Thiên Cổ Đệ Nhất Tể Tướng


"Hưng Hồng Lâu a...!Sao vậy..." Dung Văn Thanh bị phản ứng khoa trương của Mục Hồng Giác doạ đến, vẻ mặt vô tội trông qua.

Mục Hồng Giác cũng bị phản ứng của chính mình hù sợ, hai người nhìn nhau trong chốc lát, đều cảm thấy quái lạ.

"À, Hưng Hồng Lâu, là thanh lâu đi?"
"Đúng thế." Trực giác Dung Văn Thanh mách bảo, đối thoại giữa các nàng không mấy thích hợp, nàng nhanh chóng chuyển đề tài qua chính sự.

"Lúc nghe cầm nữ kia gảy đàn, ta ngẫu nhiên phát hiện, nàng ta là một quý nữ sĩ tộc."
"Sao ngươi phát hiện được?" Mục Hồng Giác vẫn là có chút mơ hồ, "Không đúng, cầm nữ thanh lâu, như thế nào sẽ là quý nữ sĩ tộc!"
"Ta cũng không dám tin, nhưng nàng ta xác thực là.

Lúc nàng ta tấu cổ cầm, chỉ pháp thành thạo, tài nghệ bày ra, cầm nữ thanh lâu bình thường há có thể sánh bằng." Dung Văn Thanh định thần, lời nói kế tiếp của nàng, chú định sẽ thổi bay toàn bộ Mục triều.

"Nàng ta tên là Cầm Thuý, nàng ta nói mình là người Đông Mạt, vì thiên tai mà chạy nạn, lưu lạc đến thanh lâu."
"Người Đông Mạt? Đông Mạt khi nào thì xảy ra thiên tai chứ?" Mục Hồng Giác rốt cuộc thu hồi lý trí, trực giác nói cho nàng, chuyện này không đơn giản!
Dung Văn Thanh thuật lại những gì Cầm Thuý nói với Mục Hồng Giác, sắc mặt Mục Hồng Giác càng ngày càng kém, cuối cùng đen như đáy nồi.

"Đám tham quan cả gan làm loạn kia! Còn có Tần gia! Quả thật là càn quấy!" Mục Hồng Giác ức chế đi qua đi lại, nàng cầm ấm trà lên liền muốn đổ vào miệng.

Dung Văn Thanh vội vàng ngăn lại, ban đêm uống trà, giải khát thì không tính, tu ừng ực như thế, là tưởng bị tiêu chảy đi!
"Tham quan và Tần gia đúng là làm càn, chỉ là chuyện này bị bưng kín mít, tuyệt đối không riêng mỗi Tần gia tham dự." Dung Văn Thanh buông ấm trà, kéo kéo Mục Hồng Giác ngồi lên ghế gỗ.

"Chuyện này đến tột cùng muốn giấu, hay hiện tại tiết lộ ra ngoài, cần thiết lập tức ra quyết định."
Muộn tắc sinh biến, bây giờ vẫn chưa qua hết mùa đông, còn có thể tìm được chứng cứ thiết thực.

Dung Văn Thanh chưa bao giờ xem thường lực lượng của sĩ tộc, một khi mùa đông trôi qua, sĩ tộc tuyệt đối có năng lực bưng bít chuyện này, không lưu lại một nhược điểm nào.

Lòng Mục Hồng Giác rối loạn, này cùng kế hoạch của nàng hoàn toàn không giống nhau, nếu lợi dụng tốt chuyện này, xác thực có thể vặn đảo nhất chúng sĩ tộc, chính là...!
Mục Hồng Giác ngẩng đầu nhìn Dung Văn Thanh, chính là đến lúc đó, tiết lộ chuyện này ra ngoài Dung Văn Thanh sẽ đi con đường nào? Nàng ấy vừa mới trở thành Trạng nguyên, người còn chưa có chức quan, nếu sĩ tộc chó cùng rứt giậu*, Dung Văn Thanh sẽ không kịp trở tay!
*ví tình thế bị đẩy đến bước đường cùng phải làm liều, kể cả điều xằng bậy
Nghĩ tới nghĩ lui, Mục Hồng Giác vẫn là lựa chọn giữ kín không nói ra.


"Không......"
"Ngọc Giác." Thâm tâm Dung Văn Thanh cảm động, nàng hiểu ý đồ của Mục Hồng Giác, nguyên nhân chính là vì hiểu rõ, nàng mới không thể trở thành người kéo cẳng*.

"Tin ta, ta sẽ không chết trước đám sĩ tộc đó đâu."
*làm việc bộp chộp, không cẩn thận, gây phiền phức cho người khác
Mục Hồng Giác còn muốn nói chuyện, Dung Văn Thanh đã nâng một ngón tay, ấn lên môi nàng.

"Tin ta." Trừ bỏ hai chữ này, Dung Văn Thanh cũng không biết nói cái gì.

Nhưng cố tình Mục Hồng Giác bị hai chữ này đả động.

Nàng nhìn vào đôi mắt Dung Văn Thanh, đôi mắt đó vẫn sáng ngời như trước, không hề có sợ hãi.

Bên trong tràn đầy thần thái nghiêm túc, đây là bộ dáng mà nàng luôn muốn hướng tới.

"Được."
Ta nhất định dùng hết toàn lực, hộ ngươi chu toàn!
Đây là lời trong lòng Dung Văn Thanh cùng Mục Hồng Giác, đồng thanh nói.

Sắc trời thật sự quá muộn, đèn đường sớm đã tắt, Dung Văn Thanh không có hồi phủ, mà là nghỉ ngơi ở phủ Trưởng công chúa, ngay tại thời điểm sắp đi ngủ, nàng lặng lẽ nói với Thanh di.

"Giúp ta giải quyết Đào Liễu."
Một đêm không nói chuyện, nắng sớm mồng bảy tháng ba xuất hiện, vận mệnh vương triều liền thay đổi.

Đối mặt một bàn ăn phong phú, Mục Hồng Giác lẫn Dung Văn Thanh đều không có chút khẩu vị nào, bởi vì buổi sáng, các nàng nghe được hai tin tức, cũng là hai tin báo tử.

Một cái, là Đào Liễu.

Tối hôm qua Đào Liễu trượt chân rơi xuống nước, buổi sáng mới phát hiện thi thể của nàng.

Tin báo tử này Dung Văn Thanh đã dự đoán được, nàng không có khả năng giữ lại mạng sống cho tên mật thám biết hướng đi đêm qua của nàng.

Một tin báo tử khác, là nguyên nhân sáng nay Mục Hồng Giác cùng Dung Văn Thanh nhìn nhau không nói gì.


Mục quốc Quốc sư Thu Dương, tối hôm qua qua đời.

Thu Dương quốc sư đi thật an tường, buổi sáng hắn không tỉnh lại, mọi người mới phát hiện hắn qua đời trong lúc ngủ mơ.

Tin báo tử này là sáng nay từ hoàng cung truyền đến, ăn xong cơm sáng, Mục Hồng Giác lập tức hồi cung thượng triều, Dung Văn Thanh cũng phải đi, hôm nay là ngày nàng nhậm chức.

"Tất cả kế hoạch, gác qua một bên trước đi." Mục Hồng Giác dẫn đầu động đũa, nàng không biết chính mình hẳn là may mắn hay là bi thương.

Thu Dương cùng nàng giao thoa rất ít, một năm chỉ nhìn thấy ba bốn lần, miễn cưỡng xem như người quen của nàng.

Người quen chợt qua đời, Mục Hồng Giác tuy rằng đã quen đối mặt sinh tử, nhưng trong lòng vẫn là bi thiết.

Có lẽ nàng cả đời này, đều không thể đối sinh tử thờ ơ.

Dung Văn Thanh gật đầu, hiện tại trong lòng nàng thật loạn.

Thu Dương mồng một tháng tư mới chết, chuyện này Dung Văn Thanh nhớ rất rõ, vô số sách sử đều viết như vậy a.

Dung Văn Thanh liếc Nguyệt Bán ở một bên, sáng nay Nguyệt Bán hiếm thấy không có gặm trúc.

Ngày thường cảm giác tồn tại cực kỳ bạc nhược Nguyệt Bán, hôm nay hận không thể ở trước mắt Dung Văn Thanh mà ẩn thân.

Dung phủ đưa quan phục tới cho Dung Văn Thanh, Mục Hồng Giác tiến cung trước, vì nàng còn phải trấn an Văn Thành đế vài câu.

Nghiêm khắc mà nói, Thu Dương được xem như sư phụ của Văn Thành đế.

Dung Văn Thanh một bên đổi quan phục, một bên hỏi Nguyệt Bán: "Thu Dương vì cái gì lại chết đột ngột?"
"Nhân loại các ngươi đều có thọ mệnh, thọ mệnh của hắn đã hết, tự nhiên liền chết." Nguyệt Bán có chút chột dạ, còn may nó cơ trí, lập tức tìm được một cái cớ.

"Ngươi hẳn là biết hiệu ứng bươm bướm đi? Ngươi xuất hiện, hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng đến thời không này, đây là hậu quả."

Dung Văn Thanh không tin lời Nguyệt Bán, nàng ảnh hưởng thời không, là có thể đem một người không có liên hệ gì với nàng xao chết? Này không phải đang đùa nàng sao?
Chỉ là thời gian khẩn cấp, Dung Văn Thanh cũng vô pháp cùng Nguyệt Bán tát pháo.

Trừng Nguyệt Bán một cái, Dung Văn Thanh mau mau hướng hoàng cung mà chạy.

Bởi vì tin Quốc sư Thu Dương chết quá mức chấn động, Trạng nguyên, Bảng nhãn, Thám hoa ba người nhậm chức có vẻ rất bình đạm, cũng không có đại thần nào chú ý đến chuyện này.

Văn Thành đế thoạt nhìn vô cùng tiều tuỵ, đáy mắt hắn đỏ bừng, hiển nhiên đã khóc lớn một hồi.

Lúc thượng triều không khí cứ đê mê, những đại thần bình thường nói nhiều, hôm nay đều phá lệ trầm mặc.

Nhưng bọn họ trầm mặc, không phải vì Thu Dương bi ai, mà là trong lòng tính toán nên mưu lợi như thế nào.

Quốc sư đã chết, vậy Quốc sư đời kế tiếp sẽ là ai?
Chức vị của Dung Văn Thanh thuộc Đông Chinh Tư Công, là một tiểu quan sửa sang văn sử, tuy rằng là chính Lục phẩm, nhưng ở hoàng đô khắp nơi đều là chính Ngũ phẩm, thật sự không thèm chớp mắt.

Vị trí này, thế nhưng thuận tâm ý Dung Văn Thanh.

Tư Công chưởng quản công sự thiên hạ, bút tiền tu sửa dân phòng Đông Mạt lần này, chính là do Tư Công xin, rồi từ Tư Tài hạ phát.

Muốn điều tra rõ khoản tiền kia chảy về nơi nào, Tư Công là một địa phương tốt.

Càng đừng nói Dung Văn Thanh chưởng quản văn sử, tất cả công vụ, chính vụ qua tay Tư Công, nàng đều có thể tra được.

Bãi triều, bị phân đến Tư Văn Tống Trác liền tiến đến cạnh Dung Văn Thanh.

"Bá Du..." Tống Trác gọi Dung Văn Thanh lại, vẻ mặt rối rắm, cuối cùng cắn răng nói ra: "Hôm nay ngươi còn muốn đi Hưng Hồng Lâu không?"
Hôm qua còn bị doạ đến hốt hoảng mà chạy, hôm nay lại vội vàng nhập ổ sói.

"Đi a, Cầm Thuý cô nương tấu khúc thật sự dễ nghe, ta còn muốn dẫn Ngọc Giác theo nghe một chút đâu.

Như thế nào, Hàn Thần muốn đi chung với ta?" Dung Văn Thanh đang trêu Tống Trác, cũng đang thử lập trường của Tống Trác.

Đồng thời quyết định luôn sinh tử của Tống Trác.

Nếu hôm qua ngươi cuốn tay nải chạy trốn thì tốt rồi.

Hôm nay khiến ta thấy ngươi, không cho ta một cái hồi đáp, ta liền không thể cho ngươi sống sót ra khỏi hoàng đô.


Tống Trác là một người thông minh, hắn biết rõ dụng ý trong đó, Dung Văn Thanh nói lời này, là đang ép hắn trạm vị.

Nếu hắn là người của Trưởng công chúa, biết mấy việc này cũng không tính cái gì, hắn cũng có thể bảo trụ mạng nhỏ.

Còn nếu hắn không phải người của Trưởng công chúa...!
Hôm nay sang năm, chính là ngày giỗ của hắn.

"Trưởng công chúa muốn đi? Không biết Bá Du có nguyện ý, vì ngu huynh dẫn tiến một phen?" Tống Trác âm thầm nuốt nước bọt, dùng thanh âm run rẩy trả lời Dung Văn Thanh.

Dung Văn Thanh vừa lòng gật đầu, "Đương nhiên có thể, cầu còn không được."
Tới buổi tối, cải nam trang Mục Hồng Giác cùng lạnh run súc súc Tống Trác hai mắt nhìn nhau.

Mục Hồng Giác cũng tưởng thoải mái hào phóng đi Hưng Hồng Lâu lắm, bất đắc dĩ nàng là Công chúa, không cải trang giả dạng một chút, ngày mai việc nàng dạo thanh lâu, sẽ truyền khắp hoàng đô cho xem.

"Thần Tống Trác, bái kiến Trưởng công chúa điện hạ!" Tống Trác khống chế được hai chân toan muốn bỏ chạy, quy quy củ củ hành lễ.

Hắn là ai? Hắn đang ở đâu? Hắn muốn làm cái gì?
"Miễn lễ, nếu ta đã cải trang, ngươi liền không cần kêu ta Công chúa, kêu một tiếng Ngọc Giác là được." Mục Hồng Giác thấy Tống Trác còn muốn chối từ, xua tay bảo hắn im.

"Thời gian không còn sớm, đi gặp vị Cầm Thuý cô nương kia đi."
Dung Văn Thanh hơi khó hiểu nhìn Mục Hồng Giác, quái lạ, Ngọc Giác tâm tình không tốt? Thái độ sao lãnh đạm vậy kìa?
Nhớ tới Dung Văn Thanh và Tống Trác cùng nhau dạo thanh lâu, trong lòng Mục Hồng Giác liền giận sôi máu.

Tuy rằng nàng không rõ tâm tình này là như thế nào, nhưng không ảnh hưởng nàng giận chó đánh mèo Tống Trác.

Hưng Hồng Lâu vẫn giống hôm qua, xa hoa truỵ lạc, người đến người đi, chỉ là khách nhân hôm nay, tâm tình bất đồng.

"Tống công tử? Hôm nay ngài lại đến nữa sao?" Còn dẫn theo hai vị cô nương! Tú bà trong lòng một trận cuồng bạo, Tống công tử này, trước kia như thế nào không phát hiện ra hắn không đáng tin cậy!
Một cô còn chưa tính, hôm nay dẫn tận hai cô! Ngươi nghĩ chỗ ta là tửu lâu bình thường hả?
Tống Trác cũng nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt tú bà, xấu hổ ho khan một tiếng, hắn cũng không nghĩ dẫn hai cô nương lại đây a, thật sự, vị cô nương nào cũng không thể trêu vào a......!
"Ta muốn gặp Cầm Thuý cô nương, nàng vẫn đón khách trên lầu ba?" Nói xong, Tống Trác móc ngân phiếu ra.

Nhà hắn mở tiền trang, miễn bàn có nhiều tiền.

"Đúng đúng đúng! Hôm nay Cầm Thuý cô nương tâm tình không tốt, Tống công tử cần phải hống nhiều một chút nha ~" Tú bà thấy tiền sáng mắt, chỉ cần Tống Trác đưa tiền, cho dù mang mười cô nương đi vào, bà ta cũng mặc kệ!
Ngọc Giác giận dỗi lần nào cũng thấy đáng yêu hết UwU.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui