Chần chờ một chút, La Chiêu gật đầu.
Hắn nhìn thấy Hồng sư điên cuồng đánh Phùng sư, trong lòng không cam lòng, cho nên từng đưa ra yêu cầu Danh sư khiêu chiến.
Danh sư khiêu chiến, dùng máu tươi để kích hoạt huy chương, tổng bộ nhận được tin tức, muốn thẩm tra cũng không khó, cho nên cũng không cần thiết phải giấu diếm.
- Thừa nhận là tốt rồi, cũng tránh cho ta phải tiếp tục giải thích!
Trương Huyền gật gật đầu, xoay người nhìn về phía thái tử và Ngô Chấn, lại một lần nữa ôm quyền:
- Hai vị cũng đã thấy rồi đó, hắn đã thừa nhận, mọi chuyện sau đó cũng không cần ta nói tiếp a!
- Không cần phải nói cái gì chứ? Ngươi máu nói rõ cho ta nghe...
La Chiêu vò đầu, vẻ mặt như phát điên.
Rốt cuộc tên này làm cái quỷ gì? Tra hỏi chỉ có một nửa, nói chuyện cũng chỉ nói một nửa, cố làm ra vẻ huyền bí...
Cái gì mà ta thừa nhận, không cần nói, rốt cuộc là chuyện quỷ gì cơ chứ?
Ta thừa nhận cái gì, ta...
Hồng sư càng không hiểu ra sao, thầy Trương gây chuyện cũng quá lớn đi, làm sao ta nghe cũng không hiểu a?
- Ngươi nói mọi chuyện rõ ràng đi!
Diệp Tiền, Ngô Chấn cũng liếc mắt nhìn nhau một cái, không nhịn được phải ho khan một tiếng.
- Được, hai vị đã muốn ta nói rõ ràng, như vậy cũng coi như ta không phạm thượng. Dùng thân phận Danh sư tứ tinh mạo phạm ngũ tinh!
Trương Huyền nói đến đây, trong mắt tràn ngập vẻ bi phẫn và lửa giận, trên mặt tràn ngập vẻ oan ức và thương tâm không nói nên lời:
- Kỳ thật chuyện này, thầy Hồng không cho ta nói, ta cũng chỉ quá không cam lòng cho nên mới muốn nói ra...
- Ah... Hả?
Hai mắt thầy Hồng trợn tròn.
Ta không cho ngươi nói?
Ta không cho ngươi nói cái gì chứ?
- Thầy Hồng nhân hậu, không giỏi từ ngữ. Vì chú ý tới mặt mũi của Huyễn Vũ đế quốc cho nên không muốn nhắc tới, nhưng làm hậu bối, bây giờ ta đã không nhịn nổi nữa...
Thanh âm của Trương Huyền tiếp tục vang lên.
Nghe thấy hắn nói như thế, da mặt Diệp Tiền, Ngô Chấn co lại.
Hồng sư nhân hậu hay không chúng ta không biết, nhưng... Không giỏi từ ngữ, đây rõ ràng là mở mắt nói lời bịa đặt a. Mới vừa rồi hắn đã nói cho đám người La Chiêu, Trần Việt thiếu chút nữa đã ngất đi, cảnh tượng này cũng không phải chúng ta không thấy a.
- Ngươi bớt tán dóc tây tán dóc đông ở chỗ này đi, rốt cuộc là có chuyện gì? Mau nói!
Thấy hắn càng nói càng nhiều, La Chiêu thực sự không nhịn được nữa.
- Vậy thì tốt, ta nói...
Dường như đã đưa ra quyết định gì đó, Trương Huyền cắn răng một cái, tràn ngập bi phẫn:
- Buổi trưa hôm nay, thầy Hồng đi qua tìm ba người bọn hắn thương nghị, kết quả ba vị Danh sư như bọn hắn không chỉ liên thủ đánh cho Hồng sư một trận, mà còn... Cướp đi bảo vật mà hắn đã sớm chuẩn bị xong từ trước!
- Ta... Móa! Ngươi nói cái gì? Đánh cho Hồng sư một trận?
Lảo đảo một cái, La Chiêu thiếu chút nữa đã thổ huyết.
Ta đánh cái muội muội ngươi a, là Hồng sư không đánh với ta cơ mà? Lại nói, chúng ta liên thủ đánh hắn lúc nào cơ chứ? Còn cướp bảo bối, cướp cái cọng lông ah!
Coi như đây là mở mắt nói lời bịa đặt thì cũng nên nói chúng ta đáng tin cậy một chút. Nói thế này cũng quá không đáng tin a!
Ba vị Danh sư, ở trong sân lại đánh một vị Danh sư khác... Nói thế nào thì bọn họ cũng giống như lưu manh a?
- Nhất định bây giờ ngươi sẽ không thừa nhận, vậy ta tiếp tục hỏi ngươi. Buổi trưa ngày hôm nay, không chỉ có ngươi và Hồng sư tiến hành Danh sư khiêu chiến. Có phải Phùng sư cũng cùng tiến hành khiêu chiến Danh sư hay không?
Không chờ hắn giải thích, Trương Huyền tiếp tục hỏi.
- Cái này...
La Chiêu sững sờ:
- Đúng là đã tiến hành qua, chỉ là...
Quả thực thầy Phùng cũng đã tiến hành Danh sư khiêu chiến với thầy Hồng, nhưng... Đó là bị đánh a?
- Chỉ là cái gì? Đã có khiêu chiến là tốt rồi!
Trương Huyền rất là giận dữ, tức giận không nói nên lời:
- Hồng sư và Phùng sư đều là Danh sư ngũ tinh sơ kỳ, cường giả Hóa Phàm lục trọng sơ kỳ, thực lực tương đương với nhau... Điểm ấy hẳn là mọi người không có dị nghị gì quá lớn a!
Mọi người gật đầu.
Tất cả mọi người đều là Danh sư, cấp bậc lại tương đồng, đương nhiên sức chiến đấu sẽ không kém nhiều.
- Thực lực tương đương, tiến hành Danh sư khiêu chiến, thầy Phùng bị đánh thành như vậy, các ngươi cảm thấy thầy Hồng có thể tốt hơn được hay không?
Thầy Trương nói tiếp.
Thái tử và Ngô Chấn đồng thời sững sờ.
- Thầy La, ta hỏi lại ngươi, sau khi thầy Hồng và thầy Phùng kết thúc khiêu chiến, ngươi có phải khiêu chiến đã lập tức xin Danh sư khiêu chiến, mà có phải Hồng sư cũng đã nói lời nói đại loại như nguyên khí đại thương, trong vòng mười năm không thể chiến đấu hay không?
Trương Huyền lần nữa nói.
- Đúng là đã từng nói qua...
La Chiêu lần nữa cứng đờ, vừa định giải thích thì lại lần nữa bị cắt đứt:
- Làm Danh sư ngũ tinh, cường giả Hóa Phàm lục trọng. Phải bị đả thương tới trình độ nào thì mới có thể trong vòng mười năm không thể chiến đấu cùng người khác chứ?
Trương Huyền càng nói càng kích động:
- Dù vậy mà thầy La còn được lý không buông ta người, nhất định phải khiêu chiến, nhất định phải chiến đấu cùng với hắn... Các ngươi thử nghĩ mà xem, làm sao thầy Hồng có thể là đối thủ của ba người! Đương nhiên bảo vật đã sớm chuẩn bị xong cũng đã bị bọn hắn cướp đi...
Nói đến đây, Trương Huyền đã tức giận tới mức khó mà ngăn chặn lửa giận, nhìn tình huống của hắn. Dường như nếu hắn nói tiếp, ngay cả nước mắt cũng có thể chảy ra.
- Ta xxx muội muội ngươi... Ta đánh hắn lúc nào, ta đoạt đồ vật của hắn lúc nào, ngươi nói rõ ràng cho ta...
Thân thể La Chiêu nhoáng một cái, thiếu chút nữa đã không khóc tại chỗ.
Rõ ràng là thầy Hồng chạy tới đánh cho thầy Phùng một trận, làm sao trong nháy mắt đã biến thành lưỡng bại câu thương với thầy Phùng, ta lại thừa cơ đánh lén cơ chứ?
Hơn nữa còn không riêng gì đánh lén, lại còn giật đồ...
Ngươi có thể nói chuyện cẩn thận một chút hay không?
Trợn mắt nói lời bịa đặt như thế, ngươi thực sự là một Danh sư hay sao?
Mặt mũi ngươi để ở đâu đâu?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...