Sư phụ, vì sao năm xưa Tịnh Thanh sư tổ lại giải khai Biện Linh chi cảnh vậy
-Phải đó, đệ tử cũng nghi hoặc trong lòng. Chẳng phải cái ảo cảnh này rất tốt sao?
Trung niên nữ tử đó nghe các nàng thắc mắc hỏi thì bà cũng lắc đầu thở dài, miệng bà ta mấp máy tựa như muốn nói gì đó. Một lúc sau thì lên tiếng
-Các ngươi có biết đại ma đầu Vân Phí không?
Một nữ đệ tử nghe vậy thì liền mơ mộng cười nói
-Dĩ nhiên là biết rồi, ma đầu si tình Vân Phí. Đoạn tình duyên của hắn năm xưa với Lục Trân kia thật đúng là vô cùng lãng mạn, cuối cùng cả hai lại sóng bước độ kiếp cùng phi thăng Tiên Giới. Thật sự là một câu chuyện tình lãng mạn a
Trung niên nữ tử nghe như vậy thì vẻ mặt liền có một chút khinh thường, bà ta cay nghiệt nói
-Các ngươi không biết, Vân Phí này căn bản là một kẻ phong lưu. Năm xưa chính hắn đã quyến rũ Tịnh Thanh sư tổ, xong rồi đến cuối cùng lại bỏ rơi nàng. Tịnh Thanh sư tổ vì quá đau lòng mà sinh ra tâm ma, từ đó mà tiến cảnh tu luyện của nàng chậm lại. Tịnh Thanh sư tổ đã cố chống đỡ tông môn vượt qua thời đại Tiên Ma hỗn chiến rồi hơn 400 năm sau lại ra đi, không biết tại sao nàng lại giải khai cái ảo cảnh này nhưng mà tất nhiên là có liên quan đến Vân Phí kia
.....
Vân Phí không biết hắn đang bị người ta bàn tán, hắn hiện tại chỉ là chắp tay sau lưng chậm rãi từng bước tiến đi trong cái ảo cảnh này
Hắn bỗng nhiên nhìn thấy đằng xa có một ngôi mộ cổ, Vân Phí liền nhíu mày lại thầm nói
-Biện Linh chi mộ....
Hắn càng đi đến gần hơn thì lại càng nghe có nhiều tiếng nói hơn, Vân Phí liền lén nhìn một cái thì có vô vàn tu sĩ đang đứng tụ lại trước cái mộ cổ này. Có người thì đang khai mở trận pháp, có người dùng linh phù muốn phá tìm lối vào của cái mộ này thậm chí còn có nhiều người khác trực tiếp dùng pháp khí mà đâm sầm vào mộ hòng muốn tìm lối vào
Nhìn cảnh này thì Vân Phí lắc đầu buồn cười, ngôi mộ cổ này được bao bọc chính là một cái tuyệt diệu trận pháp của Tịnh Thanh. Nàng năm đó tuy tu vi cũng chỉ cao hơn đám người trong Thanh Yên tông nhưng về tạo nghệ trận pháp thì có thể nói là nàng có thể vượt qua vô số các lão quái khác
Hắn năm xưa cũng từng lĩnh giáo Tịnh Thanh về phương diện trận pháp nên cũng biết ít nhiều, tuy hiểu biết về trận pháp chỉ như vậy nhưng mà cũng đủ để hắn hiểu được cách tiến vào ngôi mộ cổ này. Vân Phí sở dĩ cũng muốn tiến vào ngôi mộ cổ này cũng là vì tò mò, tại sao Tịnh Thanh lại dùng cả một tuyệt diệu trận pháp Âm Linh Diệt trận để bảo vệ cái mộ cổ này đây? Năm đó đã xảy ra chuyện gì hay sao?
Vân Phí lúc này không chần chừ nữa, hắn chậm rãi bước đến mộ cổ. Tóc trắng tung, bạch y phấp phới cùng với gương mặt tuấn mỹ còn thanh tú hơn cả nữ nhân kia của hắn lúc này lại hiển lộ ra gây không biết bao nhiêu cái ánh nhìn. Có người tán thưởng cũng có người khinh bỉ tên mặt trắng bày
Hắn lúc này không còn để ý gì đến những người xung quanh, liền trên tay vận một đạo linh lực đánh vào tâm trận. Bỗng nhiên Âm Linh Diệt trận lúc này sụp đổ, cả phiến thiên không phía trên lúc này cũng vì Âm Linh Diệt trận sụp đổ mà sinh ra dị tượng. Một trận lôi kiếp không biết từ đâu đánh xuống, người xung quanh liền sợ hãi phân tán ra khắp nơi. Chỉ riêng có Vân Phí vẫn đang ngước nhìn lôi kiếp đang từng khác từng giây đánh xuống hắn
Người của Thanh Yên tông lúc này đang đứng từ xa nhìn hắn với đôi mắt nghi hoặc, riêng tiểu đạo cô khi nhìn thấy hắn thì lại vui mừng. Nàng thấy lôi kiếp bỗng nhiên xuất hiện thì lại la lớn
-Tiền bối... lôi kiếp trên đầu ngươi
Vân Phí nghe vậy thì giật mình nhìn qua, thì ra là cái tiểu đạo cô đó, hắn chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi đưa bàn tay ra chặn lại lôi kiếp đang cuồng cuộng đánh xuống. Lôi kiếp trên trời vốn như một con quái thú muốn hủy diệt tất cả thì khi bị một tay hắn cản lấy thì tựa như một dòng nước mát lạnh đánh xong rồi phiêu tán đi
Một canh giờ sau thì lôi kiếp cũng tan, Vân Phí thầm than Âm Linh Diệt trận quả nhiên có thể dẫn động lôi kiếp mạnh đến bậc này. Nếu là người khác thì đã tan xương nát thịt không biết từ lúc nào rồi
Vân Phí lúc này khẽ dùng thần thức dò xét mộ cổ, quả nhiên khắp nơi là các cơ quan trận pháp lớn nhỏ đều có
Không những vậy mà các cơ quan này cũng thật tinh xảo, tu sĩ dưới Kim Đan tuyệt không thể dò thấy. Đã vậy mà các trận pháp bên trong cũng thật huyền diệu, không phải là trận pháp tông sư thì liền không thể nhận thấy được. Vân Phí lúc này xoay người lại có ý tốt nói
-Các ngươi tốt nhất là không nên vào đây, với một chút tu vi cùng với tạo nghệ nhỏ bé của các ngươi thì đi vào khó mà sống.
Lúc này có người lại xì một tiếng rồi khinh bỉ nói
-Bọn ta không vào được thì chẳng lẽ tiểu tử ngươi lại vào được, tránh ra. Nếu không đừng trách tại sao chúng ta vô tình
-Phải đó, tránh ra nhanh đi tiểu tử...
Vân Phí lúc này lắc đầu rồi thầm than bản thân nhiều chuyện, hắn liền bước xuống rồi ngồi xuống một gốc cây và dựa lưng vào nhắm mắt dưỡng thần
Tiểu đạo cô lúc này lân la chạy đến hắn rồi vui vẻ nói
-Tiền bối, không nghĩ đến Nhu nhi còn gặp được ngươi
Vân Phí lúc này mở mắt ra, hắn nhìn thấy cái thiếu nữ xinh đẹp này thì cũng mỉm cười gật đầu không nói gì
-Vận Nhu, muội quen biết nam tử này sao?
Một cái nữ đệ tử Thanh Yên tông lúc này vẻ mặt khinh thường cười nhìn tiểu đạo cô, nàng sau đó lại nhìn qua Vân Phí rồi cười lớn nói
-Còn xưng cái gì là không gần nam sắc, tùy tiện quen biết một cái cũng là một cái tiểu bạch kiểm
Vận Nhu lúc này lại im lặng không biết nói gì, bỗng nhiên trung niên nữ tử vốn đang đi bên cạnh cũng phải nhìn Vận Nhu hừ lạnh một tiếng rồi sau đó ra vẻ cao ngạo nói với hắn
-Tiểu tử, ta không cần biết ngươi và Vận Nhu đệ tử ta có quan hệ gì. Nhưng ta khuyên ngươi nên cút khỏi đây
Vân Phí vốn đang tịnh tâm dưỡng thần, nghe thấy tiếng lão thái bà này thì lại nhíu mày, hắn lạnh nhạt ngước nhìn lão thái bà này một cái rồi đứng lên nói
-Muội tử ngươi tu vi còn chưa được Kim Đan thì đừng có trước mặt lão tử ra vẻ... ngươi có tin hôm nay Thanh Yên tông các ngươi ngoại trừ nàng ra thì không ai có thể về không?
Nhìn thấy hắn thần sắc thong dong, nói năng không nhanh không chậm. Vẻ mặt hời hợt nhìn đám người này như nhìn người chết thì Vận Nhu liền nhớ đến một màn phất tay chết hết đám người kia thì sợ hãi đi đến nói
-Tiền bối, xin ngươi đừng để ý đến họ....
Chưa nói dứt lời Vận Nhu đã bị lão thái bà cắt lời, bà ta liền nhìn nàng bằng một đôi mắt cay nghiệt xen lẫn khinh bỉ rồi nói
-Nhu nhi... khi về sư môn, ngươi sẽ không còn là người của Thanh Yên tông nữa
Vân Phí lúc này lại nhíu mày buồn bực, vốn đám người không biết sống chết kia tiến vào mộ cổ thì hắn không nói. Vậy mà hiện tại lại có thêm một đàn vịt cái trước mặt hắn kêu to
Hắn liền không còn kiên nhẫn nữa, từ trên người bốc lên một cỗ sát khí ghê sợ rồi lạnh giọng nói
-Cút...
Lão thái bà vốn đang ra vẻ trưởng bối với Vận Nhu thì khi cảm thấy được cỗ sát khí của hắn tựa như như ma thần thời thượng cổ thì trong tâm cũng nổi lên một trận sợ hãi rồi im lặng lại. Cả đám nữ đệ tử phía sau vốn đang vẻ mặt coi chuyện vui thì cũng chợt hoảng sợ, cỗ sát khí vừa rồi tựa như vừa đem các nàng đi dạo qua quỷ môn quan một vòng
Chẳng nói chẳng rằng, lão thái bà liền đem các đệ tử này nhanh chóng rời đi. Vận Nhu cũng liền vẻ mặt khó xử nhìn hắn, nàng đang muốn bước chân theo đám người đó thì lão thái bà đẩy nàng ra rồi cay nghiệt nói
-Từ nay Thanh Yên tông không có tên Vận Nhu...
Nói xong thì đám người đó liền nhanh chóng rời đi, Vận Nhu lúc này bị đuổi khỏi tông môn nhưng nàng cũng ưu sầu chỉ là trên gương mặt xinh đẹp của hiện tại lại là một vẻ mờ mịt không biết phải làm gì
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...