Thiên Đạo Đồ Thư Quán

- Hồng sư...

Nhìn thấy người trong cuộc đã xuất hiện, khóe miệng hai vị lão giả này đồng thời giật một cái.

- Hồng Thiển, ngươi...

Phùng Vũ cắn răng.

- A!

Không để ý tới vẻ khiếp sợ và tức giận của hắn, cổ tay Hồng sư khẽ đảo, huy chương Danh sư ngũ tinh xuất hiện ở trong lòng bàn tay. Sau đó ngón tay điểm một cái, một giọt máu tươi hiện lên ở phía trên:

- Ta Hồng Thiển, lấy danh nghĩa Danh sư ngũ tinh, xin khiêu chiến Danh sư, hiện tại lập tức tiến hành, mong ngươi đồng ý!

Sưu!

Bên trên huy chương có một đạo quang mang lập lòe, chói mắt. Lập tức có hai chữ lớn chậm rãi hiện lên ở không trung “Đồng ý”.

Giữa Danh sư, một khi có mâu thuẫn không giải quyết được thì có thể xin Danh sư khiêu chiến. Thông qua huy chương có thể truyền loại ý nguyện này báo lên tới tổng bộ. Sau đó tổng bộ,sẽ căn cứ vào thực lực cụ thể của người mà ngươi muốn khiêu chiến để tiến hành phán quyết.

Dưới tình huống bình thường, chỉ cần cấp bậc tương đương, khiêu chiến đều được cho phép.

Danh sư cũng cần chiến đấu mới có thể tiến lên, thậm chí đối với loại tỷ thí cùng cấp bậc này, tổng bộ còn có hương vị cổ vũ.

Chính bởi vì như vậy, cho nên bên này vừa mới xin thì bên kia đã truyền tới hai chữ “Đồng ý”.

- Danh sư khiêu chiến? Đồng ý?


Nhìn thấy hai chữ lớn hiện lên, trước mắt tối sầm lại, Phùng Vũ trực tiếp khóc lớn.

Hiện tại ta bị chỉnh giống như bánh chưng, xương cốt cả người không biết đã gãy mất bao nhiêu cái. Ngay cả cơ thể cũng bị trọng thương, so với ta... Lương tâm ngươi để đâu chứ?

- Tổng bộ đã đồng ý, Phùng sư, đừng giả bộ, chúng ta trực tiếp bắt đầu đi, phân cao thấp bằng nắm tay!

Hồng sư vung tay áo một cái, lông mày nhướng lên.

- Ta...

Phùng Vũ chống dậy, từ trên cáng cứu thương đứng lên:

- Ta bản thân bị trọng thương, sao có thể so cùng ngươi...

- Bị thương nặng? Phùng sư, trò đùa này không buồn cười đâu. Ta đã nghe ngóng qua, một canh giờ trước, lúc ngươi từ hoàng cung đi ra còn sinh long hoạt hổ, thậm chí còn chỉ điểm cho một vị hộ vệ, không chiến đấu cùng với người khác thì làm sao lại bị thương cơ chứ? Đường đường là Danh sư ngũ tinh, sợ hãi đấu với ta, còn lấy lý do bị thương, ngươi cảm thấy mình có xứng đáng với xưng hào Danh sư hay không?

Hồng sư ra vẻ chính nghĩa nói.

- Ngươi...

Khóe miệng Phùng Vũ giật giật, thiếu chút nữa đã khóc.

Hắn đi chặn đường đám người Hồng Thiển là giấu hoàng thất để lặng lẽ tiến hành, dù sao đây cũng là thủ đoạn hèn hạ. Nếu như để cho người khác biết, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với danh dự của hắn.

Ai ngờ, đối phương lấy cái này làm lý do, nói hắn không bị tổn thương... Sao có thể vô sỉ như vậy được chứ?

Ta bị tổn thương hay không ngươi không biết hay sao? Ta không cùng người khác luận võ, thế nhưng từ địa phương cao như vậy rơi xuống. Bị các ngươi làm cho rơi xuống, có thể còn sống sót đã coi như là mạng lớn lắm rồi, so thế nào đây?

- Mong rằng Phùng sư không nên từ chối!

Hồng sư hừ một tiếng:

- Chỉ cần ngươi không tiếp, hiện tại ta sẽ truyền tin tức về tổng bộ, nói ngươi e ngại khiêu chiến, không xứng với xưng hào Danh sư ngũ tinh.

- Tốt, tốt, ta tiếp... Ta tiếp không được sao?

Phùng Vũ cắn răng, lệ rơi đầy mặt.

Sớm biết có như vậy, lần này thì tốt rồi, Danh sư khiêu chiến, nếu không có nguyên nhân đặc thù thì không thể cự tuyệt...

Nếu như nói bị thương, một vị Danh sư ngũ tinh bị thương, nhất định tổng bộ sẽ truy xét, đến lúc đó chuyện ngăn cản đối phương sẽ lộ ra ánh sáng, làm không cẩn thận còn phải chịu trừng phạt càng thêm nghiêm trọng!

Nói cách khác, đối phương tới khiêu chiến đã đoán chắc bản thân hắn sẽ không dám cự tuyệt!

Rốt cuộc là chuyện gì đây...


- Đã như vậy, vậy thì bắt đầu đi!

Gầm thét một tiếng, thân ảnh Hồng sư nhoáng một cái đã đá tới một cước.

Sưu!

Phùng Vũ còn không có kịp phản ứng thì đã bay thẳng lên trên bầu trời.

Lạch cạch!

Bay cao mấy chục mét, đầu tựa vào trên mặt đất, phun ra từng ngụm từng ngụm máu tươi.

Vừa rồi hắn mới dùng một ít đan dược chữa thương để khôi phục một chút. Thế nhưng một chút khí tức này lại lần nữa tán loạn, vẻ mặt trắng bệch, hai mắt biến thành một màu đen.

- Ta...

Giãy dụa đứng dậy, còn đang định tiếp tục nói chuyện thì đã thấy một nắm đấm to lớn đập tới.

Phanh!

Phùng Vũ lần nữa bay ngược về phía sau.

Đôm đốp! Ào ào!

Một trận thanh âm quyền cước va chạm vào thịt, lúc này Phùng Vũ đã không còn ra hình người nữa.

Mỗi một chiêu của Hồng sư đều rất đúng mực, vừa có thể khiến cho đối phương chịu khổ, lại không quá nghiêm trọng.

Đường đường là Danh sư ngũ tinh, bị người ta ám hại, không ả được cơn giận này, về sau không phải mỗi ngày sẽ bị bắt nạt hay sao?

Danh sư cũng là người, không phải phật, không có khả năng bị người ta đánh mà không dám ra tay đánh trả!

Nếu như ngay cả một chút huyết tính ấy cũng không có thì sao có thể bảo vệ Danh sư đại lục không bị Dị Linh tộc chiếm đoạt cơ chứ?


Tính khí tốt cũng vô dụng, muốn khai thương liệt thổ thì vẫn phải dựa vào chiến đấu và võ lực.

Phanh phanh phanh!

Không biết qua bao lâu, lúc này Hồng sư mới nguôi giận, hắn vỗ tay một cái, ôm quyền nói:

- Phùng sư, đa tạ!

Lúc này Phùng Vũ cũng gần giống như đám người Trần Mặc, đã hít vào ít mà thở ra nhiều, bất cứ lúc nào cũng sẽ mất mạng.

- Ngươi... Rất tốt, rất tốt, Hồng Thiển, La Chiêu ta dùng danh nghĩa Danh sư ngũ tinh, xin Danh sư khiêu chiến, hiện tại sẽ lập tức tiến hành, mong rằng được đồng ý!

Hồng sư đánh Phùng sư, dùng Danh sư khiêu chiến. Đây là cách thức đại nghĩa và nằm trong quy củ, những người khác cũng không nói được cái gì. Giờ phút này nhìn thấy “Tỷ thí” đã kết thúc, vị lão giả thứ nhất lấy ra huy chương, không nhịn được thở phào một hơi.

Hắn muốn trút giận thay cho Phùng Vũ!

- Thật không tiện, ta mới chiến đấu xong với Phùng sư, nguyên khí tổn hao nhiều, trong vòng mười năm không có cách nào chiến đấu, cự tuyệt khiêu chiến!

Hai tay Hồng sư chắp ra sau lưng, tràn ngập ngạo khí nói một câu.

- Ngươi...

Ba người đồng thời bị câu này làm cho lảo đảo, sắp phát khóc.

Đại ca, ngươi có thể bớt vô sỉ một chút đi được không...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui