Hôm sau, Tô Hoàn Thanh vẫn theo lẽ thường vào thôn xem bệnh, dân làng vì chuyện hôm qua nên còn chút khúc mắc, cho nên không ai đến khám. Chỉ có người của các thôn khác tới nhờ nàng chữa trị. Bọn họ cũng đã nghe qua đồn đại về A Chấp nhưng rốt cuộc không phải xảy ra ở thôn mình, chưa từng chính mắt nhìn thấy sự uy hiếp của sát tinh. Tuy cũng có chút kiêng kị, chỉ là y thuật của Tô đại phu cao minh như thế, không thu phí khám chữa lại còn miễn phí tặng dược, cho nên người tới xem bệnh chỉ nhiều chứ không ít.
Tô Hoàn Thanh thấy bọn họ không sợ hãi A Chấp giống mấy người trong thôn, liền nghĩ ra một biện pháp, nàng sẽ không vào thôn xem bệnh mà là bảo bệnh nhân trực tiếp tới nhà A Chấp khám chữa. Thời điểm quá bận rộn còn có thể để A Chấp giúp một tay. Lâu ngày tiếp xúc, dần dà người ở mấy thôn khác cũng có thể tiêu trừ thành kiến. Sau khi nghe Tô Hoàn Thanh nói ý tưởng này, A Chấp vui đến độ tựa hồ sắp hỏng rồi, như vậy bản thân có thể thời thời khắc khắc nhìn thấy A Thanh, cũng không cần ngày ngày ở cửa thôn chờ A Thanh về nhà, còn có thể giúp đỡ A Thanh nữa.
Bởi vì ngôi nhà tranh quá nhỏ, suốt đêm cả hai tận lực mở rộng diện tích để bệnh nhân có chỗ nghỉ ngơi.
Ngày đầu tiên, người đến khám cũng không nhiều lắm, chỉ bằng một phần ba bình thường. Bất quá thời điểm bọn họ nhìn đến sát tinh trong truyền thuyết, tất cả đều bị dung mạo của A Chấp làm cho kinh diễm một phen. Khác hẳn với người thường, xinh đẹp đến mức tựa như yêu nghiệt, nghĩ đến lời đồn đại của dân trong thôn liền bất giác nổi lên chút sợ hãi. Cũng may A Chấp không chủ động cùng người khác trò chuyện, luôn tránh né đám đông.
Thời gian trôi qua, người đến xem bệnh ngày càng nhiều, cũng miễn dịch đối với mỹ mạo của A Chấp, hơn nữa lại thấy nàng chiếu cố Tô đại phu thập phần chu đáo, ngay cả mấy thảo dược miễn phí kia đa phần đều là A Chấp lên núi hái về. Hình ảnh mà mọi người nhìn thấy nhiều nhất, chính là A Chấp từ trên núi xuống, trên lưng cõng một đống cây thuốc, sau đó đem rửa sạch, phơi khô, còn giúp Tô đại phu nấu cơm giặt giũ, thập phần hiền huệ, thật giống như thê tử của Tô đại phu, một chút cũng không giống sát tinh đáng sợ trong truyền thuyết. Dần dần, bọn họ không còn e ngại tránh né A Chấp nữa, thỉnh thoảng còn trò chuyện cùng nàng.
Người trong thôn không có khả năng không ai bị bệnh, gia cảnh tốt thì một hai lần sẽ đi lên trấn trên thỉnh đại phu, nhưng cũng không thật sự hiệu quả, còn tốn không ít tiền bạc. Những thôn dân không có tiền, đành nhẫn nhịn tới nhà A Chấp nhờ Tô Hoàn Thanh xem bệnh. Bọn họ cảm thấy đã nợ ân tình Tô đại phu, nhưng thái độ đối với A Chấp vẫn là né xa ba thước, chẳng qua cũng không còn nhiều ác ý.
Người ở thôn bên cạnh đều không e ngại A Chấp, mấy bệnh nhân thường xuyên tới khám chữa rất thân thiết với nàng, cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn cả. Qua một thời gian, bọn họ cũng dần dần tin tưởng lời Tô đại phu nói, khả năng những người đã chết kia đúng là đoản mệnh, bất quá dân thôn này vẫn không dám tiếp cận A Chấp, nhưng cũng không sợ hãi và chán ghét như trước kia.
Bóng câu qua khe cửa*, kể từ ngày Tô Hoàn Thanh vào nhà A Chấp trú mưa đến nay hơn một năm, cuộc sống trong một năm này của A Chấp thật sự thay đổi tới nghiêng trời lệch đất.
*Nguyên văn "Bạch câu quá khích" ~ Bóng ngựa trắng vút qua khe cửa, ý nói thời gian qua mau.
Căn nhà tranh được một số thân nhân của người bệnh giúp sửa chữa liền trở nên vững chãi hơn nhiều, không còn bị mưa dột cũng không sợ gió mạnh thổi bay. Lúc trước A Chấp cùng Tô Hoàn Thanh dựng lại, chỉ có thể chứa dăm ba người là hết chỗ, bởi vì ngày càng nhiều bệnh nhân tới khám, bọn họ cũng muốn báo ơn cho nên mở rộng ngôi nhà ra gấp mấy lần, sức chứa đến ba bốn mươi người lớn. Cây cầu độc mộc cũng được tu sửa, vài người có thể cùng lúc đi qua sông. Nơi sơn dã từng hoang vu vắng vẻ như vậy, hiện giờ khách tới đầy nhà, cả một số dân ở trấn trên, trong thành còn nghe danh tìm đến.
Tô Hoàn Thanh ngày càng bận, A Chấp cũng vậy, nàng phải học cách phân biệt rất nhiều thảo dược, hái rất nhiều cây thuốc trên núi, bất quá đối với A Chấp mà nói, có thể vì A Thanh phân ưu, thật sự là chuyện hạnh phúc.
Bệnh nhân quá đông, thảo dược mà A Chấp hái cũng không thể đủ dùng cho tất cả. Một số người đã đề ra kiến nghị, nếu muốn tiếp nhận dược của Tô đại phu, bất luận là ai thì cũng nên giúp A Chấp vào núi hái thuốc. Được bọn họ giúp đỡ không ngừng, A Chấp mới có thể có chút thời gian nhàn rỗi.
Hiện đang là giữa hè, đám đông bệnh nhân vẫn ngồi xếp hàng ở lều tranh chờ khám chữa. Cho dù có cỏ tranh che nắng nhưng nhiệt độ vẫn rất cao, đến mức gió thổi cũng vô cùng nóng nực, mọi người càng là bực bội khó chịu.
A Chấp đem trà lạnh nấu sáng nay đặt vào thùng gỗ, sau đó bưng ra, cũng chuẩn bị rất nhiều ly bằng trúc. Nếu mọi người thấy khát, liền có thể tự rót trà uống.
A Chấp rót chén trà đầu tiên, đương nhiên là đưa tới cho Tô Hoàn Thanh vẫn đang bận bịu khám bệnh.
“A Thanh, ngươi uống cốc trà này đi, nghỉ ngơi một chút.” A Chấp thấy kể từ khi A Thanh ngồi xuống tới giờ chưa hề rảnh tay.
“Cảm tạ.” Tô Hoàn Thanh tiếp nhận trà lạnh, sau đó liền uống.
A Chấp nhìn trán và cổ của A Thanh ướt đẫm mồ hôi, lập tức cầm cây quạt nhẹ nhàng quạt cho nàng.
Bệnh nhân lần đầu tới đây xem bệnh sẽ khó mà hiểu được vì sao A Chấp lại chăm sóc Tô đại phu chu đáo như thế. Một số người biết nguyên nhân liền lý giải rằng, A Chấp bơ vơ không nơi nương tựa, còn bị thế nhân cô lập, được Tô đại phu đối xử tử tế, đương nhiên là vô cùng biết ơn.
Có lẽ là do chờ đợi nhàm chán, một nam nhân liền nổi lên vui đùa.
“Sao không có mỹ nhân quạt mát cho ta đây?” Vẻ mặt của nam tử tràn ngập hâm mộ, A Chấp mỹ mạo như vậy, hắn thực thích nàng, chỉ là người trong nhà khăng khăng không đồng ý cho hắn cưới A Chấp. Bất quá A Chấp chỉ đối tốt với một mình Tô đại phu, còn với những người khác, nàng không quan tâm nhiều lắm, vì vậy hắn cũng chỉ có thể chết tâm, trong lòng thầm hâm mộ Tô Hoàn Thanh.
“Có ai không biết Tô đại phu chính là tâm can của A Chấp đâu, ngươi đần độn như vậy, còn chẳng bằng bãi nước tiểu……” Một người khác trả lời, đám đông lập tức cười vang.
A Chấp nghe bọn họ nói A Thanh là tâm can của mình, khuôn mặt liền ửng đỏ, nàng cảm giác trong lúc vô tình đã bị chọc trúng bí mật, cho nên cực kỳ ngượng ngùng. Lát sau A Chấp trộm ngắm Tô Hoàn Thanh, chỉ thấy người kia khẽ cười một chút, tựa hồ cũng không để ở trong lòng.
“Thôi đi, ở trước mặt Tô đại phu nên tôn trọng, đừng chửi tục!” Một số trưởng bối giáo huấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...