Giống như người gặp phải lão hổ vậy, dù đối phương không nhúc nhích, thế nhưng con người cũng sẽ cảm thấy chân cẳng như nhũn ra một cách tự nhiên, không có bất kỳ một chút khí lực nào khác.
Chuyện này liên quan tới lòng can đảm.
- Muốn giết hổ, ngay cả lực lượng tới gần lão hổ cũng không có. Như vậy làm sao có thể thành công? Danh sư, đối kháng với Dị Linh tộc mà cũng không dám tới gần, như vậy coi như khảo hạch cao cấp đến đâu thì cũng vô dụng!
- Khảo nghiệm dũng khí, rất đơn giản, chính là đi tới trước mặt hắn rồi ngồi xuống. Nhìn xem có khoảng cách gần nhất, ai can đảm lớn nhất. Lấy năm mét làm hạn định, nếu như không có cách nào đến gần thì coi như tất cả không thông qua.
Vung tay lên, Hồng sư cong ngón tay rồi búng ra.
Soạt!
Bức tường lập tức nứt ra, một người cao hơn ba mét, tựa như người khổng lồ, bộ dáng dữ tợn giống như quái thú xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Ầm ầm!
Quái thú xuất hiện, khí tức cuồng bạo chợt lan tràn ra. Không ít người xem tới gần sân khấu còn chưa có kịp phản ứng thì đã cảm thấy đầu mình choáng váng, trước mắt tối sầm lại, bị dọa ngất đi.
Không chỉ có bọn họ, ngay cả đám người Tống Siêu trên đài, vẻ mặt cũng trắng bệch, bờ môi tím tái.
Dị Linh tộc nô dịch nhân loại, nếu không phải có Khổng sư lăng không xuất hiện, sáng chế ra chức nghiệp Danh sư, lại đuổi chúng đi. Như vậy chỉ sợ đại lục hiện tại đã khuất phục ở dưới dâm uy của đối phương rồi.
Lần thứ nhất nhìn thấy, xung kích đối với tâm linh rất mạnh, căn bản không phải là chuyện mà người bình thường có thể tiếp nhận được.
- Đây chính là Dị Linh tộc?
Trương Huyền cũng nhíu mày một cái.
Kẻ trước mắt này giống như một đầu cự thú dữ tợn, trên dưới toàn thân đều mang theo mùi máu tanh nồng đậm. Giống như tới gần hắn sẽ bị xé rách tại chỗ, khó mà sống sót.
Đừng nói là những người khác, xem như hắn, muốn tới gần năm mét cũng rất khó khăn.
- Đáng sợ!
Khó trách coi như thứ này đã biến mất vài vạn năm, thế nhưng Danh sư đường cũng không dám thư giãn, quả thực bọn chúng quá dọa người.
- Bây giờ hắn đang bị vây khốn, không có cách nào động đậy. Chư vị có thể đi qua, lấy thời gian nửa nén hương làm hạn định. Nếu như không có cách nào đi tới bên trong phạm vi năm mét thì sẽ coi như thất bại!
Hồng sư không nói thêm lời nào mà bắt đầu châm một nén nhang lớn, bàn tay vung lên, nói:
- Bắt đầu!
Nghe thấy đã bắt đầu tính thời gian, tất cả mọi người trên sân khấu đều mang theo vẻ mặt nghiêm túc, đi về phía đầu quái vật lớn trước mắt.
Trương Huyền cũng theo ở phía sau đi thẳng về phía trước, mới đi ra một bước thì vẻ mặt hắn lần nữa biến đổi.
Đi tới một bước, áp lực lại tăng lên gần gấp đôi. Khí tức giết chóc hung mãnh khiến cho hai chân hắn như nhũn ra, khó mà tới gần phụ cận.
Quay đầu nhìn về phía những người khác, dường như bọn họ cũng không khá hơn hắn bao nhiêu. Trên đầu tất cả đều đổ mồ hôi, vẻ mặt trắng bệch.
Lại đi về phía trước một bước, áp lực càng lớn thêm. Giống như con thuyền rơi vào trong bão, bị sóng lớn tập kích, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị đánh đắm. Lại giống như đang đứng ở bên bờ vực, một cước đạp không chuẩn thì sẽ rơi vào trong a tì địa ngục, mãi mãi không thể thoát khỏi.
- Như vậy đừng nói là năm mét, coi như mười mét cũng khó khăn!
Vốn cho rằng chỉ là một khảo hạch rất đơn giản, không nghĩ tới lại khủng bố như vậy.
Dựa theo loại tình huống này, ngay cả hắn cũng rất khó đi vào khoảng cách trước mặt tên này mười mét địa phương, chứ đừng nói chi là năm mét.
Lần nữa tiến lên, lúc này, người song song với hắn cũng chỉ còn lại có mười mấy người.
- Thử vận chuyển chân khí một chút xem!
Lần nữa nhìn về phía trước, cảm thấy cả người sắp không chịu nổi được nữa, lúc này trong lòng Trương Huyền mới khẽ động.
Mặc dù hắn đang tiến lên, thế nhưng vẫn chưa vận chuyển chân khí. Hắn muốn nhìn một chút, rốt cuộc mình có thể kiên trì bao lâu. Chỉ là kết quả lại phát hiện ra, bốn bước đã là cực hạn, khó có thể tiến lên một chút mảy may.
Sưu!
Tinh thần khẽ động, Thiên Đạo chân khí chảy xuôi trong cơ thể, Trương Huyền lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhàng, áp lực tiêu hết.
Lực lượng mới vừa rồi còn khiến cho hắn bất cứ lúc nào cũng sẽ sụp đổ, giờ phút này lại giống như gió nhẹ quất vào mặt vậy, không mang đến một chút gợn sóng mảy may nào cả.
- Quả nhiên đúng như ta đoán, Thiên Đạo chân khí có thể hóa giải được nó!
Thiên Đạo chân khí không có thuộc tính, lại có thể hóa giải bất kỳ một loại thuộc tính nào đó. Trước đó hắn còn đang suy đoán, một khi vận chuyển chân khí có thể sẽ triệt tiêu lực lượng được. Mà hiện tại xem ra, quả nhiên suy đoán là đúng.
Hắn lặng lẽ nhìn về phía người khác.
Những người khác không giống như hắn, vừa bắt đầu đã vận chuyển chân khí. Chỉ có điều, khuôn mặt vẫn khó coi như cũ. Chỉ là bọn họ vẫn cưỡng ép kiên trì.
Mấy người đi đầu đã tới gần khoảng cách mười mét.
- Lợi hại!
Thấy chân khí của bọn họ không có cách nào hóa giải áp lực mà cũng có thể đi đến khoảng cách gần như thế, khuôn mặt Trương Huyền ngưng trọng, trong mắt hiện lên vẻ khâm phục.
Khó trách lại được gọi là thiên tài, Khang đường chủ cũng không coi trọng hắn bằng những người này. Dũng khí của những người này quả thực rất lớn.
Nếu như không phải hắn có Thiên Đạo chân khí để gian lận, hắn có thể đi xa như bọn họ hay không cũng khó mà biết trước được.
- Nếu như Dị Linh tộc này đã có thể tản mát ra năng lực đặc thù để áp bách linh hồn đối với nhân loại. Như vậy tại sao lại không vận dụng võ kỹ? Không có áp lực, tâm tư cũng trở nên sinh động.
Có thể khiến cho mọi người sợ hãi đến mức không dám tới gần, nửa bước khó đi. Như vậy nhất định đối phương đã thi triển một loại linh hồn áp bách nào đó.
Đây là thủ đoạn riêng, coi như không phải là võ kỹ thì cũng có hiệu quả tương đồng như võ kỹ, đã như vậy, không biết Thiên Đạo thư viện có thể nhìn ra chỗ thiếu hụt hay không?
- Thiếu hụt! Trong lòng hắn thấp giọng hô một tiếng.
Sưu!
Một quyển sách lập tức xuất hiện tại trong đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...