Dịch: Ly Hạ
***
Mấy người vẫn không lên tiếng, chậm rãi quan sát. Nhưng sợi dây được đám thi trùng bện lại ở phía xa càng ngày càng dài, khoảng chừng mười lăm phút sau rốt cuộc cũng chạm tới mặt đất. Đám thi trùng ở dưới đất giống như nhận được mệnh lệnh, đồng thời lùi lại như nước triều rút, khoảng giữa lập tức trống trải.
Đám thi trùng sau khi lùi lại đều giữ nguyên một tư thế, nửa người bám chặt trên đất, đầu đều nghểnh lên. Giống như đang nghênh tiếp "khách quý " đến.
Nghị Siêu nhìn thấy khoảng trống phía trước như tạo thành một con đường, nhỏ giọng hỏi: "Nghiêm Vân ca, hay bây giờ chúng ta thừa dịp đám thi trùng đang lùi lại mà xông tới?"
Tra Nghiêm Vân hé mắt nhìn một chút, hỏi ngược lại: "Cậu có nắm chắc có thể vừa cõng người vừa tránh thoát được đám thỉ?"
Nghị Siêu nhìn vách đá bốn phía, nói: "Chúng ta ở chỗ này, cho dù không bị cắn xé thì cũng sẽ chết đói. Từ đây chạy tới đầm nước chỉ khoảng chừng trăm thước, dù sao cũng phải chết, sao không thử một lần?"
Tra Nghiêm Vân lại xoay người hỏi Trác Hùng: "Huynh đệ Trác Hùng, ý cậu thế nào?"
"Tôi cũng có ý như Nghị Siêu, thử một lần còn hơn phải chờ chết!"
Hai người trẻ tuổi này đều có can đảm tới như vậy, nếu bọn họ cũng không sợ, vậy mình còn đang sợ cái gì?
Tra Nghiêm Vân khẽ vặn vặn eo, hỏi nhỏ: "Chuẩn bị xong chưa?"
Trác Hùng và Nghị Siêu đồng thời cúi người, làm động tác như chuẩn bị chạy nước rút.
"Chạy!"
Tra Nghiêm Vân đột nhiên hô, sau đó nhảy dài một bước tới một tảng đá phía trước, hướng về phía đầm nước mà chạy. Nghị Siêu, Trác Hùng ở phía sau cõng lão Vương và Lãnh Di Nhiên đang hôn mê, đồng thời nhảy xuống theo.
Đám thi trùng như phát hiện có khách không mời mà tới, phá hỏng “nghi thức nghênh đón”.
Một tiếng "rạo rạo" vang lên, cả đám lại ùn ùn kéo tới phía ba người. Đừng nhìn đám thi trùng này mập mạp mà nhầm, tốc độ của chúng cũng cực kỳ nhanh chóng.
Tra Nghiêm Vân sau khi nhảy xuống, cũng không hề có ý định quay đầu, tiềm lực bản thân giờ phút này cũng được kích phát toàn bộ, chạy nhanh như gió vậy.
Hắn là người đầu tiên chạy qua đầm nước, tới nơi lão Vương nằm lúc đầu. ngay sau đó là Nghị Siêu đang cõng Lãnh Di Nhiên. Hai người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trác Hùng cõng lão Vương nặng nhất mà tụt lại phía sau, có mấy con thi trùng đã sắp tới gần. Trong đó có một con đang cong người, chuẩn bị công kích.
Cũng may Nghị Siêu luôn cầm theo súng, ngay lập tức bắn một phát.
Tiếng "Pằng" vang lên, súng săn lại bắn tới, một đám thi trùng bị bắn văng đi, máu của chúng đã bắn hết lên quần áo của Trác Hùng. Nghị Siêu gần như không hề do dự, lùi lại, thay đạn. Một tiếng súng nữa vang lên, lại một đám sâu bị quét bay.
Mang theo sự áy náy với phó đội trưởng, Nghị Siêu đem tất cả sự căm hận phát tiết lên trên người đám thi trùng. Khi bắn xong phát đạn thứ hai, Trác Hùng đã được Tra Nghiêm Vân nắm tay kéo lên, ngay phía sau hắn chính là một đám thi trùng.
Tất cả cũng vừa vặn chắn trước họng súng của Nghị Siêu, tiếng "Pằng, pằng" lại một lần nữa vang lên. Súng săn thời đó sau khi bắn thì đạn sẽ đồng thời toả ra, ở khoảng cách gần như vậy, mấy con thi trùng đen đủi ở gần lập tức bị bắn thành thịt vụn.
Đám thi trùng ở phía sau dường như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của vũ khí nóng, những con ở phía sau truy kích cũng chợt dừng lại một chút. Ngay sau đó lại vọt tới phía bọn họ...
Phát đạn thứ tư ngay sau hai phát liên tiếp trước đó đã được Nghị Siêu lên nòng, chuyến đi này vốn bọn họ cũng không đem theo nhiều đạn, một người cũng chỉ mang có hai mươi viên, nhưng dù sao tới lúc sống chết nguy hiểm cũng không nên tiết kiệm.
Nghị Siêu cùng Trác Hùng hướng tới đám thi trùng kia mà bắn thêm vài lần nữa, dần dần đẩy lùi lại đám thi trùng. Nhưng chúng chỉ dừng lại một chút rồi lại trào tới, giống như bắn bao nhiêu cũng không hết.
Nghị Siêu sau khi bắn một phát đạn, sờ tới túi đạn đang đeo bên hông, cười khổ nói: "Tôi chỉ còn hai viên."
Trác Hùng giơ súng lên, bắn nát một đám thi trùng rồi nói: "Ha ha, tôi còn dư lại ba viên, so với cậu nhiều hơn một viên!"
Tra Nghiêm Vân dùng Thất Tinh Kiếm chém đứt người vài con thi trùng kéo tới, hắn biết rõ, nếu cứ kéo dài như vậy chắc chắn không phải chuyện tốt. Nhìn bóng tối vô biên phía sau mình, hắn nói: "Chuẩn bị hướng rút lui về phía sau!"
Viên đạn cuối cùng, Nghị Siêu, Trác Hùng đều nhìn nhau mà không bắn, bắt đầu chậm rãi rút lui. Lúc này đám thi trùng đang đuổi theo bỗng nhiên cũng cùng nhau lui lại, một con ở gần Tra Nghiêm Vân cũng nghiêng đầu quay trở lại.
Trác Hùng nhìn thấy đám thi trùng bò quay lại, hướng về phía Nghị Siêu cười lớn: "Đám sâu này cũng biết sợ súng rồi đấy."
"Ha ha, chạy! Bọn chúng chạy rồi! Nghiêm Vân ca, đám côn trùng kia bị chúng ta doạ chạy!"
Vốn sau lưng Tra Nghiêm Vân đã ướt đẫm mồ hôi, lúc này đang chống kiếm mà thở hổn hển. Hắn cũng cảm thấy buồn bực, đám thi trùng vốn đang công kích mạnh mẽ như vậy tại sao lại đồng thời lùi lại?
Nghị Siêu bỗng nhiên hô: "Hai người mau nhìn, đó là cái gì?"
Ngầng đầu nhìn theo, đám thi trùng vốn đuổi theo giờ đều đã lui cả lại, chúng đều nghểnh đầu, tư thế giống hệt khi trước. Một con thi trùng to lớn xuất hiện, từ dưới đất leo lên tới đỉnh vòm!
Con thi trùng này khác hẳn với đám thi trùng bên dưới, những con thi trùng khác đều có màu trắng, mà con thi trùng này to lớn gấp cả chục lần, hơn nữa thân nó có màu vàng, trên lưng còn có hoa văn!
Nói nó là một con thi trùng vì hai cái răng ở miệng đều to lớn như đồng loại, nhưng thân mình ở phía sau lại to lớn cỡ như một cái cây. Nhìn qua con thi trùng này giống như một con mãng xà thành tinh, chứ không phải là sâu nữa!
Cả người nó dài gần hai thước (~7m), đường kính cũng phải chừng hai mươi cm.
Tra Nghiêm Vân lầm bầm nói: "Con này chắc là thi trùng vương!"
Nghị Siêu đang định giơ súng bắn, lại bị Tra Nghiêm Vân ngăn lại: "Đừng manh động, nhìn xem nó muốn làm gì."
Chỉ thấy con thi trùng vương kia bám theo sợi tơ đã được đồng loại bện sẵn, dần dần leo về phía đỉnh vòm đá. Hai cái răng cực lớn đung đưa qua lại có vẻ rất hưng phấn, chỉ chốc lát sau, nó đã biến mất trong tầm mắt của mọi người. Đám thi trùng ở phía dưới vẫn đang giữ nguyên tư thế, tựa hồ đang đợi thứ gì đó xuất hiện.
Trong đầu Tra Nghiêm Vân đang suy nghĩ, một cái trận pháp được bày ra lớn như vậy, cũng không thể bởi vì một con sâu đi. Nếu đã tới, thì phải biết cho rõ, cứ quan sát xem có chuyện gì sắp xảy ra. Bây giờ dù muốn lùi lại, hắn cũng đã có phần nắm chắc.
Sau đó bọn họ nghe thấy một âm thanh khác lạ vang lên, ngay sau đó một bóng đen to lớn từ đỉnh vòm đá rơi xuống.
"Ầmmmm " một tiếng, thì ra thứ đó chính là một cái quan tài bằng đồng xanh nữa, lúc rơi xuống nó cũng đập vỡ một số đất đá, văng chết vài con thi trùng.
Nghị Siêu hét lớn: "Lại là một cái quan tài nữa sao?"
Tra Nghiêm Vân giơ tay bịt miệng Nghị Siêu, nhỏ giọng nói: "Đừng nóng, chờ. Có vẻ cái quan tài này có điểm khác biệt!"
Nghị Siêu cắn răng lẩm bẩm: "Nghiêm Vân ca, chúng ta tại sao không phát hiện được trên đó lại có một cái quan tài?"
"Bát quái sinh cửu cung, đều thuộc thập phương (đông tây nam bắc, tây bắc, đông bắc, tây nam, đông nam, trên trời, dưới đất). Ta phải sớm nhận ra ở đây còn cái quan tài thứ mười mới đúng. Nếu như không lần, mọi chuyện liên quan tới cái đầm nước này ta đã hiểu rõ ràng, tất cả giống như quay lại điểm ban đầu của vòng tròn."
Trác Hùng cảm thấy kinh ngạc, những con thi trùng này tại sao lại lùi lại, rồi lại xuất hiện cả thi trùng vương? Nếu để hắn đi cùng với Nghị Siêu thì chẳng cần nói nhiều, dùng súng bắn chết con sâu to kia, sau đó chạy là được.
Mang theo nghi ngờ, Trác Hùng lên tiếng: "Nghiêm Vân ca, đó là ý gì?"
Tra Nghiêm Vân nói: "Thuỷ là khởi nguồn vạn vật, cũng là điểm cuối. Nếu như chúng ta có thể qua được điểm cuối của vòng tròn, thì sẽ quay lại điểm đầu như vòng tròn. Chẳng qua nếu là người bình thường thì có thể phát hiện ra con đường để vượt qua điểm cuối này hay không, nếu không thì chỉ có cái chết chờ đợi. Nếu như có thể vượt qua điểm này, như vậy mọi chuyện sẽ quay lại khởi điểm, cũng chính là sống lại! Đây chính là Vô Cực mà Đạo gia thường nói tới. Người lập trận đã vận dụng đạo pháp tới mức xuất thần nhập hoá, nếu như đây là thật, thì nằm trong cái quan tài thứ mười chính là một người."
Nghị Siêu hỏi: "Người? Ý của anh là tạo thành một nơi như thế này, chỉ để chôn một người?"
"Không sai, cổ nhân luôn tin tưởng người chết có thể khởi tử hồi sinh. Bọn họ cho rằng chỉ cần thoát khỏi điểm cuối của tử vong, hết thảy lại sẽ trở lại khởi điểm, cũng chính là sống lại. Chúng ta không nên gấp, nhìn đám sâu kia muốn làm gì đã."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...