các Các chủ ngoài cười nhưng trong không cười:
- Ngược lại là ngươi, thân là Danh Sư, không mua đồ, liền muốn lừa bịp chúng ta hai ngàn linh thạch thượng phẩm, truyền đi, thanh danh cũng không tốt lắm đâu!
Từ trong miệng phục vụ viên biết, đối phương chỉ thanh toán một viên linh thạch, hắn liền có kế hoạch.
Nếu là giao dịch, tự nhiên phải hoàn thành mua bán, coi như chúng ta bán hàng giả, ngươi không đưa tiền, vẫn như cũ là của Linh Tài các chúng ta, chúng ta không bán cho ngươi, sẽ không cần bồi thường tiền.
- Xem ra ngươi là ý định không bồi, đã như vậy...
Trương Huyền nhàn nhạt nhìn qua:
- Các ngươi giữ bảo vật của ta bán giúp, lâu như vậy cũng bán không được, ta mang đi, không tính là quá mức chứ?
- Bảo vật? Chúng ta lúc nào bán ra bảo vật của ngươi?
Linh Tài các Các chủ nhịn không được sững sờ, cảm giác chẳng biết tại sao.
Ngươi ta là lần đầu tiên gặp, lúc nào cầm qua bảo vật của ngươi?
Ngậm máu phun người cũng không phải phun như vậy a!
- Không cầm qua?
Trương Huyền lắc đầu:
- Bảo vật đều có linh tính, nhận chủ không phải sự tình một sớm một chiều, loại sự tình này, người người đều biết, chắc hẳn Các chủ cũng không xa lạ gì a!
Linh Tài các Các chủ gật đầu, mọi người chung quanh cũng lên tiếng xác nhận.
Bảo vật nhận chủ khá là phiền toái, có ít người mua bảo bối đến tay thật nhiều năm, cũng không thể để nó ngoan ngoãn nghe lời.
- Vậy liền đơn giản... bảo vật của ta, tự nhiên sẽ nghe lời ta, điểm ấy không cần giải thích, mọi người cũng có thể nhìn ra được!
Thân thể đứng thẳng tắp, Trương Huyền nhíu mày, mang theo một cỗ khí thế đâm thủng bầu trời, đột nhiên mở miệng, tựa như chuông lớn.
- Bảo bối của ta ở đâu? Còn không qua đây bái kiến chủ nhân!
Soạt!
Tiếng nói kết thúc, chung quanh một đống lớn vũ khí, nhao nhao bay lên, đồng loạt vây hắn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...