Thiên Đạo Đồ Thư Quán

Cắt ngang tiếng thảo luận của mọi người, Hồng sư nói.

- Không có...

Mọi người vội vàng gật đầu.

Nói đùa, nhớ tám trăm bản cũng qua, n gười ta nhớ hơn hai vạn bản, làm cho Đào Hà Chi Thư bị phế đi. Nếu như không cho thông qua, nói thê snafo Hồng sư cũng sẽ không đáp ứng!

- Ừm, đã như vậy thì chúng ta sẽ tiến hành tuyển chọn cửa ải cuối cùng, ngộ tính!

Hồng sư nhìn quanh một vòng.

- Lão sư dẫn vào cửa, tu hành là do cá nhân. Tu luyện ngoại trừ cố gắng và thiên phú ra. Thứ càng quan trọng hơn một chút chính là ngộ tính, cùng một công pháp, cùng một tiết học, học sinh không giống nhau sẽ lấy được kết quả hoàn toàn khác biệt. Có thiên phú, muốn trở thành Danh sư sẽ rất dễ dàng. Thế nhưng nếu muốn trở thành danh sư lợi hại, khó!

- Bởi vậy, ngộ tính đối với Danh sư rất là quan trọng.

- Ngộ tính quan trọng với danh sư, đây là sự thật, thế nhưng mà... Làm sao có thể kiểm tra ngộ tính đây? Chẳng lẽ lại đưa cho chúng ta một bộ công pháp, để người ta tìm hiểu sao?

- Nếu như là tìm hiểu công pháp, như vậy sẽ có liên quan tới rất nhiều thứ, thiên phú, trí tuệ đều được tính ở trong đó, không thể được coi là khảo hạch một mình ngộ tính được!

Mọi người lần nữa nghi hoặc.


Ngộ tính, bất kể là tu luyện hay là trở thành danh sư, đều rất là quan trọng. Chỉ là, thứ này giống như trí tuệ vậy, không cách nào định lượng, rất khó khảo hạch.

Trí tuệ, ngươi có thể dùng việc đọc thuộc lòng tri thức để phán định cao thấp, thế nhưng ngộ tính thì sao?

Coi như tìm hiểu công pháp, có người thích hợp, có người lại không thích hợp, nói một cách tương đối, cũng có sai lầm bất công a.

- Ha ha, những chuyện này mọi người có thể nghĩ đến thì tự nhiên ta cũng rõ ràng.

Biết mọi người lo lắng vì cái gì, Hồng sư cười cười, ngón tay búng một cái, sương mù bên trên góc sân khấu tán đi, lộ ra một cái đình không lớn.

Bên trong cái đình có một ông lão mặc áo trắng đang ngồi, trên bàn đá trước mặt có bày biện một bộ bàn cờ màu nâu xanh, phía trên trắng đen giao thoa. Âm Dương tấn công, không ngờ lại là một ván cờ.

Vẻ mặt lão giả không có biểu hiện gì, trong cơ thể không có một chút sinh cơ nào, vừa nhìn đã biết là một khôi lỗi.

- Đây là Thiên Tinh cờ, quy tắc và thù pháp, không giống như tất cả cờ đường, được gọi là hệ thống. Là thứ năm đó ta du lịch khắp nơi, ngẫu nhiên đoạt được ở trong một chỗ di tích. Thứ này không biết là do người nào sáng tạo ra, cũng không biết quy tắc cụ thể là cái gì. Ta nghiên cứu nhiều năm, cũng chỉ tìm hiểu được bốn, năm điểm mà thôi.

Hắn lần nữa bắn ra một chỉ, trên vách tường cách cái đình không xa có quang mang lóe lên, hiện ra ván cờ bên trên bàn cờ. Toàn bộ đều không giống như bàn cờ mà tất cả mọi người đã gặp qua. Coi như là người trước kia đã học qua cờ thuật thì cũng không có nửa điểm ý nghĩa tham khảo.

- Lại là trân lung kỳ cục?

- Đúng vậy a, không biết quy tắc, còn khó giải, thứ này... khảo hạch như thế nào đây?

- Không biết!

Trong đám người có không ít người tinh thông cờ thuật, vừa nhìn thấy đường cờ biểu hiện trên mặt tường thì đã lôi kéo những người có cùng sở học đi qua. Chỉ là thứ này hoàn toàn khác biệt, khiến cho cả đám cũng có chút choáng váng.

- Thiên Tinh cờ, lấy thiên địa làm ván cờ, ngôi sao làm quân cờ, khí phách hùng hậu, không bàn mà hợp với thiên địa chí lý. Thứ này, nhìn ở trên vách tường, đương nhiên cái gì cũng không nhìn ra được. Thế nhưng trên trụ đá của đình nhỏ lại có đôi câu vài lời mà chủ nhân ván cờ để lại.

- Thông qua những lời này, có thể lĩnh ngộ quy tắc đường cờ nhất định.

- Sau khi biết quy tắc có thể giao đấu với khôi lỗi bên trong đình nhỏ. Nếu như không đúng hoặc là thất bại đều không thể đặt quân cờ vào trên bàn cờ. Cửa này không có bất cứ quan hệ nào với thiên phú, tu vi, chỉ có quan hệ tới ngộ tính. Ngộ tính cao thì sẽ hiểu càng nhiều quy tắc, sẽ đi được nhiều thêm mấy bước. Mà ngộ tính thấp, lĩnh ngộ quy tắc ít, mấy bước cũng rất ít. Nếu như có thể kiên trì sáu bước thì xem như thông qua!

Hồng sư đem nói rõ chi tiết quy tắc.

- Cái này... Lấy ván cờ định ngộ tính, không tồi!

- Thiên địa làm ván cờ, dùng ngôi sao làm quân cờ, phách lực, ván cờ này quả nhiên lợi hại!


- Đúng vậy a, dùng thứ này để khảo hạch ngộ tính, quả thực những khác đều không cố liên quan, công bằng, công chính!

...

Nghe rõ quy tắc, tất cả mọi người đều gật đầu.

Cờ thuật có ít người học cả một đời, nghiên cứu mấy chục năm cũng chưa hẳn đã bằng một đứa trẻ vài tuổi mới học được mấy ngày! Đây cũng không liên quan tới việc thông minh hay không, mà là ngộ tính.

Chính là bởi vì như thế cho nên trong kỳ đạo mới lưu truyền một câu chí lý, làm cho tất cả mọi người đều vui cười:

- Hai mươi tuổi không làm được danh thủ quốc gia, cả đời vô vọng!

Không có ngộ tính, thiên phú, coi như học có lâu thì cũng không có tăng thêm được bao nhiêu.

Thiên Tinh cờ này không giống như tất cả cờ đường, lợi dụng đôi câu vài lời để lĩnh ngộ quy tắc, tiến hành đánh cờ. Dùng số lượng nước cờ để bình xét ngộ tính, có thể định lượng ra được ngộ tính một người. Đây là phương pháp tỷ thí tốt nhất.

Không hổ là danh sư ngũ tinh, thủ đoạn khảo hạch cũng không giống bình thường.

- Danh sư đi vào đình nhỏ, mỗi người chỉ có thời gian một nén nhang để quan sát ngôn ngữ trên trụ đá. Sau đó nhất định phải đánh cờ, thời gian vừa dứt. Nếu như không động, hoặc là quân cờ không hạ xuống được thì đều bị phán là thất bại.

Hồng sư vung tay lên:

- Được rồi, đã nói quy tắc xong, bắt đầu khảo hạch đi!

- Vâng!


Tất cả mọi người gật đầu.

- Bởi vì đánh cờ chỉ có thể để cho một người một người đến, chư vị, vẫn nên xác định trình tự một chút...

Hồng sư nhìn về phía mọi người.

Cửa thứ nhất Trương Huyền là người thứ nhất kiểm tra, Quỷ Vực huyễn thành bị phá hư, không có chọn ra được danh ngạch. Cửa thứ hai, Dị Linh tộc uy hiếp, đào thải ra ba người, cửa thứ ba đào thải 17 người.

28 thế lực lớn, 56 người dự thi, trừ đã đào thải 20 người ra, vẫn còn thừa lại những 36 vị.

- Không bằng... Cứ để ta tới trước đi!

Trương Huyền đi về phía trước.

36 người, thời gian mỗi người chỉ có một nén nhang, muốn thi xong toàn bộ, đoán chừng trời cũng đã tối rồi. So với việc ở chỗ này chờ, còn không bằng làm xong trước, nghỉ ngơi trước thì hơn.

- Khụ khụ... Nhìn thấy hắn đi về phía trước, Hồng sư thiếu chút không có bị nước bọt làm cho sặc chết, hắn nói:

- Ngươi... Hay là thôi đi!

Qua ba cửa ải hủy ba cửa ải, để cho ngươi lên trước... Ta còn chưa có to gan như vậy a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui