"Bắn tên dĩ thượng thượng."
Lại là thượng thượng, chúng học sinh đều bị đả kích, bọn họ hiện tại chỉ còn chờ dân sinh thượng thượng, sau đó liền có thể oán giận.
Trừ Tể tướng trăm năm trước, đồng thời cũng là Đế sư họ Vũ Văn, Mục triều khai quốc năm trăm năm, không ai có được năm đánh giá thượng thượng!
Hơn nữa, Mục triều trăm năm trước và bây giờ giống nhau sao? Mục triều bây giờ vật chất phong phú, từ số học sinh quỳ tại phần thi dân sinh là có thể nhìn ra.
Bọn họ đều quỳ, chỉ có Dung Văn Thanh không quỳ, ha hả, tâm tình kia, tuyệt đối một lời khó nói hết.
"Thân là nữ tử, còn là cập kê chi niên, lại có thể kéo được Nhị Thạch Cung, ngoài mười bước, ba mũi đều trúng hồng tâm." Tư văn sĩ đọc đến đây, có chút sửng sốt, hắn còn tưởng rằng Dung Văn Thanh kéo Nhất Thạch Cung, không ngờ lại là Nhị Thạch.
Hài tử này cũng thật mạnh a.
"Khụ khụ!" Vài học sinh đang nói chuyện liếc nhau, ho nhẹ hai tiếng, đối mặt giá trị vũ lực này, bọn họ hơi sợ.
Vừa rồi bọn họ còn chửi bới Dung Văn Thanh, Dung Văn Thanh nghe được, sẽ không tấu bọn họ đi?
Có điểm sợ hãi.
"Rất nhiều học sinh ngay cả Nhất Thạch Cung đều không kéo nổi, Dung Văn Thanh thân là nữ tử, lại có thể xạ kích tinh chuẩn như thế." Tư văn sĩ mượn cơ hội này, gõ chúng học sinh, tố chất thân thể bọn họ mỗi năm một yếu, nhất định phải gõ! "Nàng ngoại trừ thiên phú dị bẩm ra, huấn luyện tuyệt đối không ít.
Biên ải Mục triều ta cần tướng sĩ thủ hộ! Các ngươi thân là rường cột của Mục triều, sao thân thể có thể gầy yếu?"
Tướng sĩ không phải xuất thân Tây Chiến sao? Bọn họ khảo Đông Chinh, vì sao còn muốn huấn luyện khổ cực a!
Chúng học sinh nội tâm kêu khổ, ngoài mặt cung kính cúi đầu xác nhận, có Dung Văn Thanh làm tấm gương, bọn họ nghĩ lười biếng cũng không có cớ.
Người ta một nữ tử, kéo Nhị Thạch Cung đều nhẹ nhàng thoải mái, bọn họ liền Nhất Thạch cũng kéo không ra, quả thật mất mặt.
"Hạng mục cuối cùng, dân sinh." Tư văn sĩ nhìn chữ trên quyển trục, trong lòng cảm khái, thiên hữu Mục triều, sự huy hoàng trăm năm trước, rốt cuộc tái hiện.
Giữa thời đại, sẽ có một người động thân, dẫn dắt quốc gia này, đi đến đỉnh cao.
"Thượng thượng!"
Hai chữ này rơi xuống, không có người nói chuyện, tuy bọn họ đã đoán trước, nhưng khi sự thật xuất hiện ở trước mặt, cảm giác rung động, vẫn là khiến bọn họ im bặt.
Dung Văn Thanh, nàng thật sự làm được.
Nàng đạt được thành tựu giống như thánh nhân ở trăm năm trước.
Lịch sử Mục triều, tất nhiên có vị trí nhỏ của Dung Văn Thanh!
"Hạng mục dân sinh, khảo lương thực cùng địa chất của Mục triều, các ngươi không cần phải học hết toàn bộ, bởi vì các ngươi sẽ trở thành quan viên, trở thành thành viên Đông Chinh, không phải đi làm nông dân." Tư văn sĩ gấp quyển trục, vẻ tán dương trên mặt đối với Dung Văn Thanh lộ rõ, năm đánh giá thượng thượng, đã hơn thiên ngôn vạn ngữ.
"Nhưng các ngươi phải biết rằng, các ngươi nhất định phải hiểu cặn kẽ dân sinh! Thái tổ từng nói 'dân chi khổ tại kỳ thân, quan chi khổ tại kỳ tâm', ý tứ không phải nói dân cùng quan đều là khổ! Mà là nói, chức vị, nhất định phải cần mệt tâm!" Tư văn sĩ khí thế quanh thân mạnh mẽ, ánh mắt hắn nhìn phần đông học sinh phá lệ sắc bén, "Các ngươi phải nhớ kỹ các loại lương thực của Mục triều, hiểu được gieo trồng bằng cách nào, đồng thời đem kiến thức này truyền lại cho thiên thiên vạn vạn nông dân Đại Mục! Đây, mới chính là chân lý của chức vị!"
Chúng học sinh bị khí thế của Tư văn sĩ chấn nhiếp, đều cúi đầu, cẩn thận nghe chỉ dạy.
"Thi viện lần này, ta chấm hơn phân nửa số bài thi, kết quả, thực tại nhượng ta đau lòng." Tư văn sĩ nhắm mắt, có lẽ là Mục triều quá cường thịnh, chúng học sinh mới có thể buông lỏng như vậy.
"Các tú tài, dân sinh chỉ đạt 'trung hạ', càng không nói tới những học sinh không phải tú tài."
Đa số tú tài đã về nhà báo tin vui, nếu bọn họ còn ở hiện trường, phỏng chừng sẽ bị Tư văn sĩ nói đến xấu hổ đỏ bừng mặt.
Những đệ tử không thi đỗ tú tài cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi đầu.
"Dân sinh một trăm đề mục, khảo nhiều loại cây trồng và dược liệu, còn có các loại địa hình của Mục triều, những điều này có thể học từ sách vở, nhưng phần lớn thậm chí ngay cả lúa nước hoặc bắp cũng không thể phân biệt! Thực vật các ngươi ăn mỗi ngày, vậy mà cũng không nắm được!"
Một vị Tư văn sĩ khác nghe đến đó, vội vàng âm thầm kéo đồng nghiệp một cái, ý bảo đối phương nói hơi quá.
Bị lửa giận làm cho váng đầu Tư văn sĩ cũng phản ứng qua, bỏ lại một câu, xoay người liền chạy.
"Dung Văn Thanh được 'thượng thượng', là bởi vì một trăm đề mục, nàng đều đáp đúng."
Đây là khẳng định tên tuổi Dung Văn Thanh, biến Dung Văn Thanh thành tấm gương.
Đồng thời, cũng khiến Dung Văn Thanh kéo thêm vô số kẻ địch.
Dù sao, chúng học sinh suýt chút nữa đã bị Tư văn sĩ chỉ vào mũi mà mắng, ai rộng rãi thì không sao, ai lòng dạ hẹp hòi, trong lòng hận chết Dung Văn Thanh.
Dung Văn Thanh sẽ để ý chuyện này sao? Sao có thể chứ!
Không bị người đố kị là tài trí bình thường, Dung Văn Thanh nàng tự nhận thiên tài, như thế nào có thể để ý cái nhìn của người khác.
Đám người chậm rãi tản ra, rất nhiều học sinh quần tam tụ ngũ nhao nhao nghị luận, bọn họ thỉnh thoảng nhìn về phía Dung Văn Thanh đang hành tẩu, các loại tâm tư ẩn sâu trong lòng.
"Tiểu thư..." Đào Liễu vội vàng chạy đến bên cạnh Dung Văn Thanh, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn đỏ bừng, kích động hiếm thấy.
Không trách nàng cao hứng, Dung Văn Thanh là danh đầu kỳ thi viện năm nay! Còn được cả năm đánh giá thượng thượng! Thành tích tốt như vậy, nếu như phu nhân biết, nhất định cao hứng lắm!
Dung Văn Thanh cũng không màng mình đạt hạng nhất khiến Mục Châu Thành náo loạn thế nào, nàng đi tìm Đổng Chính Đức, chuẩn bị về nhà.
Lúc nhìn thấy Dung Văn Thanh, Đổng Chính Đức đang trấn an đệ tử mình đắc ý nhất, Âu Dương Diệp.
Tiểu đồng bẩm báo Dung Văn Thanh tới, Âu Dương Diệp đầu cũng không quay lại xoay người đã đi, ghen ghét trong lòng sắp cắn nuốt hắn, Đổng Chính Đức nói cái gì, hắn đều nghe không vào.
Đổng Chính Đức không cho Âu Dương Diệp sang năm thi hội, Âu Dương Diệp còn trẻ, vừa mãn hai mươi, hắn cần hạ hoả, càng không nên xúc động, không thể bình tĩnh nỗi lòng.
Âu Dương Diệp tỏ vẻ ta không nghe! Ta sẽ đối kháng với Dung Văn Thanh, chính diện đối kháng!
Đổng Chính Đức bất đắc dĩ, tâm tình đó của hắn khi đối mặt Dung Văn Thanh đã giảm rất nhiều.
Dung Văn Thanh tuy rằng không phải đệ tử Đào Lý học phủ, nhưng nàng là đệ tử thân truyền của Đổng Chính Đức hắn, ở tuổi cập kê đạt được danh đầu, giúp hắn tăng thêm thể diện.
"Ta vốn tưởng rằng ngươi chỉ là đi ngang sân khấu, không nghĩ tới ngươi lại đoạt được danh đầu." Ngồi trên ghế dựa nhìn Dung Văn Thanh, Đổng Chính Đức cảm xúc trăm mối ngổn ngang.
Hắn không có cường điệu dạy qua Dung Văn Thanh, lúc đầu là Dung Văn Thanh cần hắn đề cử, tham gia thi phủ, hắn chỉ cảm thấy tiểu cô nương này có chút thú vị, lúc này mới thu nàng làm đồ đệ.
Không nghĩ tới, đệ tử mà hắn không phí tâm nhất, cư nhiên là người lợi hại nhất.
"May mà có sư phụ chỉ dạy vài tháng, Văn Thanh giỏi lên rất nhiều, lúc này mới được hạng nhất." Dung Văn Thanh cười khiêm tốn, vinh quang gia thân, khí chất cũng càng thêm cao nhã.
"Tháng hai năm sau, Văn Thanh muốn tham gia thi hội, sư phụ cảm thấy như thế nào?"
Năm đánh giá thượng thượng, đã đủ thuyết minh thực lực của Dung Văn Thanh.
Lời khuyên bảo đọng bên khoé miệng Đổng Chính Đức, không nói nên lời.
Thôi, bọn nhỏ này, hắn quản không được nữa.
"Nếu như ngươi muốn đi, cứ đi.
Nếu như có thể lấy được vị trí Trạng nguyên, đương nhiên là tốt nhất." Đổng Chính Đức cũng không nói là để Dung Văn Thanh đi học hỏi, bị vả mặt một lần là đủ rồi.
"Nếu thật sự muốn tham gia thi hội, thì vừa sang năm, nhất định phải lập tức khởi hành, không được chậm trễ."
"Vì sao?" Thi hội tháng hai tháng ba mới tổ chức, vì sao phải đi hoàng đô trước hai ba tháng?
"Thi hội ba năm một lần, học sinh khắp thiên hạ tụ tập, là thời cơ tốt để giao lưu lấy tiếng." Đổng Chính Đức nhớ tới chính mình từng tham gia thi hội, tràng cảnh long trọng như vậy, đúng là làm cho người ta suốt đời khó quên.
"Thanh danh càng cao, đối với thứ hạng càng quan trọng."
Đề mục của kỳ thi hội không có đáp án cụ thể, yêu thích cá nhân của quan chủ khảo rất trọng yếu, học sinh thanh danh tốt, tiếng tăm cao, tổng có thể được đến giám khảo ưu ái.
Dung Văn Thanh thi phủ thi viện, trước mặt Hoàng đế xoát hảo cảm hai lần, phỏng chừng những quan viên ở hoàng đô đều biết đến nàng.
Nàng thi liên tiếp, người chú ý nàng chỉ nhiều chứ không ít, nhất định phải nỗ lực mở rộng quan hệ, mới không khiến những thí sinh khác thông đồng đè ép nàng.
Dù sao nàng là nữ tử duy nhất, còn lấy được thành tích tốt như vậy.
Việc này rất nguy hiểm.
"Vâng, cẩn tuân sư phụ chỉ dạy." Dung Văn Thanh ngoan ngoãn hành lễ, sau đó cáo lui.
Hành tẩu trong Đào Lý học phủ, rất nhiều học sinh xông tới chào hỏi Dung Văn Thanh, đây là đãi ngộ nàng chưa từng có trước đó.
Hoá ra cảm giác vạn chúng chú mục là như vậy, khó trách mỗi văn nhân đều để ý danh vọng của mình.
Thời điểm Dung Văn Thanh đi ra Đào Lý học phủ, trong lòng cảm khái.
"Dung Văn Thanh đạt được danh đầu rồi?" Dùng bút lông chậm rãi viết lên giấy, Mục Hồng Giác hỏi thị nữ bên người.
"Hồi Công chúa điện hạ, Dung Văn Thanh quả thật đạt danh đầu, còn được năm đánh giá thượng thượng." Thị nữ cung kính nói, thân ảnh của nàng đa số ẩn trong bóng tối, khó mà nhìn rõ.
Mục Hồng Giác nhớ tới thân ảnh có khí chất cao nhã kia, còn có ánh mắt nghiêm túc trong phòng dưới làn mưa, tay run một cái, giọt mực rơi xuống, phá huỷ con chữ.
"Sang năm nàng chắc chắn đến hoàng đô tham gia thi hội, đến lúc đó sẽ khẩn trương dừng chân, hãy chuẩn bị một chỗ ở cho nàng."
Thị nữ giật mình trừng lớn con ngươi, sau đó hành lễ trả lời: "Vâng."
Mục Hồng Giác phất tay, thị nữ rời khỏi thư phòng.
"Làm sao cũng luyện không được, chẳng lẽ tự thể này còn có chỗ nào huyền diệu?" Nhìn vài con chữ nghiêng lệch trên giấy, Mục Hồng Giác có chút tức giận dùng bút lông quẹt hai đường, thành công biến tờ giấy đó thành màu đen.
Kỳ thật nàng thường dùng thảo thư hoặc hành thư, khải thư ngăn nắp, nàng viết không quen thôi.
Dung Văn Thanh chuẩn bị về nhà, Dung phu nhân phái Đào Hạnh tới thúc giục nàng.
Đầu giờ Ngọ thi phủ yết bảng, buổi chiều Đào Hạnh đã tới, đồng thời mang theo lời nói của Dung phu nhân.
"Tiểu thư, phu nhân kêu người nhanh chóng trở về, nói là lão gia đang triệu tập tôn thất Dung gia, muốn Tôn Văn Kiệt nhập gia phả, cải danh thành Dung Văn Kiệt!"
Rất tốt, Dung lão gia cùng tên ngoại sinh tử kia lại bắt đầu tìm đường chết.
Dung Văn Thanh cái gì cũng chưa nói, chỉ lôi kéo ngựa hướng ngoại thành mà phóng, vừa ra khỏi thành liền nhảy lên ngựa, phi nước đại.
Ngọc Giác: "Mới không cho Bá Du ôm đùi người khác đâu, rõ ràng là đùi ta xinh hơn, trắng hơn, cũng thơm hơn!"
Bá Du: "Đùi Ngọc Giác là thon nhất dài nhất, mới không thèm ôm đùi người khác đâu, không ôm Trưởng công chúa điện hạ thì ôm ai a?"
Công chúa sau này có một câu nói mãi, đáng yêu lắm lắm, "mới không cho Bá Du yêu người khác đâu ~".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...