"Nếu ta khiến cho ngươi thống khổ, vì cái gì lại không buông bỏ đây, buông liền không còn thống khổ nữa." Tô Hoàn Thanh cũng không đành lòng làm A Chấp bi thống như vậy.
"Ta biết buông xuống liền không đau khổ, thế giới này vốn dĩ không có người khác hay vật khác làm ta lưu luyến.
Thế giới này với ta mà nói luôn lạnh như băng, chính là ta tưởng tượng đến ngươi, tâm ta liền cảm thấy ấm áp, ngươi là người duy nhất làm ta thấy quyến luyến.
Cho dù thống khổ, ít nhất ta có thể cảm giác được bản thân mình đang tồn tại, ta liền vui vẻ chịu đựng.
Giờ phút này ta vô cùng thống khổ, chính là ngươi chỉ cần đối tốt với ta một chút, ta liền có thể cảm giác được vui sướng lớn lao, thậm chí chỉ cần nhìn đến ngươi, trái tim ta đều nhảy nhót, cho nên, ngươi nói xem ta phải buông bỏ bằng cách nào?" A Chấp hỏi.
Tô Hoàn Thanh nghe xong liền chấn động, không khỏi thương tiếc A Chấp.
"Ngươi có thể thử tiếp nhận những thứ khác......" Tuy rằng đau lòng A Chấp nhưng Tô Hoàn Thanh vẫn không hy vọng nàng đem hết thảy cảm xúc đặt trên người mình, Tô Hoàn Thanh sợ mình không thể chịu được sức nặng sinh mệnh của A Chấp.
"Ta làm không được, đều đã mọc rễ nảy mầm, trừ phi ta chết, bằng không vĩnh viễn đều nhổ không xong." Nàng sở dĩ bị bà đặt tên A Chấp có lẽ là vì chấp niệm quá sâu, có lẽ danh tự mỗi người đều ẩn chứa ý nghĩa sinh mệnh nào đó.
Đối với loại chấp niệm sâu như vậy, trong lòng Tô Hoàn Thanh có cảm giác bất lực sâu sắc, tựa hồ nói gì cũng đều vô dụng.
Bất quá cũng may, lúc này A Chấp cũng không tiếp tục động tay động chân với mình.
"Ta tắm xong rồi, ra ngoài trước, A Thanh tắm rửa thêm một chút." A Chấp thấy Tô Hoàn Thanh im lặng liền ôn nhu nói, nàng cảm thấy bản thân quá mức nóng vội, nhưng là không có cách nào, nàng nhìn thấy thân thể A Thanh liền hoàn toàn mất đi khống chế.
Tô Hoàn Thanh thấy A Chấp buông mình ra liền thở phào nhẹ nhõm, nhìn A Chấp từng bước ra khỏi hồ, tấm lưng mạn diệu thướt tha tràn ngập mị hoặc, Tô Hoàn Thanh phát hiện nội tâm cũng không phải không hề dao động, cảm giác được tâm niệm mình có chút rối loạn, nàng lập tức đem tầm mắt từ thân thể A Chấp dời đi, bất quá lỗ tai còn truyền đến thanh âm A Chấp nhặt lên từng chiếc y phục mặc vào người.
"Ta chờ ở ngoài." A Chấp mặc quần áo xong, lại lần nữa thập phần ôn nhu nói.
"Ừm." Tô Hoàn Thanh nhẹ nhàng trả lời.
A Chấp nghe được thanh âm kia, nàng cảm giác A Thanh cũng không còn bài xích giống như lúc trước, không khỏi giương lên khóe miệng, bước ra ngoài.
Lúc này Tô Hoàn Thanh mới lần nữa nhìn bóng lưng A Chấp, tóc dài buông xõa, hoa phục đỏ tươi dị thường, nàng phát hiện kể từ lúc A Chấp rời thôn liền rất thích xiêm y màu đỏ, thoạt nhìn A Chấp càng thêm yêu diễm tựa như Đát Kỷ chuyển thế, xác thật là tướng họa thủy.
Tô Hoàn Thanh nhìn A Chấp, nhịn không được lại thở dài lần nữa.
A Chấp ở bên ngoài chờ một khắc, rốt cuộc cũng thấy A Thanh một thân hoa phục tố nhã trắng thuần, nàng thích nhất A Thanh mặc bạch y, tựa hồ không nhiễm nửa điểm bụi trần, làm nổi bật khí chất thanh nhã của A Thanh.
Rõ ràng chỉ chờ mười lăm phút, A Chấp lại cảm thấy đợi rất lâu rất lâu, lập tức đi đến bên cạnh.
"A Thanh, bữa tối đã chuẩn bị rồi, chúng ta đi dùng bữa đi." A Chấp cực kỳ tự nhiên mà nắm lấy tay đối phương, mềm nhẹ nói.
Tô Hoàn Thanh liền theo A Chấp tới cung điện nàng đang ở, cách hồ tắm này cũng không xa.
Chỉ là một đường đi đến, thấy cung nhân nhất loạt quỳ xuống, lại thấy A Chấp tựa hồ đối với cảnh tượng như vậy sớm đã tập thành thói quen, không để ý chút nào, có thể thấy được A Chấp ở trong cung địa vị vô cùng tôn quý.
"Hoàng Thượng đâu?" Tô Hoàn Thanh đột nhiên hỏi, nàng cho rằng dựa vào sự yêu thích cùng quan tâm của Triệu Dịch với A Chấp, hiện giờ sắc trời đều đã nhá nhem tối mà vẫn chưa thấy hắn lộ mặt.
"A Thanh hỏi chính là Triệu Tập hay là Triệu Dịch đây?" Ngữ khí A Chấp có chút nghiền ngẫm.
"Tân hoàng." Tô Hoàn Thanh cũng không ham thích chính trị, tuy rằng nội tâm vẫn nghiêng về phía Triệu Tập nhưng nàng cũng biết ván đã đóng thuyền, không phải người bình thường liền có thể ngăn cơn sóng dữ.
"Hắn luôn bận rộn vô cùng, Hoàng đế sao, trăm công ngàn việc." A Chấp nhẹ nhàng hồi đáp, kỳ thực chuyện này với nàng mà nói cũng không nghiêm trọng gì.
Bất quá A Thanh không đề cập tới Triệu Tập, hẳn là một chuyện tốt.
"Ừm." Tô Hoàn Thanh ngẫm lại, cũng phải, làm Hoàng đế không dễ, nếu Triệu Dịch có thể trở thành bậc minh quân, kỳ thực cũng không hoàn toàn là chuyện xấu.
Nhưng nghĩ đến Triệu Dịch đoạt đế vị của Triệu Tập, trong lòng Tô Hoàn Thanh vẫn khó tránh khỏi thổn thức, nàng vẫn là có chút không yên lòng kết cục bất minh của Triệu Tập.
"Hai người chúng ta ôn chuyện, đừng nói đến mấy xú nam nhân kia nữa." A Chấp dứt lời liền kéo Tô Hoàn Thanh ngồi xuống bên cạnh.
Một cái bàn nhỏ hình vuông, trên bàn có bảy tám món ăn thoạt nhìn tinh xảo thanh đạm, mỗi phần đều chỉ có một chén nhỏ, không phô trương lãng phí, còn có một bình nhỏ rượu gạo, hiển nhiên đều là chuẩn bị cho mình, hơn nữa trong phòng còn có một mùi thơm lạ lùng, Tô Hoàn Thanh chỉ có thể nhận ra một vài hương liệu, lại không thể phân biệt rõ hết thảy chủng loại trong đó.
"Mùi hương này là gì?" Tô Hoàn Thanh tò mò hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...