Diệp Tiền vội nói.
- Lúc ban ngày ta và Lục công chúa đã gặp một thanh niên hai mươi tuổi ở Kỳ Trân lâu. Người này mang theo một tên quản gia mập mạp, ngươi giúp ta tra ra thân phận của hắn một chút. Sau khi biết thì mau chóng báo cho ta một tiếng.
Hình Viễn khoát tay áo.
- Được!
Diệp Tiền gật đầu.
Mặc dù đối phương nói rất mơ hồ, thế nhưng đây là Huyễn Vũ Đế đô, bằng vào lực lượng thái tử của hắn. Muốn tra ra một người, vẫn rất là đơn giản.
- Lục công chúa, Hình Viễn học trưởng, chuyện này ta sẽ lập tức sai người đi làm. Đêm nay ta đã chuẩn bị thiết yến, mời các ngươi đi qua đó tham dự. Thuận tiện cũng làm quen một ít tân sinh mà Huyễn Vũ đế quốc chúng ta lần này đưa đi tới Danh sư học viện...
- Không có hứng thú!
Lục công chúa khoát tay áo.
Khi đi ra ngoài nàng vẫn còn là công chúa cao cao tại thượng, lúc trở về đã biến thành nô tỳ của người khác. Chuyện này đã khiến cho nàng tức giận tới no, đâu còn có tâm tư đi tham gia tiệc tối gì nữa chứ!
- Cái này...
Không nghĩ tới vị học tỷ này lại trực tiếp cự tuyệt, vẻ mặt Diệp Tiền có chút lúng túng nhìn về phía Hình Viễn đang ở cách đó không xa:
- Học trưởng, ngươi...
- Ài, ngươi về trước đi, chờ một lát nữa ta sẽ đi qua!
Hình Viễn khoát tay áo.
- Được rồi!
Diệp Tiền cũng nhìn ra vị Lục công chúa này đang tức giận, cho nên hắn cũng không nói thêm lời nào nữa mà cúi mình vái chào rồi đi ra ngoài.
Mặc dù hắn là thái tử Huyễn Vũ đế quốc, thế nhưng so với công chúa của Hồng Viễn đế quốc vẫn còn kém nhiều lắm, căn bản không cùng một cấp bậc.
Đối phương bằng lòng thì cũng thôi, nếu như không tình nguyện thì hắn tuyệt không dám cưỡng cầu.
Mới vừa đi mấy bước, còn không có rời khỏi sân nhỏ thì đã tiếng truyền âm của Hình Viễn vang lên ở bên tai:
- Lục công chúa đang nổi nóng, ta khuyên một chút, một lát nữa sẽ cùng đi tới tham dự tiệc.
- Đa tạ học trưởng!
Nghe thấy hắn hứa hẹn, ánh mắt Diệp Tiền sáng lên, lập tức đi ra ngoài.
Mục đích chủ yếu của tiệc tối lần này là vì đón tiếp đám người Lục công chúa, nếu nàng không đi, như vậy hắn sẽ mất mặt.
- Lục công chúa, không nên tức giận, chờ Diệp Tiền tra ra thân phận cụ thể của đối phương. Nếu thực sự không được, ta sẽ trả một cái giá lớn để mua Đỗ Ưu thảo cho người...
Thấy hắn đã rời đi, Hình Viễn an ủi.
- Không cần ngươi quan tâm!
Lục công chúa thở phì phò ngồi xuống.
Hình Viễn đứng tại chỗ rất là xấu hổ, đi cũng không được, không đi cũng không được.
Vị Lục công chúa này tính tình cổ quái, khiến cho hắn theo đuổi cũng rất là vất vả.
Trước đó còn rất tốt, thế nhưng tính tình thay đổi thất thường, khiến cho người ta không hiểu rõ nổi.
Nói thật, tiểu tử kia thu ngươi làm tỳ nữ là do ngươi đồng ý, ta cũng đã khuyên can qua, kết quả ngươi lại không nghe... Thậm chí ta muốn giết chết hắn, ngươi cũng không đồng ý...
Bây giờ lại chạy đến chỗ này nổi giận với ta và Diệp Tiền, như vậy là sao chứ?
Càng nghĩ hắn càng cảm thấy buồn bực.
- Ngọc Phi Nhi, ngươi thế nào?
Hắn đang không biết nên khuyên can thế nào thì đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên. Một nữ tử tràn ngập hưng phấn đi tới, vừa đi vừa mỉm cười, tung tăng giống như chim sẻ.
- Thất Thất tiểu thư, ngươi...
Nhìn thấy bộ dáng này của đối phương, Hình Viễn ngẩn ngơ.
Vị Lạc Thất Thất trước mắt này luôn luôn lạnh lùng như tuyết, lúc nào nói chuyện cũng bị cự tuyệt, làm sao hôm nay lại cười vui vẻ như vậy chứ?
Nếu như để cho người trong học viện biết, băng sơn mỹ nhân cũng biết cười, không biết bọn họ có thể nổi điên tại chỗ hay không?
- Không có gì!
Nghe thấy câu hỏi của hắn Lạc Thất Thất mới chú ý tới vẻ mặt của mình có vấn đề. Nàng sầm mặt lại, lần nữa khôi phục lại trạng thái lạnh lẽo như băng, sau đó đi tới trước mặt Lục công chúa:
- Làm sao vậy, sao lại tức giận thành như vậy?
- Ta...
Phi Nhi công chúa đang muốn nói, khuôn mặt xinh đẹp cũng nhíu lại, lại nhìn về phía Lạc Thất Thất ở trước mặt:
- Đúng rồi, ngươi có chuyện gì, sao lại cao hứng như vậy?
Nàng và Hình Viễn có suy nghĩ giống nhau, Lạc Thất Thất luôn luôn hỉ nộ không lộ ra trên mặt. Không phải nàng nói hôm nay ra ngoài giảng bài luyện đan hay sao? Sai khi trở về lại cao hứng như vậy?
Không phù hợp với tính cách của nàng ah!
- Ta? Gặp được một việc mà thôi, không có gì...
Nghĩ đến phong độ của Trương sư, trong ánh mắt của Lạc Thất Thất hiện lên vẻ tôn kính, khóe miệng lần nữa nhếc lên, tiếp tục nói:
- Ngươi nên nói về ngươi một chút đi, rốt cuộc là người nào có thể khiến cho Lục công chúa của chúng ta tức giận tới mức như vậy a!
- Còn không phải là tên vô sỉ kia...
Nói được một nửa thì khóe miệng của Phi Nhi công chúa đã nhếc lên, lắc đầu nói:
- Không đúng, dựa vào cái gì mà ta phải nói trước? Ngươi nói trước đi, rốt cuộc là ai khiến cho Thất Thất tiểu thư hỉ nộ không lộ ra của chúng ta cao hứng như thế?
- Ta...
Lạc Thất Thất chần chờ một chút:
- Như vậy đi, chúng ta cùng nói rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra! Ai cũng không được giấu diếm ai!
- Được!
Phi Nhi công chúa gật gật đầu:
- Bắt đầu đi!
- Là một người trẻ tuổi hèn hạ vô sỉ, rất biết chơi người. Lại vô tri lỗ mãng, khiến cho người ta tức giận!
Phi Nhi công chúa cắn răng, trong khóe mắt tràn ngập hận ý.
- Là một thanh niên tuấn kiệt ôn tồn lễ độ, hòa nhã rộng lượng, học thức uyên bác, khiến cho người ta kính ngưỡng!
Lạc Thất Thất tràn ngập sùng bái nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...