Thiên Cao Lộ Viễn

Tiêu Ninh chỉ ăn sạch sành sanh cá xông khói, thịt và đậu phụ còn dư không ít. Đan Hải Minh xem xét liếc mắt một cái, “Một lát nữa anh trực tiếp về nhà?”

Tiêu Ninh không biết cậu ta hỏi cái này là có ý gì, nhưng vẫn thành thật gật gật đầu.

Ừ một tiếng biểu thị đã biết, thời điểm Đan Hải Minh trả tiền, thật sự nói nhân viên phục vụ giúp hắn đem món ăn gói lại.    (=.=!)

Liên tưởng đến gia thế của cậu ta, hành động này quả thực không nói được là bình dị gần gũi hay cố gắng tiết kiệm, trong nháy mắt khiến bữa cơm này trở nên có chút khó hiểu. Tiêu Ninh dù muốn từ chối một chút cũng không biết phải nói gì.

Đan Hải Minh bỗng nhiên nói, “Điện thoại di động.”

Tiêu Ninh hỏi ngược lại, “Cái gì?”

“Điện thoại di động của anh, nghe không hiểu sao?” Đan Hải Minh chìa tay trước mặt Tiêu Ninh, Tiêu Ninh theo bản năng lấy điện thoại di động ra đưa cho cậu, chỉ thấy cậu cầm lấy rồi thực hiện vài thao tác, một lát sau, chuông điện thoại Đan Hải Minh vang lên. Cậu đem điện thoại di động trả lại cho Tiêu Ninh, “Tại sao ngay cả bảo mật cũng không cài?”

Tiêu Ninh nhìn trên màn hình di động là một cuộc gọi nhỡ, chính là tên của Đan Hải Minh, nghe vậy cười cười, “Bên trong điện thoại di động của tôi không có thứ gì.”

Đan Hải Minh không tỏ rõ ý kiến, tay chống bàn đứng dậy, “Cầm lấy bữa tối cùng quần áo, tôi đưa anh trở về.”

Khẩu khí của cậu tùy tiện quen thuộc, Tiêu Ninh muốn khách sáo vài câu, người kia đã đi ra ngoài, hắn không thể làm gì khác hơn là mang theohộp cơm plastic theo sau.

Một đường tìm từ để hỏi, Tiêu Ninh nghĩ mình không nên làm phiền Đan Hải Minh như vậy, tuy nói bọn họ sẽ đóng vai tình nhân thân mật,nhưng bộ dạng Đan Hải Minh như vậy thật khiến Tiêu Ninh cảm thấy không thể nào nói chuyện được.

Tiêu Ninh theo Đan Hải Minh đến bãi đậu xe, cách đó không xa đèn báo mở khóa màu xanh nhạt vang lên, “Đan tiên sinh…”

“Nói.” Đan Hải Minh cũng không trả lời hắn, mà là nhận điện thoại, vừa mở cửa xe vừa ra hiệu Tiêu Ninh từ một bên khác đi vào, “Đừng nói nhảm, nói thẳng vấn đề.”

Tiêu Ninh trù trừ mấy giây, Đan Hải Minh đã ngồi xuống, hắn đành phải cùng lên xe.


“Khoan đưa cho tôi kiểm tra” Đan Hải Minh dùng một tay khác kéo qua dây an toàn thắt lại, “Tôi biết rồi, vậy chủ nhật nói cho tôi biết kết quả.”

Tắt máy xong cậu ta tiện tay đem điện thoại di động ném qua một bên, lấy ra chìa khóa xe, “Nhà anh ở vùng phụ cận Đêm Trắng?”

Đại khái không thể gọi là phụ cận được, chỉ có thể gọi là cùng hướng, Tiêu Ninh gật đầu, “Đúng, Đêm Trắng đi xuống nữa.”

“Ở xa như vậy.” Đan Hải Minh khởi động ô tô đi ra ngoài.

Trên đường hai người đều không trò chuyện, ngoại trừ khi Đan Hải Minh đi tới vài chỗ rẽ sẽ để Tiêu Ninh chỉ đường. Trong khi điện thoại của Đan Hải Minh vang lên nhiều lần, Đan Hải Minh chỉ liếc qua một cái, không thèm quan tâm. Tiêu Ninh hơi cảm thấy kỳ quái, không nhịn được cũng nhìn một chút, như ẩn như hiện nhìn thấy tên Diệp Tử Hân này liên tục lóe lên.

Đương nhiên hắn chắc chắn không biết mở miệng nói gì, mãi đến tận khi xe Đan Hải Minh dừng ở cửa nhà trọ, Tiêu Ninh mới nói, “Đã làm phiền anh, Đan tiên sinh.”

Đan Hải Minh vịn tay lái, cằm đặt nơi khuỷu tay nhìn về phía hắn.

Bị cậu nhìn đến có chút không dễ chịu, Tiêu Ninh tháo dây an toàn, chuẩn bị mở cửa xe. Đan Hải Minh lên tiếng, “Không có?”

Hai chữ này không đầu không đuôi, Tiêu Ninh mê man hỏi, “Cái gì?”

Đan Hải Minh hất cằm lên, trong khẩu khí mang theo chỉ trích, “Anh không mời tôi vào nhà ngồi một chút?”

Tiêu Ninh: “…”

Nói như vậy thật giống như chính mình thất lễ, sắc mặt Tiêu Ninh lúng túng cười cười, “… Không phải, tôi cho rằng Đan tiên sinh buổi chiều có việc.”

“Chuyện buổi chiều của tôi hủy bỏ.” Đan Hải Minh dứt khoát trả lời, “Không có nơi phải đi.”


Tiêu Ninh đành phải hơi bất đắc dĩ cười nói, “Vậy vào chỗ của tôi ngồi một chút đi, tuy rằng tôi thật sự không có thứ gì tốt để chiêu đãi Đan tiên sinh.”

Đan Hải Minh không nói thêm gì nữa, “Bãi đậu xe ở nơi nào?”

Tiêu Ninh đành phải ngồi xuống lại, chỉ Đan Hải Minh tiến vào một bãi đậu xe ở lầu một, cùng cậu ta từ thang máy đi lên. Nhà trọ này bởi vì bên trong chỉ có Tiêu Ninh và Lô Nham đôi lúc sẽ ghé lại đây ở, trong tủ giày còn thả hai đôi dép lê, vừa vặn hiện tại hai người mỗi người một đôi.

“Đan tiên sinh muốn uống trà hay là cà phê?” Tuy rằng hai thứ này đều không tính là tốt lắm, trà cũng không biết đã mua bao lâu rồi, cà phê cũng chỉ là thức uống hòa tan nhanh, mà Tiêu Ninh vì lễ tiết nên cũng phải hỏi một câu.

“Giúp tôi lấy ly nước là được.” Đan Hải Minh nhìn một vòng căn phòng lần trước chính mình ở nhờ, ngồi vào trên ghế salông, “Có thể xem ti vi không?”

“Có thể, dụng cụ điều khiển từ xa ở trên bàn.” Tiêu Ninh vừa trả lời vừa tiến vào nhà bếp nấu nước, thời điểm đi ra Đan Hải Minh đã mở TV, dùng mỗi giây đồng hồ đổi một kênh tốc độ cực nhanh lướt qua nhiều chương trình, cuối cùng rốt cục dừng lại ở thế giới động vật.

Tiêu Ninh cùng cậu duy trì khoảng cách ngồi ở trên ghế sa lon, ngậm miệng không nói nhìn chằm chằm màn hình.

“Cùng tôi cùng một chỗ có phải rất không thoải mái không”

Câu nói này quá đột ngột, đột ngột đến nỗi hành động của Tiêu Ninh còn nhanh hơn đầu óc, trước tiên chậm rãi quay đầu nhìn Đan Hải Minh, sau đó mới bắt đầu tiêu hóa câu nói này.

Trong lồng ngực Đan Hải Minh ôm một cái gối, vẫn duy trì tư thế xem ti vi, chỉ chừa cho Tiêu Ninh một cái gò má đang ngán ngẫm buồn bực. Tiêu Ninh theo phản xạ muốn mở miệng phủ định, rồi nói vài câu khách sáo không đến nơi đến chốn, thế nhưng chẳng biết vì sao những câu nói kia toàn bộ nghẹn ở cổ họng, khiến hắn không nói ra được.

Tiêu Ninh từ nhỏ đã là người phi thường nhạy cảm với tâm tình người khác, hắn nhận ra được vấn đề này cũng không giống những vấn đề Đan Hải Minh đề cập lúc trước, chỉ cần hỏi ra không cần trả lời.

Vì vậy hắn đem những câu nói kia nuốt trở về, đợi thật lâu, cuối cùng cũng không hề che giấu thở dài, “Thật ra mà nói, không có, bởi vì Đan tiên sinh cậu không làm chuyện gì quá đáng, tôi vẫn cảm thấy hai chúng ta ở cùng có chút tốt. Chỉ là cả hai không quá quen thuộc, tôi thật sự không giỏi giao tiếp với người khác, phong cách hành sự của cậu lại có chút khiến tôi không thích ứng được, thế nhưng cũng không đến nỗi phản cảm.”


“Không ghét?” Tầm mắt Đan Hải Minh trượt tới một bên liếc xéo hắn, “Tính khí của anh thật tốt.”

Xem ra vị này đối với việc mình làm người khác khó chịu vẫn có chút ý thức, bất quá Tiêu Ninh thật sự cảm thấy cậu ta rất có thiên phú, nắm bắt mọi việc nhanh gọn, hoàn toàn khiến người khác cảm thấy được cho dù mọi chuyện khó khăn đến đâu cũng không đến nỗi  không giải quyết được.

Tiêu Ninh miễn cưỡng nở nụ cười, “Tôi chỉ là tương đối làm biếng, không có khí lực tức giận, có một số việc dù tốt hay không cũng sẽ dễ dãi.”

Đan Hải Minh xoay đầu lại, liếc nhìn hắn nửa ngày, cười gằn một tiếng, “Người như anh thật sự dễ bị ức hiếp, anh sinh năm con cừu sao?”

Bị một người đàn ông nhỏ tuổi hơn nói mình dễ bị ức hiếp vân vân, cảm giác này thật quá quỷ dị, Tiêu Ninh tốt tính sờ sờ mũi, “Kỳ thực là năm con rồng.”

“Năm rồng…” Đan Hải Minh ngừng chốc lát, “27 tuổi? Vậy anh lớn hơn tôi 4 tuổi.”

Tiêu Ninh có chút giật mình, hắn đoán được Đan Hải Minh sẽ không lớn hơn mình, thế nhưng cũng không nghĩ tới sẽ nhỏ hơn nhiều như vậy, nói cách khác, đứa nhỏ này mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học lập tức mở ra công ti tư nhân này?

Người so với người, nước mắt đầy mặt.

Tiêu Ninh bội phục sát đất, hắn nhớ Vương Hoa nói Đan Hải Minh du học ở Đức, “Cậu chỉ cần một năm đã có thể mở công ty này?”

Đan Hải Minh trả lời, “Không a, tôi 20 tuổi thì về nước.”

Tiêu Ninh càng bội phục, “Cậu nhảy lớp học xong đại học.”

“Tôi học được hai năm rồi bỏ.” Đan Hải Minh nói tiếp, “Cho nên trình độ học vấn cao nhất của tôi vẫn là là cấp ba.”

Luôn cảm thấy chuyện này phát sinh trên người Đan Hải Minh rất kì diệu, Tiêu Ninh cười hỏi, “Cậu đây tính học Bill Gates?”

“Không, tôi sao có hoài bão lớn như vậy được.” Đan Hải Minh đại khái là cảm thấy miệng có chút khô, duỗi đầu lưỡi liếm liếm, “Tôi không nghĩ rằng mình sẽ làm được.”

Nước đã nấu xong, Tiêu Ninh vào phòng, ôm ra, giúp Đan Hải Minh rót nước, “Dù sao cậu trở về không phải đã thành lập công ty sao? So với tôi đã học xong đại học không biết lợi hại hơn đến mức nào.”

“Tôi lợi hại.” Đan Hải Minh nắm chặt ly nước lung lay, mí mắt nửa rủ xuống nhìn dòng nước nóng bên trong, rồi tiếp tục nâng lên tầm mắt nhìn Tiêu Ninh, “Tôi quay lại là chuyện tương đối lợi hại sao?”


Lời nói này quá gọn gàng dứt khoát, một chút cơ hội xoay chuyển cũng không cho Tiêu Ninh.

Đan Hải Minh lắc đầu, tươi cười trên mặt giống như những gợn nước mỏng manh lướt nhẹ trong ly, “Cho dù tôi không dựa vào Nhật Hoa để làm việc, nhưng nếu không có danh tiếng của cha tôi mẹ tôi, rất nhiều người sẽ không cho tôi mặt mũi, hơn nữa nhiều người căn bản không quen biết, cũng có rất nhiều thông tin tôi không biết. Nói cho cùng, tôi từ nhỏ đã không giống như người bình thường.”

Hắn tự tiếu phi tiếu nhìn Tiêu Ninh, “Tôi cũng không phải là thanh niên cố gắng gây dựng sự nghiệp a, ngay từ ban đầu đã hoàn toàn khác nhau.”

Liên quan tới chuyện của Bill Gates, hắn đột nhiên có chút nhớ mẹ.

Không biết tại sao đề tài này lại sâu như vậy, Tiêu Ninh suy nghĩ một chút, vẫn mở miệng hỏi, “Vậy tại sao cậu không trực tiếp tiến vào Nhật Hoa?”

“Bởi vì phiền phức.” Đan Hải Minh uống một hớp nước hơi nguội lạnh, “Tôi chỉ muốn  thoải mái một chút.”

Cái gọi là thân thiết với người mới quen chính là như vậy, mặc dù không biết tại sao tiến vào Nhật Hoa sẽ “Không thể thoải mái một chút”, Tiêu Ninh mơ hồ đoán được có khả năng liên quan đến Đan Hải Hồng, hắn suy nghĩ một chút, mới nói, “Tôi vẫn thật sự bội phục cậu.”

“Bội phục?” Đan Hải Minh có chút buồn cười hỏi ngược lại, “Bội phục cái gì?”

Tiêu Ninh thở dài, “Bội phục cậu biết mình là ai, biết mình muốn gì.”

Cũng lẳng lặng thản nhiên như thế, đường đường chính chính tự mình làm việc như vậy.

Mà cái kia lại là khuyết điểm của Tiêu Ninh, hắn luôn ngó trước ngó sau, lo lo lắng lắng cẩn thận từng li từng tí một, nhưng cuối cùng chuyện gì cũng không tốt.

Cho nên đối với Đan Hải Minh, hắn không chỉ bội phục, mà còn ước ao.

Không biết vì trong lời nói của hắn lộ rõ sự chân thành, hay là vì ánh mắt hắn đơn thuần chăm chú nhìn mình, tất cả đều đánh động Đan Hải Minh, người trẻ tuổi tháo xuống nét mặt tươi cười, nhìn qua không còn bất cần như ban đầu nữa.

Cậu đột nhiên vươn tay ra xoa xoa đầu Tiêu Ninh, cười nói, “Có cái gì tốt mà bội phục.”

Tiêu Ninh sững sờ, nghĩ thầm đây thực sự là không phân biệt lớn nhỏ, nhưng nhìn thấy tâm tình Đan Hải Minh rõ ràng đã tốt hơn, rốt cuộc cũng lắc đầu cười, không nói gì


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui