Mục Châu Thành, tháng ba, phong cảnh hợp lòng người, xuân ý dạt dào, ở phía Nam có một rừng đào, rừng đào vào lúc này, là quang cảnh đẹp nhất trong năm.
Cánh hoa non mịn, theo gió bay xuống mặt sông, sau đó thuận theo dòng nước mà chảy xuôi.
Trẻ em nô đùa giữa lòng sông, thỉnh thoảng vớt vài cánh hoa, hân hoan cười, giống như nhặt được trân bảo đẹp nhất thế gian.
Một bức hoạ cổ đại làm cho người ta say mê.
Tiền đề, đây đúng là một bức hoạ!
Dung Văn Thanh bực bội hất hoạ đi, cửa sổ phát ra một tiếng vang nhỏ.
"Muốn chết muốn chết muốn chết!" Dung Văn Thanh phát điên thấp giọng kêu vài câu, nàng còn không dám hét lớn, chỉ sợ bị người nghe thấy.
Ngày hôm đó quả thật đã trôi qua như vậy!
Dung Văn Thanh phát tiết một trận xong, thở hổn hển ngồi trên ghế dựa, ghế gỗ cứng rắn làm nàng đau thắt lưng quá.
Nàng rất tưởng niệm bộ sô pha cực to ở nhà.
"Ký chủ ngươi bình tĩnh đi, đến đâu ứng biến đến đó, tức giận như vậy thì có ích gì?"
"Ngươi nói nghe nhẹ nhàng nhỉ! Dù sao hiện tại người cần đi thi cũng không phải là ngươi! Ngươi chỉ cần ngày ngày gặm trúc là được!" Dung Văn Thanh tức giận trừng sinh vật ảo diệu ở dưới bàn, xem hình dáng kia, như thế nào cũng không giống người, nhưng lại có thể nói tiếng người.
Nguyệt Bán đối với thanh âm của Dung Văn Thanh mắt điếc tai ngơ, đặc biệt chuyên chú ôm gậy trúc nhét vào miệng.
Dung Văn Thanh hít sâu một hơi, cưỡng bách chính mình vực dậy mười hai phần tinh thần, nàng ôm thẻ tre trên bàn bắt đầu gặm, đương nhiên, không phải nhét vào miệng, mà là một chữ một chữ đọc!
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ giấy rọi vào phòng, tia sáng hơi lờ mờ làm văn tự trên thẻ tre càng thêm khó đọc.
Dung Văn Thanh tuyệt không thừa nhận bản thân là một kẻ thất học.
"Ngươi vô dụng như vậy, đã sớm qua thời kỳ thanh thiếu niên siêng năng học tập, ngươi nhất định hold không nổi mấy cái điển tịch đó đâu ~" Nguyệt Bán ăn hết cây trúc cuối cùng, bò ra khỏi bàn.
Toàn thân tròn vo chỉ có hai màu đen trắng, manh vật sinh tồn trời sinh, có chiến lực phi phàm lại cứ thích ra vẻ ngây thơ – gấu trúc!
Dung Văn Thanh than lớn một tiếng, nằm sấp ngay đơ trên mặt bàn, thanh âm của nàng truyền ra từ trong cánh tay, có chút buồn bực.
"Có thể xử lý như thế nào, ta cũng rất tuyệt vọng a, một người chưa từng tốt nghiệp cao trung sắp đi bưng gạch như ta, ngươi kêu ta học đám chữ như gà bới này, ta học được mới là lạ đó!"
Nguyệt Bán đi vài bước, bụng nó cách mặt đất ít hơn hai mươi centimet, vươn tay trái muốn vỗ vỗ bả vai Dung Văn Thanh, kết quả phát hiện hoàn toàn với không tới.
"Đầu tiên, ngươi không phải thợ hồ, cho nên không cần bưng gạch, tiếp theo, đừng vũ nhục chức nghiệp thợ hồ có được không? Hiện tại thợ hồ cũng cần có bằng chính quy nha! Ngươi cái tên gia hoả không tốt nghiệp cao trung này!"
Dung Văn Thanh muốn khóc nhưng khổ nỗi không có nước mắt, nàng nhìn chằm chằm vành mắt đen tròn nhỏ xíu của Nguyệt Bán, khoé miệng gợi lên một nụ cười quỷ dị.
"Ngươi muốn làm gì?" Nguyệt Bán lui về phía sau vài bước, bên trong nụ cười ấy, nó cảm thụ sự hèn mọn.
Lực lượng thật cường đại, nó muốn chạy trốn!
"Ta muốn làm gì? Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta muốn làm gì?" Dung Văn Thanh động thân, đi đến trước mặt Nguyệt Bán, xách nó lên, không đến một thước, nàng ngưng ngay động tác này.
Chết tiệt, nặng quá a! Eo của ta!
"Nhiệm vụ này là do ngươi đưa cho ta, kêu ta đi làm Tể tướng, còn phải làm đến thiên cổ đệ nhất, quả thật chính là trò đùa!" Dung Văn Thanh chĩa chĩa cái mũi của mình, trừng lớn mắt hạnh.
"Lấy chỉ số thông minh và trình độ của ta, đồng thí* chưa chắc đã qua được, còn đi làm Tể tướng sao?"
*thi thử, thi đợt đầu
"Ừ, quả thật, IQ của ngươi siêu tệ." Nguyệt Bán khoanh hai tay ngắn ngủn trước ngực, nhưng động tác này đối với nó quá khó khăn, "Nhưng ngươi không cảm thấy, trọng điểm của ngươi sai rồi à?"
"Sai chỗ nào? Không quản trọng điểm hay không trọng điểm, ta ngay cả đồng thí đều không qua nổi, Tể tướng vân vân mây mây, không có khả năng nhìn thấy!" Dung Văn Thanh cảm thấy logic cùng trọng điểm của mình không hề sai, nàng nói rất nghiêm cẩn, không có lỗ hổng.
Nguyệt Bán than một hơi, đối với IQ của Dung Văn Thanh nó hoàn toàn không ôm hi vọng.
"Đầu tiên, ngươi phải giải quyết chuyện dùng thân phận nữ tử đi thi."
"A?" Dung Văn Thanh không nghe rõ ràng, thân phận nữ tử của nàng làm sao vậy? "Có ý tứ gì? Ta đi thi, còn có người có thể dùng lý do ta là nữ đến ngăn trở ta?"
"Ta nói Văn Thanh thiếu niên, ngươi có phải đã quên một việc?" Nguyệt Bán dùng ánh mắt nhỏ tròn đen như mực cùng đầu to xù lông làm ra động tác khinh bỉ.
"Nữ tử dự thi, quy định này, là từ thời kỳ Thánh Chiếu nữ đế tại vị mới bắt đầu chấp hành."
"Đúng vậy." Dung Văn Thanh gật gật đầu, "Thánh Chiếu nữ đế mở võ khảo, thiết lập nữ tử học đường, cho phép nữ tử và nam tử cùng dự thi, vào triều làm quan ra trận làm tướng.
Mấy chuyện này, lúc ta học sơ trung đã thuộc nằm lòng a.
Như thế nào? Con cháu đời sau của Mục vương triều bất hiếu, không tuân theo tổ chế?"
"Ngươi tính thử niên đại xem."
"Tên ngốc nào bàn lịch sử còn tính thử niên đại a? Quốc gia của ta trải qua ngàn năm, dương lịch vô pháp tính toán, ta còn phải đếm trước công nguyên sau công nguyên sao?"
"Ai nha, ngốc tử, Thánh Chiếu nữ đế kế vị năm 530 sau công nguyên." Nguyệt Bán nghiêng thân, dùng phần lưng tròn vo biểu đạt sự bất đắc dĩ đối với ký chủ, "Hiện tại là năm 516."
Đùng!
Dung Văn Thanh chỉ cảm thấy chính mình bị sét đánh.
"Tiểu thư, phu nhân mời người đến Tây Uyển dùng cơm." Đào Hạnh đi vào lương đình, chỉ nhìn thấy tiểu thư nhà mình dung mạo tú lệ đang cầm bút lông luyện chữ, đến gần dòm ngó, Đào Hạnh lập tức hô nhỏ một tiếng.
"Tiểu thư, chữ này của người thật là đẹp!"
Dung Văn Thanh cười cười không nói chuyện, nàng có thể nói cái gì? Nói cái này không phải chữ nàng viết, mà là mô phỏng bảng chữ mẫu? Kia khẳng định sẽ đặc biệt xấu hổ.
Đặt bút xuống, Dung Văn Thanh cười phong hoa tuyệt đại, là nụ cười thảo mai đặc biệt, phối với dung mạo đẹp đẽ đời này, quả thật rất dễ hù người.
"Có biết vì sao mẫu thân tìm ta?"
"Nghe nói lão gia đã trở về từ Mục Châu Thành! Chỉ là..." Đào Hạnh vốn rất vui lòng, nhưng nói xong liền cúi đầu.
Dung Văn Thanh biết, đây là nàng ấy muốn nói ra suy nghĩ của mình, lại sợ nàng trách phạt, cho nên mới có bộ dáng như vầy.
"Chỉ là cái gì? Ấp a ấp úng làm chi, cứ việc nói."
"Dạ." Đào Hạnh gật đầu, nhanh nhẹn nói: "Lão gia mang về một tiểu công tử, tuổi nhìn qua xấp xỉ tiểu thư.
Lão gia hắn, lệnh cho nô tì xưng người kia là Đại công tử."
"Ha ha." Dung Văn Thanh phát ra hai tiếng cười khó hiểu, tiếu âm thanh thuý uyển chuyển, nghe giống như đang vui vẻ cười.
Mà nụ cười này, khiến Đào Hạnh sợ tới mức vội vàng nửa hành lễ nửa ngồi xổm, đại lễ như vậy, giống như là dùng để thỉnh tội.
"Đứng lên đi, ngươi lại vô tội, không cần hành đại lễ như vậy với ta." Dung Văn Thanh nhìn giấy Tuyên Thành trên bàn đá, vẫy vẫy tay, "Ngươi lui xuống trước, nói với mẫu thân, ta sẽ qua sau."
"Dạ." Đào Hạnh đứng dậy liền vội vàng chạy.
Đại tiểu thư nhà nàng, nhìn qua hoà hoà khí khí, lại luôn cho người ta cái cảm giác không giận mà uy.
Tuy rằng tri thư đạt lý thanh uyển khả nhân, nhưng nàng vẫn là sợ hãi Đại tiểu thư.
Không chỉ riêng nàng, ngay cả phu nhân cũng sợ hãi, không dám cùng Đại tiểu thư thân cận quá.
Ẩn thân Nguyệt Bán, Đào Hạnh đi rồi liền xuất hiện, trong tay ôm gậy trúc không biết khi nào thì bẻ được, gặm đến ca ca rung động.
"Nam nhân, quả nhiên đều là giống nhau." Dung Văn Thanh nói không rõ chính mình là thất vọng hay là nhẹ nhàng thở ra, những năm gần đây phụ thân đối tốt với nàng nàng đều xem ở trong mắt, áy náy bồi thường cái loại này, làm nàng không thể uấn nộ.
Bây giờ đã biết vì sao phụ thân áy náy, nhượng nàng thở phào nhẹ nhõm.
Thiếu niên kia và nàng xấp xỉ tuổi không nói, còn lệnh cho nô bộc kêu thiếu niên kia là Đại công tử, phụ thân quả nhiên là già rồi, lão hồ đồ! Dung Văn Thanh âm thầm chửi phụ thân hai câu, càng nghĩ càng sinh khí.
Gieo rắc hi vọng càng lớn, nhận lại thất vọng càng nhiều.
"Mặc kệ nói như thế nào, kia đều là chuyện giữa cha mẹ ngươi, cùng ngươi không quan hệ, ngươi tức giận làm cái gì?" Nguyệt Bán không quá lý giải tình cảm của nhân loại, "Ngươi vẫn là hảo hảo ngẫm lại làm sao tham gia đồng thí đi, phải biết rằng, ngươi thọ mệnh chỉ còn lại năm mươi ngày, tham gia đồng thí mới có thể tục mệnh nha."
"Ngốn không hết cả đống kinh thư điển tịch, cho dù có giải quyết thân phận nữ tử, cũng thi không đậu." Dung Văn Thanh bị Nguyệt Bán chọc cười, "Nếu biết chủ tuyến ở nhiệm vụ cuối cùng là trở thành thiên cổ đệ nhất Tể tướng, lúc trước ta đã không thông qua bối thư kiếm thọ mệnh, trực tiếp ngoẻo còn hay hơn!"
Nói là nói như vậy, nhưng Nguyệt Bán không tin Dung Văn Thanh, Dung Văn Thanh gia hoả hèn hạ này, nếu nàng không để ý sinh tử, lúc trước sẽ không dùng ý chí cầu sinh cường đại, cưỡng chế đem hệ thống trói buộc ở trên người.
Nó đường đường là đệ nhất chủ hệ thống Khoa Thuỵ Nhĩ Tinh Hệ, cứ như vậy bị trói trên thân thể Dung Văn Thanh, bị trói ở thời đại lạc hậu này.
Nó chỉ có thể hấp thụ khí tức thanh chính từ những văn nhân ở thế giới này để duy trì vận tác bình thường, năng lượng khác đều không đủ tiêu chuẩn, nó khổ sở biết tỏ cùng ai!
Nguyệt Bán một ngụm cắn đứt cây trúc trong lồng ngực, loại thực vật này tuy thiếu khí tức thanh chính, nhưng chân muỗi cũng là thịt a.
Dung Văn Thanh và Nguyệt Bán song song mang theo một bụng khí, đến Tây Uyển ăn cơm trưa.
"Đây nhất định là bữa cơm mà ta khó nuốt nhất." Sau đó Dung Văn Thanh đã oán giận như vậy.
Nàng không biết, bữa cơm này chỉ là bắt đầu, về sau sẽ còn có vô số bữa khó nuốt khác chờ nàng.
Mồng ba tháng ba, Dung Văn Thanh mang theo nha hoàn Đào Hạnh đến bái phỏng viện chính nổi danh nhất Đào Lý học phủ - Đổng Chính Đức.
"Hửm? Tiểu nha đầu Dung gia muốn gặp ta?" Thời điểm nhận được tin Dung Văn Thanh đến bái phỏng, Đổng Chính Đức đang cùng phu nhân phẩm trà.
Phu nhân của Đổng Chính Đức, Đổng Tề thị tiếu ý doanh doanh, ba ngày trước nàng thu được bái thiếp của Dung Văn Thanh, chỉ là nàng chưa hề nói với Đổng Chính Đức, bởi vì nàng muốn nhìn bộ dáng Đổng Chính Đức ngây ngẩn.
Trên bái thiếp kia viết "Học trò Dung Văn Thanh", mà không phải "Nô gia Dung Văn Thanh".
"Mau mời Dung tiểu thư lại đây." Đổng Tề thị gặp lão gia nhà mình còn đang ngẩn người, liền vội vàng phân phó hạ nhân, tổng không thể để một tiểu thư khuê các chờ chực trước cửa Đổng phủ a.
Xuyên qua đình viện, Dung Văn Thanh đi vào lương đình phẩm trà.
"Đệ tử Dung Văn Thanh, bái kiến Học phủ đại nhân."
Học phủ là chức quan Đông Chinh, ở Mục vương triều, những viện trưởng sở hữu học viện chính quy đều mang quan hàm Học phủ, từ ngũ phẩm trở lên.
"Không cần đa lễ, chỉ là, lão phu như thế nào không nhớ rõ, từng thu một nữ đệ tử?" Đổng Chính Đức nói chuyện, thần thái hoà ái dễ gần, nhưng nội dung một chút cũng không hữu hảo.
Thời cổ đại dùng từ "đệ tử" có lẽ sẽ đúng hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...