Vừa nghe Tang Doanh muốn góp vốn bằng tài sản vô hình, ý định đầu tiên của Lục Hành là cười phá lên, chế giễu cô suy nghĩ viển vông, nhưng lập tức lại nghĩ đến chỗ xuất sắc mà cô gái này thể hiện ra trước đây, nên cố nhịn hỏi: “Cô có tài sản vô hình gì?”
Nét mặt Tang Doanh thảnh thơi: “Anh không cần đồng ý vội, cứ cân nhắc kỹ càng, nếu đồng ý với ý tưởng của tôi, quyết định mở một câu lạc bộ như vậy, thì từ trang trí cho tới dụng cụ uống trà tôi đều có thể cho anh những ý kiến chuyên nghiệp nhất, đến lúc đó nếu câu lạc bộ có lợi nhuận, tôi chỉ cần chia hoa hồng một nửa hoặc một phần, nếu anh không tính mở tiệm, hoặc là không có lãi, vậy coi như tôi chưa nói gì.”
Thấy cô chắc chắc như vậy, Lục Hành nhịn xuống một bụng nghi ngờ, đang muốn hỏi lại, nhân viên phục vụ đã bưng đồ ăn vào, cùng lúc đó bên kia điện thoại cũng vang lên.
“Ai đấy?”
“Lục —— nhị —— thiếu, em là Tiểu Ngọc nè!”
Cái giọng ỏn a ỏn ẻn như bị bóp cổ ở đầu dây bên kia, Lục Hành vừa nghe là biết là ai liền, cười mắng: “Cái tên tiện nhân Trương Gia Hồng nhà cậu, về lại thành phố B rồi à?”
“Về lâu lắc rồi, Lục nhị thiếu quý nhân bận rộn, sao còn nhớ tới tôi chứ!” Đầu bên kia điện thoại còn truyền đến tiếng cười đùa của phụ nữ, vừa nghe biết ngay cậu Trương đang liếc mắt đưa tình với phụ nữ.
“Không có chuyện gì thì tôi cúp đây, về nhà liên lạc sau!” Lục Hành lúc này có chuyện nghiêm túc nên chẳng còn kiên nhẫn dây dưa cùng anh ta.
“Ôi chao từ đã nào! Cậu vội vã làm gì chứ? Tôi đang ở trường đua ngựa phía Tây ngoại ô này, anh em đã lâu không chơi một trận, qua đây chơi chút đi?”
Lục Hành hơi do dự, nhìn Tang Doanh bên cạnh, “Đi cưỡi ngựa không?”
Tang Doanh chớp chớp mắt, “Đi.”
“Đi!” Lục Hành lặp lại lần nữa với Trương Gia Hồng.
Trương Gia Hồng đã nghe được Lục Hành vừa hỏi người khác, cười hí hí: “Có bạn gái phải không, dẫn sang đây luôn đi, vừa lúc làm bạn với của tôi luôn, thuận tiện nói cho cậu biết một tin tốt, Duệ Thu cũng tới, bây giờ đang ở ngay cạnh tôi!”
Lục Hành có phần vui mừng, “Đúng lúc lắm, tôi có việc muốn trao đổi với cậu ta!”
Hai người ăn cơm xong, đi thẳng tới trường đua ngựa mà Trương Gia Hồng nói.
Dọc đường đi, Lục Hành hỏi: “Cô không biết cưỡi ngựa nhỉ?”
“Biết sơ sơ.” Tang Doanh rất khiêm tốn.
“Trường đua ngựa đó là của một tên nhà binh đời thứ ba mở, không ít nhân vật tiếng tăm của thành phố B đều thích đến đó tiêu khiển, cô không cưỡi được thì bảo người ta tìm cho cô thớt ngựa non để tập, nhàm chán đi tìm bạn gái Trương Gia Hồng chơi, đừng bày đặt chơi nổi, đến lúc đó ngã chết là chuyện nhỏ, làm mất mặt cậu Lục này mới là chuyện lớn!” Lục Hành dông dài nhắc nhở.
Tang Doanh chầm chậm mỉm cười, bình thản thanh lịch, không lên tiếng phản bác.
Ngựa non ư…
Cô từ năm bảy tuổi bắt đầu học cưỡi ngựa bắn cung, chưa từng cưỡi qua ngựa non.
Cưỡi ngựa ở nước ngoài được xem như một môn thể thao giải trí, bắt nguồn từ nước Anh, lúc bấy giờ được coi là hoạt động của giới quý tộc, sau khi Hồng Kông trở thành thuộc địa của Anh, hoạt động này cũng được du nhập vào đây. Con cháu gia đình quyền quý ở Hồng Kông, gần như không có ai không biết cưỡi ngựa, hội đua ngựa Hồng Kông đồng thời cũng là câu lạc bộ cao cấp nơi những người nổi tiếng hội tụ.
Còn trường đua ngựa trong nước, sau giải phóng đều trở thành nơi tiêu khiển của các thủ trưởng quân đội từng cầm quân trong thời cách mạng, mãi đến những năm gần đây mới có người dần dần thấy được cơ hội kinh doanh từ đây, học hỏi chế độ câu lạc bộ đua ngựa của nước ngoài mở trường đua ngựa. Trương Gia Hồng cho biết nơi này có chỗ dựa rất cứng, nên trở thành chốn tụ tập ưa thích của các cậu ấm cô chiêu ở thủ đô, việc xuất hiện bóng dáng con nhà quan đời hai hay những tên tuổi lớn trong giới cũng không hiếm thấy, có thể nói là tinh anh hội tụ.
Hai tiếng sau, hai người tới trường đua ngựa, Lục Hành đã từng tới đây, trực tiếp nói tên ra luôn, một cô gái xinh đẹp mặc trang phục cưỡi ngựa hợp người đưa bọn họ đi tìm Trương Gia Hồng.
Trường đua ngựa chiếm một diện tích rất lớn, khu vực đua ngựa bị không tách riêng ra, thứ nhất là vì cưỡi ngựa đòi hỏi không gian rất lớn, thứ hai là cho phép tất cả mọi người có điều kiện để mở rộng mạng lưới quan hệ. Nếu muốn có không gian riêng tư thì đi thẳng tới phòng nghỉ là được, bên trong được trang bị đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn có cả bể tắm nước nóng đơn nữa.
Trương Gia Hồng đang ngồi dưới ô che nắng ôm người đẹp tán tỉnh, vẫy tay chào với Lục Hành từ đằng xa, đợi khi bọn họ đến gần mới vỗ vỗ mông người đẹp cho cô ta dịch ra một chút để mình đứng dậy.
“Lục thiếu cậu cũng thật khó mời, tới muộn những hai tiếng!”
Lục Hành tặng cho anh ta cái nhìn khinh khỉnh, “Cậu nên thấy mừng là bây giờ không phải giờ cao điểm ách tắc giao thông, bằng không thì không chỉ có hai tiếng thôi đâu!”
Ánh mắt Trương Gia Hồng rời khỏi người anh ta, dừng lại trên người Tang Doanh quét qua một vòng, rất nhanh nhận ra cô chính là người từng gặp ở buổi đấu giá lần trước, vội vàng lôi Lục Hành qua một bên, “Cậu yêu cũng lâu thật đấy, đến giờ còn chưa đổi à?”
“Mấy lời thừa của cậu có phải hơi bị nhiều không, A Duệ đâu? Tôi có chuyện tìm cậu ta.”
Trương Gia Hồng hất cằm, “Cưỡi ngựa ở đằng kia kìa! Eo, nhanh như vậy đã câu được một em rồi, đây không phải là con gái của ông trùm vận tải biển Hà Vạn Tường – Hà Trĩ Miễn sao? Thằng nhãi này được lắm!”
Bạn gái Trương Gia Hồng đưa đến còn rất trẻ, cùng lắm chỉ hơn hai mươi, eo ra eo, mông ra mông, dáng người cực kỳ nóng bỏng, vận chiếc váy siêu ngắn hở ngực, quần áo trên dưới hai bên đều có xu hướng tập trung vào giữa, thu hút không ít ánh nhìn. Nhưng khuôn mặt thật sự rất thuần khiết, hoàn toàn tương phản với dáng người, Tang Doanh không nhận ra cô ta, ngược lại đối phương nhìn thấy Tang Doanh thì nở nụ cười trước: “Thì ra là chị Tang!”
Ánh mắt của cô ta dao động qua lại giữa Tang Doanh và Lục Hành trong chốc lát, lộ ra nụ cười ngầm hiểu.
Tang Doanh khẽ gật đầu, không hỏi tên cô ta, hỏi thẳng Lục Hành: “Ngựa ở đâu vậy?”
Từ sau khi đến thời đại này, đừng nói cưỡi ngựa, đến cả cái bóng ngựa còn chưa được thấy nữa, lúc này thậm chí Lục Hành cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của cô đang nhìn về phía trường đua.
“Cô đừng chờ tới lúc ngã xuống tôi còn phải gọi xe cứu thương đấy nhé?” Lục Hành đối với việc này ôm thái độ hoài nghi và chế nhạo, nhưng vẫn gọi nhân viên phục vụ tới cho cô.
Trương Gia Hồng cười nói: “A Hành cậu thật không chu đáo gì cả, cô Tang muốn chơi thì cứ để cô ấy đi, Tuệ Tuệ, em có đi không, đi cùng cô Tang đi?”
Cô gái nọ lắc đầu: “Em ở lại cùng anh thì hơn.”
Lời này không chỉ đầy sự dịu dàng quan tâm, mà còn làm bật lên Tang Doanh không làm tròn chức trách, nếu Lục Hành và Tang Doanh hiện giờ vẫn là quan hệ bao nuôi và bị bao nuôi, nếu Tang Doanh vẫn là Tang Doanh lúc đầu, vậy cô nhất định phải đối mặt với nguy cơ bị sa thải.
Đáng tiếc Tang Doanh không phải.
Cô trực tiếp theo nhân viên phục vụ đi thay quần áo trước, mà Lục Hành ở phía sau hét lên: “Này, cẩn thận đấy!”
Tang Doanh đầu không ngoảnh lại, chỉ vẫy vẫy tay.
Trương Gia Hồng phụt cười ra tiếng: “Tôi nói chứ A Hành, có phải cậu chiều cô ta quá rồi không, không coi cậu ra gì nữa, coi chừng ngày nào đó cô leo lên đầu cậu bây giờ!”
Lục Hành rất muốn nói với cậu ta bọn tôi đã không còn là loại quan hệ này, nhưng lời đến bên miệng lại không biết phải giải thích thế nào, cái tên Trương Gia Hồng không biết giữ mồm này chắc chắn sẽ hỏi, không phải loại quan hệ này thì là loại quan hệ nào? Anh ta dứt khoát không thèm lên tiếng.
Nhưng anh ta giữ im lặng, lại thành khẳng định suy đoán của Trương Gia Hồng, anh ta ôm vai Lục Hành, nói nghiêm túc: “A Hành à, không phải tôi nói cậu, đàn bà ấy mà, không thể không chiều, nhưng cũng không thể quá chiều, cậu đối tốt với cô ta quá, cô ta sẽ coi như chuyện đương nhiên, đến lúc đó đừng trách anh em không nhắc nhở cậu, nói không chừng phải cẩn thận bị cô ta cắm sừng!”
Lục Hành được công nhận là một công tử ăn chơi trác táng, thay đàn bà còn nhanh hơn thay áo, nhưng trên thực tế không phải anh ta cứ thiếu gái thì sống không nổi. Nói trắng ra, đó là cuộc sống ngày trước không có mục tiêu, vô tri vô giác, sống ngày nào hay ngày đó, dù sao cha mẹ đã mất sớm, anh ta lại không thiếu tiền.
Nhưng thực ra ông cụ nhà họ Lục yêu thương anh ta cũng không kém gì mấy đứa cháu khác. Lần trước sau bữa tiệc gia đình hai ông cháu đã nói chuyện rất lâu, ông thậm chí đã nói rõ với Lục Hành, cho dù tương lai Lục Hành không được kế thừa Lục thị, tiền lãi hàng năm cũng sẽ không thiếu phần anh ta, chỉ là ông hi vọng Lục Hành có việc để làm, cho dù không phải làm lớn như Lục thị, nhưng ít nhất không vô tích sự giống phần lớn con nhà giàu ở Hồng Kông, ngồi không núi vàng ăn cũng hết.
Rốt cuộc thì Lục Hành vẫn không phải là tay ăn chơi trác táng cứng đầu bất trị, nếu có cơ hội, sao anh lại muốn bị người ta xem như đối tượng làm nền mà cười cợt, cuộc nói chuyện vừa nãy với Tang Doanh tại nhà hàng khiến anh ta có ý tưởng mới, hiện giờ trong đầu toàn là chuyện làm ăn, đâu có rảnh theo Trương Gia Hồng bàn tán mấy vụ gái gú gì đó chứ.
Vì thế anh ta bực bội nói: “Trương Gia Hồng, cậu cũng nên suy tính làm một phen sự nghiệp đi, đừng có suốt ngày cứ quấn lấy gái như thế!”
Trương Gia Hồng nhìn anh ta cứ như ngày đầu mới quen, sau một hồi lâu mới cười hô hố: “Bớt giỡn, Lục thiếu cậu bắt đầu tiến tới từ hồi nào vậy, ôi mẹ ơi, lần này thì nguy rồi, gọi Phương thiếu tới xem này!” Anh ta gào lên thật to, “Phương Duệ Thu, Phương Duệ Thu!”
Phương Duệ Thu còn tưởng xảy ra chuyện gì, nói vài câu với tiểu thư họ Hà liền thúc ngựa đến trước mặt bọn họ.
Xuống ngựa, sải bước tới đây, “Gì thế, A Hành cậu đến rồi à?”
“Tôi nói cậu hay, Lục Hành tự dưng bảo tôi đừng quấn lấy gái mãi thế!” Trương Gia Hồng cười ngặt nghẽo, “Quả thật là mặt trời mọc từ đằng tây!”
Lục Hành liếc nhìn anh ta đầy khinh bỉ, đang muốn nói gì, bên kia Tang Doanh đã thay trang phục cưỡi ngựa xong, dắt một con ngựa đi tới.
Áo khoác màu đỏ, quần bò màu trắng là đồng phục cưỡi ngựa thống nhất mà nơi đây cung cấp cho khách, nhưng mặc vào người Tang Doanh thì cô tràn đầy sức sống, khiến nhiều người phải ngoái đầu liên tục, đến cả đám người Lục Hành và Trương Gia Hồng cũng cảm thấy sáng hết cả mắt.
Tầm mắt Trương Gia Hồng rơi vào con ngựa màu nâu đỏ sau lưng cô, không khỏi líu lưỡi: “Wow, ‘Mary’ này không tốt tính lắm đâu, cô Tang, thân thể cô mong manh như vậy, coi chừng bị ngã xuống đấy!”
Phía bên kia Tô Tuệ Tuệ đứng cách gần ngựa không xa, thấy nó đáng yêu, liền muốn đưa tay ra sờ, kết quả còn chưa chạm tới, suýt chút nữa đã bị cắn, sợ đến nỗi cô ta vội vàng nhảy ra thật xa, vừa vặn ứng nghiệm với lời nói của Trương Gia Hồng.
Trương Gia Hồng cười lớn, kéo cô ta vào lòng vỗ về an ủi.
Tang Doanh cũng nở nụ cười, vỗ vỗ đầu ngựa, xoay mình nhảy lên ngựa, động tác cực kỳ gọn gàng.
Trương Gia Hồng huýt sáo: “Không tồi, có bản lĩnh đấy chứ!”
Tang Doanh không để ý đến bọn họ, hai chân kẹp lấy bụng ngựa, ‘đi’ một tiếng, ngựa lập tức phi thẳng về phía trước, tốc độ càng ngày càng nhanh, thoáng cái đã biến mất trong tầm mắt của mọi người, ngay cả huấn luyện viên cưỡi ngựa vốn định dẫn dắt cô cũng bị bỏ lại thật xa đằng sau.
Theo quy định của trường đua ngựa, khách tới lần đầu luôn phải có huấn luyện viên bên cạnh để phòng chuyện bất trắc.
Mấy người Lục Hành hai mặt nhìn nhau, Lục Hành có hơi lo lắng, ngoài miệng anh ta trào phúng Tang Doanh, nhưng thật ra trong lòng thì lại sợ cô gặp chuyện ngoài ý muốn, cả người lảo đảo dọc nghiêng, nói: “Tôi thay quần áo rồi đi xem.”
Vừa muốn tránh ra, chợt nghe thấy có người cất giọng ở sau lưng: “Đây không phải tam kiếm khách Hồng Kông sao, Trương Gia Hồng, Tô Tuệ Tuệ này bị tôi chơi nhiều lần như vậy, cũng không biết qua tay mấy thằng rồi, ông không thấy ngại à!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...