Dù là vậy nhưng trạng thái tu luyện của hắn cũng đã cực kỳ kinh người rồi. Chỉ mấy giờ thì thiên lực của hắn đã tràn đầy, chỉ trong một giờ hắn cũng đã phóng ra được hơn sáu mươi lần Không Gian Cát Liệt, trong một phút chờ hồi kỹ năng thì hắn tận dụng để suy nghĩ các loại ảo diệu sinh ra bởi Không Gian Cát Liệt, từ các góc độ khác nhau và các phương thức bất đồng mà phát ra. Cứ như thế kéo dài, phảng phất như việc phóng ra Không Gian Cát Liệt đã trở thành một bộ phận trong tính mạng của hắn.
Càng thi triển, càng suy tư, càng suy nghĩ, càng rèn luyện, càng thí nghiệm thì hắn lại càng si mê vào nó. Phương pháp tu luyện mà hắn từng cho rằng rất ngốc này khiến hắn có một cảm giác khác lạ vô cùng. Bởi hắn có cảm giác rằng Không Gian Cát Liệt đang giống như một cánh cửa lớn đang đóng kín, trong lúc hắn phóng ra không ngơi nghỉ thì nó cũng chậm rãi mở ra.
Một canh giờ trung bình Chu Duy Thanh có thể phóng ra một trăm bốn mươi đến một trăm năm mươi lần Không Gian Cát Liệt. Suốt một ngày ròng hắn thi triển kỹ năng cơ hồ không ngủ không nghỉ. Hắn lúc này mới hiểu ra rằng một phổ thông Thiên Châu Sư muốn hoàn thành một ngàn lần rèn luyện thì ba ngày ba đêm cũng không thể, có thể lên tới năm ngày ròng. Cái này thân thể tiêu hao sẽ lớn đến ra sao? Tính ra thời gian ăn cơm là không có, ngay cả uống nước cũng là tận dụng thời gian suy tư kỹ năng mà thôi.
Khó trách ngay cả tên trâu bò như Lâm Thiên Ngao cũng không dễ thử cái phương pháp này.
Chu Duy Thanh sau khi đã đắm chìm vào khoảnh khắc tuyệt diệu như vậy thì sẽ không dễ dàng bước ra. Bởi vì rèn luyện là một công việc không có điểm cuối, khi ngươi cảm nhận được sự ảo diệu của nó rồi thì loại ảo diệu đó sẽ cố vô vàn biến hóa, mỗi một biến hóa nhỏ nhoi thôi cũng đủ làm ngươi có một cảm thụ khác biệt rồi.
Suốt một ngày, Chu Duy Thanh đã thi triển hơn một nghìn bảy trăm lần Không Gian Cát Liệt, trầm mê ở trong đó, Phì Miêu nhảy ra ngoài tự bao giờ hắn cũng chẳng hề hay biết.
Lần này Phì Miêu không hề ngủ nữa, khi nó phát hiện Chu Duy Thanh một canh giờ lại có thể thi triển hơn một trăm lần Không Gian Cát Liệt thì đôi mắt màu tím đậm của nó tràn ngập sự kinh ngạc. Dù trong mắt nó gã Chu Duy Thanh kia chỉ mới vừa tiến vào cảnh giới Thiên Thần Lực, tu vi thấp tè thôi, nhưng mà so năng lực khôi phục thì coi như là một vị cường giả thượng vị Thiên Tông cũng không thể đạt được tốc độ như hắn. Nghe nói là chỉ sau khi tu vi tiến vào cảnh giới Thiên Đạo Lực, lĩnh ngộ được chân lý của trời đất mới có thể khiến cho thân thể mình cộng hưởng với thiên địa nguyên lực, khiến cho tốc độ hồi phục thiên lực tăng mạnh mà thôi.
Phì Miêu thầm so sánh, tuy tu vi của nàng cao hơn Chu Duy Thanh nhiều, nhưng nếu chỉ so về tốc độ hồi phục thiên lực thì cũng phải kém Chu Duy Thanh nhiều lắm.
Thiên lực khôi phục mau lẹ thì năng lực tác chiến lâu dài càng mạnh mẽ. Hơn nữa còn có thể luyện kỹ năng nhanh hơn người khác gấp nhiều lần. Huống chi Bất Tử Thần Công của Chu Duy Thanh có phương pháp tu luyện khác người. Phì Miêu mơ hồ cảm thấy nếu Chu Duy Thanh cứ tu luyện theo phương thức đó thì chỉ có hơn chứ không kém những công pháp bí truyền của các đại thánh địa khác.
Chu Duy Thanh tu luyện đến đêm thứ hai mới dừng, bởi khi hắn dốc bình nước thì tiềm thức phát hiện không có nước chảy vào cổ, sửng người một chốc lát. Vừa lúc đó, mắt Phì Miêu liền bắn ra một đạo tử quang vào mi tâm của Chu Duy Thanh, lúc đó hắn mới tỉnh táo lại được.
Chu Duy Thanh khi tỉnh táo lại thì hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó là cảm thấy toàn thân mềm oặt, ngã ngồi xuống đất, cảm giác suy yếu như hồng thủy, chỉ trong chốc lát đã tràn ngập khắp toàn thân của gã. Hắn chỉ cảm thấy trong đầu mình nổ một cái ‘đùng’, dây thần kinh thì căng lên như dây đàn, sự thống khổ đó ví như linh hồn mình vừa mới bị ai rút ra vậy.
Sau nửa canh giờ thì tinh thần Chu Duy Thanh mới miễn cưỡng hồi phục, nhưng y phục trên người hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Chưa kể là viên hắc châu đó đã cải tao thân thể hắn mạnh hơn nhiều so với người thường mà còn phải chịu tình cảnh như thế nữa. Lúc này cái ý nghĩ đầu tiên trong đầu Chu Duy Thanh chính là một gã phổ thông Thiên Châu Sư mà dùng cái phương thức này rèn luyện kỹ năng thì… một ngàn lần trong năm ngày liên tục, cảm giác của hắn ra sao? Chắc chắn là muốn lột con mẹ nó da nha!
Suy đoán của hắn là chính xác, Tiểu Viêm thấy thái độ Chu Duy Thanh khinh thường cái phương pháp đó như thế, đương nhiên là sẽ không dùng nên cũng không nói cho hắn biết tác dụng phụ. Bình thường Thiên Châu Sư nếu như kinh qua một trận như vậy ít nhất cũng phải nằm liệt giường nửa tháng mới miễn cưỡng hồi phục. Cảm giác đau đớn đến muốn chết đi mới là nguyên nhân chính khiến cho bọn họ không muốn dùng cách này, nhất là tu luyện lần hai.
Nghỉ ngơi chốc lát, Chu Duy Thanh lấy lương khô từ không gian giới chỉ ra gặm vài cái, nghỉ thêm nửa canh giờ nữa đến khi bên ngoài đã tối mịt thì hắn mới có thể khôi phục được một ít thể lực. Chạy vào phòng ăn ‘quất’ một nồi cháo thịt chà bông xong mới coi như là khỏe lại được chút. Nhưng dù là vậy thì cảm giác mệt mỏi vô lực kia vẫn còn.
Trở lại phòng, Chu Duy Thanh cơ hồ là ngã vật xuống giường, cảm giác suy yếu mãnh liệt cơ hồ cuốn phăng ý thức của hắn trong chớp mắt, liền ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Chờ hắn mơ mơ màng màng tỉnh lại từ trong giấc ngủ thì đã là trưa ngày hôm sau, không dám ăn cái gì khác, hắn lại nuốt thêm một bụng cháo chà bông, thêm một chút rau xanh độn vào thì Chu Duy Thanh mới chắc chắn là mình đã sống lại. Mặc dù như thế nhưng sự mệt mõi về tinh thần vẫn không hề ít đi chút nào.
Cái bụng đã ấm lên nhưng tim Chu Duy Thanh vẫn lạnh cóng. Cái cảm giác ngày hôm qua đáng sợ quá, lúc ấy hắn suy yếu tới nổi không còn năng lực tư duy nữa. Người giống như xác chết vậy.
Nhưng sau khi khôi phục được tu duy, Chu Duy Thanh cũng vô cùng hiểu rõ chổ tốt mà phương pháp tu luyện này mang lại.
Gần ba ngày không ngừng phóng thích kỹ năng đã khiến hắn có một cảm giác vô cùng đặc thù. Trước kia Chu Duy Thanh chỉ xem kỹ năng thác ấn của Ý Châu là công cụ để Thiên Châu Sư sử dụng mà thôi. Dù hắn dùng không có chút nào khó khăn nhưng có cảm nhận được cũng chỉ là hiệu quả trước mắt của nó mà thôi.
Nhưng khi kinh qua hai ngày tu luyện này thì hắn phát hiện ra, Không Gian Cát Liệt vô cùng khác biệt so với những kỹ năng khác. Những kỹ năng khác vẫn là công cụ nhưng Không Gian Cát Liệt giờ đây đã là tính mạng, thậm chí là một bộ phận trong linh hồn của gã, một phần không thể chia tách.
Không Gian Cát Liệt vốn có vô số áo nghĩa, đang dần dung hợp với hắn từng giọt từng giọt một. Vẫn là một kỹ năng như trước nhưng ý nghĩa của nó đã không còn giống như lúc trước nữa rồi.
Thật ra thì ngay chính hắn cũng không rõ một điều là cái phương pháp đó không hiệu quả đến như thế được, bởi không ai có thể giống như Chu Duy Thanh, thi triển ba ngàn lần một kỹ năng không hề gián đoạn như thế. Ba ngàn lần tu luyện cũng không giống như luyện một ngàn lần ba lần được. Tri thức trong ba ngàn lần tu luyện đó khiến Chu Duy Thanh hiểu được ý nghĩa tinh túy của nó. Thậm chí hiểu được một chút ảo diệu của thác ấn nữa. Dưới tình huống không hề có sư phụ chỉ bảo mà hắn có thể làm được như vậy thì quả là nghịch thiên.
Phì Miêu đã buồn ngủ mà tinh thần Chu Duy Thanh lại vô cùng phấn khởi. Bởi vì ngày mai, hắn sẽ dùng kỹ năng mình mới lãnh ngộ này đi đối phó với đối thủ vòng kế trong Thiên Châu Đại Tái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...