"Lão gia, đêm đã khuya, đèn cũng đã mờ, không cần quá mức mệt nhọc." Dương phu nhân đổi đi chén trà lạnh trên bàn, nàng đợi lâu mà không thấy Dương tri phủ, lúc này mới lại đây nhìn xem.
Dương tri phủ nhìn phong thiệp mời nằm đó, có lệ gật gật đầu, nói: "Được, nếu phu nhân mệt mỏi thì cứ nghỉ trước đi."
Dương phu nhân và Dương tri phủ sinh hoạt cùng nhau hơn hai mươi năm, đối với cảm xúc của Dương tri phủ rất mẫn cảm, hắn nói như vậy, nàng lập tức hiểu đối phương là tâm tình bực bội.
"Phong thiệp mời này, là hôm nay mới đưa đến?" Dương phu nhân nghĩ đến chủ nhân của thiệp mời, cũng không nhịn được thầm thở dài.
Dương Kiên là thân đệ của phu quân nàng, có cảm tình sâu sắc với nàng, hiện giờ sớm tang, nàng cũng có chút chịu không nổi.
Đối với đầu sỏ gây tội, trong lòng nàng càng là hận ý đan xen.
Nhưng đồng thời, khó tránh khỏi có chút khiếp đảm.
Dung Văn Thanh.
Dương phu nhân lẩm bẩm ba chữ này, lần đầu tiên cảm thấy bản thân không quá thích ứng với thế đạo hiện tại, lúc nàng còn trẻ, có từng nghĩ đến sẽ có nữ tử đôi mươi vào triều làm quan? Người kia ở quá khứ chịu tải bao nhiêu ảo tưởng của nàng? Không phải còn là gả chồng sinh con, buồn bực mà chết.
Dương tri phủ gật đầu, hắn mở thiệp mời ra, địa điểm là một tòa tửu lâu cạnh bờ sông Văn Học, tửu lâu kia ước chừng cao tận sáu tầng, từ trước đến nay luôn là chốn văn nhân nhã sĩ tụ tập.
"Bất quá là một tiểu cô nương, phu quân hà tất quan tâm đến thế?" Dương phu nhân lắc đầu cười cười, nàng đi đến phía sau Dương tri phủ, nhẹ nhàng niết vai đối phương.
"Chỉ cần huynh trưởng của thiếp chèn ép Ngọc Giác Trưởng công chúa, Dung Văn Thanh, lại đáng kể chi?"
Dương phu nhân là Tần gia đích nữ, Tần gia đương kim gia chủ là anh trai ruột của nàng.
Dương tri phủ nghe xong lời này, u sầu giữa mày tan đi rất nhiều.
"Huynh trưởng hắn, là chuẩn bị xuống tay với Ngọc Giác Trưởng công chúa?"
"Huynh trưởng chỉ thoáng nhắc đến trong thư, làm phu quân tạm thời chu toàn mọi việc với Dung Văn Thanh.
Thiếp cân nhắc thái độ của huynh trưởng, sợ là lòng mang bất mãn đã lâu với Ngọc Giác công chúa.
Trước đó vài ngày Ngọc Giác công chúa lén tâu việc Thái Lâm sĩ tộc diệt môn, bệ hạ trên mặt không đề cập đến, trong lòng khẳng định rõ ràng, tâm nghi ngờ của bệ hạ luôn rất nặng, huynh trưởng hẳn xem đây là điểm đột phá."
Dương tri phủ nghe xong, vuốt râu, chậm rãi lắc đầu, "Không ổn, không ổn."
"Sao lại không ổn?" Dương phu nhân dừng động tác nắn bóp, nghiêng người hỏi.
Dương tri phủ quay đầu nhìn về phía Dương phu nhân, "Nếu nhi tử của chúng ta làm sai, chúng ta sẽ bởi vì nó xông họa mà trục xuất nó ra khỏi gia môn sao?"
Đương nhiên sẽ không, trong lòng Dương phu nhân quyết đoán phủ định, ba đứa con trai là tâm can bảo bối của nàng, cho dù bọn họ làm sai, nàng cũng không có khả năng trục xuất bọn họ khỏi gia môn.
"Phu quân là nói, bệ hạ từ phụ chi tâm*, sẽ không nặng nề trách móc Ngọc Giác công chúa à?" Dương phu nhân nói đến đây, như tự chọc cười bản thân, "Ha ha, nếu bệ hạ thật sự có từ phụ chi tâm, Tiên Thái tử như thế nào chợt ly thế? Phu quân tưởng như thế, sợ là đã nghĩ bệ hạ của chúng ta quá mức nhân từ."
*tấm lòng, nỗi niềm của người làm cha, luôn yêu thương, bao dung con cái
Dương tri phủ bị lời nói của Dương phu nhân đả động, hắn gật đầu tán đồng, "Tâm tư đế vương, xác thực không phải ta lẫn nàng có thể phỏng đoán, chỉ mong sự tình sẽ như hai ta mong muốn."
"Bữa tiệc ngày mai, phu quân sẽ phó ước sao?"
"Sợ là yến vô hảo yến* a, không thể không đi." Dương tri phủ nhớ đến cũng có chút đau đầu, hắn thật sự không muốn chính diện giao phong với Dung Văn Thanh, hắn lại không thể áp chế Dung Văn Thanh, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất!a
*ý chỉ yến tiệc chỉ có trên danh nghĩa, Dung Văn Thanh mời hắn đến tham dự là đào hố sẵn cho hắn nhảy vào
Chỉ hi vọng ngày mai có thể bình yên vượt qua, không cần bị Dung Văn Thanh kia cắn rớt miếng thịt nào mới tốt.
Mồng tám tháng tư, thời tiết Văn Học có chút ảm đạm, thời điểm Dung Văn Thanh đến Quan Hạc Lâu, không trung đã bắt đầu tích tụ mưa bụi.
"Hôm nay thời tiết không tốt, không biết những vị đại nhân kia có thể đến không." Lưu Tử Nhiên phiền muộn nhìn trời, hắn không chỉ lo thời tiết không tốt, còn lo thân thể Dung Văn Thanh không chịu được.
"Đại nhân đáng lẽ phải nghỉ ngơi dưỡng sức mới đúng."
Đối với Lưu Tử Nhiên quan tâm, Dung Văn Thanh không bỏ trong lòng, bây giờ nàng chính trực tráng niên, là lúc thể lực tốt nhất, không thừa dịp lúc này liều một lần, chẳng lẽ phải đợi đến già mới liều sao?
Tựa như Dương tri phủ kia, hắn cũng muốn thức khuya đua với Dung Văn Thanh đâu, nhưng hắn có thể không? Hắn gần năm mươi tuổi hạc rồi, thức hai ngày thôi là toi nửa cái mạng.
Quan Hạc Lâu phong cảnh độc đáo, có lối kiến trúc cao cấp nhất trên thế giới, đó giờ Dung Văn Thanh chỉ nhìn đến lời miêu tả trên sách, đây vẫn là lần đầu nàng đứng trước mặt nó.
Rất cao, tuy rằng chỉ có sáu tầng, nhưng độ cao của nó có thể sánh ngang với tòa nhà mười sáu tầng ở hiện đại.
Nghe nói sau khi Văn Học bị nước nhấn chìm, chỉ tầng sáu của Quan Hạc Lâu nổi trên mặt nước, những đại quan quý nhân may mắn sống sót, phần lớn là nhờ trốn ở đây mới tránh được một kiếp.
Buồn cười thay, chính là bởi vì bọn họ vô năng mới khiến Văn Học gánh chịu đại nạn, cuối cùng sống sót thế nhưng chỉ có bọn họ.
Có phải bọn họ biết trước mình sẽ không chết, mới có thể làm như vậy!
"Bá Du, sao lại đứng ở bên ngoài? Vạn nhất bị cảm lạnh thì không tốt." Tống Trác vừa xuống xe liền nhìn đến Dung Văn Thanh đứng trong mưa, tự mình bung dù, bên cạnh còn có vài người, bốn năm thị vệ, thêm một quan viên, đứng chung một chỗ còn rất đồ sộ.
"Đang đợi ngươi a Hàn Thần." Dung Văn Thanh kéo về suy nghĩ, lúc này mới phát hiện bản thân đang đứng dại ra, đương nhiên, phát ngốc loại chuyện này nàng tuyệt đối sẽ không nói cho người khác.
"Bái kiến Tống đại nhân." Lưu Tử Nhiên cung cung kính kính hành lễ với đối phương.
Tống Trác đáp lễ lại Lưu Tử Nhiên, hai người chức quan tương đương, tính cách cũng tương đối hợp nhau, chỉ quen biết một hai ngày, liền trở thành bạn tốt.
"Tuy rằng ngươi chỉ mời mỗi phụ thân ta, nhưng Tống gia lại có bốn năm người đến, phỏng chừng mấy nhà khác cũng không khác gì." Tống Trác lén lút nói với Dung Văn Thanh, nói xong liền đi lên vài bước, đuổi kịp Tống gia gia chủ đang dừng bước chờ hắn.
Dung Văn Thanh và Tống gia gia chủ Tống Thanh Dương cùng gật đầu, xem như chào hỏi qua.
Yến tiệc sắp diễn ra, mới là nơi bọn họ chính thức nói chuyện với nhau.
Dung Văn Thanh vốn tưởng rằng mình đã đến đủ sớm, ai biết ba nhà kia đến còn sớm hơn nàng, lúc nàng đi vào, vừa lúc nhận được ánh mắt rửa tội từ mọi người.
Quả thật rất giống lúc hành đại lễ bị trăm con mắt nhìn chằm chằm, Dung Văn Thanh thầm bĩu môi, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa hướng mọi người chắp tay.
Mọi người ở đây đều rất nể mặt Dung Văn Thanh, người địa vị cao gật đầu, người ngang hàng thì đáp lễ, không khí nhìn qua rất tốt, hòa thuận vui vẻ.
Chỉ là không khí bảo trì không đến một phút đồng hồ, Dung Văn Thanh còn chưa đi đến ghế của mình, liền có người làm khó dễ.
Chỉ thấy một thanh niên ngồi cạnh Dương Khải đột nhiên đứng lên, bưng một chén rượu nói với Dung Văn Thanh: "Kẻ hèn Dương Trì, sớm đã nghe nói mỹ danh của Dung đại nhân, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền, diện mạo của Dung đại nhân, thậm chí mỹ nhân đẹp nhất Văn Thành đều không bằng! Không biết Dung đại nhân đã có hôn ước hay chưa?"
Chuyện cũ mèm.
Dung Văn Thanh thâm tâm khinh thường, nàng nhìn Dương tri phủ một cái, đối phương hòa khí cười, như là lỗ tai điếc, đôi mắt mù, hoàn toàn không phát hiện nhi tử của mình lỗ mãng vô lễ.
Gia chủ hai nhà Tống Tề liếc nhau, cũng lựa chọn giả câm vờ điếc.
Thân phận nữ tử của Dung Văn Thanh xác thực là nhược điểm dễ bị công kích, tuy rằng Dung Văn Thanh chưa bao giờ cho rằng như vậy, nhưng trong mắt địch nhân của nàng, đây là chí mạng.
Nỗi uy hiếp này về sau sẽ bị vô số người lấy ra bàn tán không ngừng, Dung Văn Thanh thật phiền chán, nhưng nàng cũng không có biện pháp.
Tư tưởng thế nhân luôn ngoan cố, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi.
"Dương công tử, thiếu niên mộ ngải* là nhân chi thường tình, chỉ hi vọng Dương công tử có thể dùng sự nhiệt tình này vì nước vì dân, mà không phải trước mặt mọi người cầu ái." Nếu Dương tri phủ đều không đau lòng con trai mình, Dung Văn Thanh càng sẽ không đau lòng, đối với kẻ thù, đương nhiên phải không lưu tình.
*Bá Du cà khịa Dương Trì háo sắc, thích gái tơ =))
Sắc mặt Dương Trì cứng đờ, sau đó lập tức khôi phục bình thường, bộ dạng như bị người mình yêu cự tuyệt, thất hồn lạc phách hành lễ ngồi xuống.
Nếu ở đây có người không rõ đầu đuôi, nhìn đến dáng vẻ của hắn, xác định sẽ cho rằng Dung Văn Thanh làm người bội bạc.
"Nhị ca, đệ đã nói nữ nhân này đặc biệt khó đối phó, huynh như thế nào còn đi đâm họng súng?" Dương Khải tò mò, rõ ràng trước đó đã nói, cách xa Dung Văn Thanh một chút.
Dương Trì đối với đệ đệ ngu ngốc cũng không có cách, chỉ đành khẽ lắc đầu, nhỏ giọng giải thích: "Phụ thân kêu ta thử xem thái độ của Dung Văn Thanh, xem nàng ác liệt như vậy, nàng rất là bất mãn Dương gia, hôm nay thật sự muốn đánh một trận lớn."
Dương Khải vẻ mặt nghi hoặc "a" một tiếng, Dương Trì nói nửa hiểu nửa không.
Dung Văn Thanh không thích người khác bông đùa về thân phận nữ tử của nàng, đây là việc mọi người đều biết, Dương Trì đi lên liền cầm vấn đề này khai đao, Dung Văn Thanh thái độ không tốt, này không phải bình thường sao?
Còn có, Dung Văn Thanh bất mãn Dương gia quả thật đều viết ở trên mặt, vì cái gì còn muốn thử nàng?
Dương Khải thật sự nghĩ không ra, Dương Trì lại là mệt tâm, vì cái gì đệ đệ hắn lại xuẩn như vậy?
Gặp dịp thì chơi là một trong những kỹ năng cơ bản chốn quan trường, Dung Văn Thanh nếu đã lười diễn kịch, liền nói lên chuyện nàng muốn cắn rớt thịt Dương gia, có mười phần nắm chắc.
Dương Trì thể nào cũng không có khả năng nghĩ đến, Dung Văn Thanh không chỉ muốn cắn rớt thịt Dương gia, nàng còn muốn cắn chết cả Dương gia!
"Thật sự không ngờ các vị đại nhân đến Quan Hạc Lâu sớm như vậy, làm chư vị đợi lâu, là Văn Thanh sai, Văn Thanh tự phạt một ly!" Dung Văn Thanh đứng yên xong, giơ lên chén rượu liền uống một ly.
Dáng vẻ nàng hào sảng, làm vài vị ở đây không thể không uống theo.
Đến nơi một ngụm cơm cũng chưa ăn đã uống rượu, miễn bàn có nhiều khó chịu.
Dung Văn Thanh tặc tinh*, trước khi đến đã lấp đầy bụng rồi, nàng biết sắp phải đánh trận, sao có thể không ăn no?
*ranh ma, tinh quái
"Lúc này sắc trời còn sáng, tuy rằng tất cả mọi người đã ngồi vào vị trí, nhưng ta cảm thấy, vẫn là không cần khai tịch quá sớm." Dung Văn Thanh phất tay áo ngồi xuống, niềm nở cười, "Chỉ là chờ không thôi thì chán lắm, không bằng, chúng ta chơi trò chơi đi?"
"Rất tốt rất tốt! Ngô* cũng không phải rất đói bụng, không biết trò chơi trong lời Dung đại nhân là......?" Tống Trác là người hưởng ứng đầu tiên, hắn cũng không ngốc, trực tiếp ăn tám phần no, lúc này chính là kêu hắn cưỡi ngựa hắn cũng có sức lực!
*tiếng tự xưng theo ngôi thứ nhất
Ba vị gia chủ im lìm như tượng điêu khắc, chỉ nở nụ cười hòa ái, nhìn bọn tiểu bối vui đùa.
Bá Du: thể lực sung mãn, không...
Ngọc Giác: đúng vậy, không ăn nhau còn đợi khi nào ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...