Thiên Bảo Phục Yêu Lục



Gió thu hiu hiu, vào lúc chạng vạng, mấy người ở Khu ma ti vô cùng cao hứng theo sau Lý Cảnh Lung, phụng chỉ đi dạo thanh lâu.

“Chút nữa ta sẽ chỉ cho mấy người.” Lý Cảnh Lung dặn dò.

“Úi chà! Lý giáo úy! À nhầm, là Lý trưởng sử!”

Lưu Oanh Xuân Hiểu chính là nhạc phường kiêm thanh lâu lớn nhất Trường An, so với Ỷ Thi Lan nhã ý, thì lại đầy tư vị phong tình, lại xa hoa hơn hẳn, quả phù hợp với yêu cầu của mọi người.

“Tránh… xa ta ra một chút.” Lý Cảnh Lung bị mọi người lôi kéo đến mất tự nhiên, nhanh chóng kéo Hồng Tuấn đến bên cạnh. Hồng Tuấn lần đầu chính thức đến đây, nhất thời kinh hãi vội trốn sau lưng Lý Cảnh Lung.

“Chính ngươi muốn tới Bình Khang phường, còn trốn cái gì?” Lý Cảnh Lung vui sướng khi thấy người gặp họa, tiếng nói hơi lớn một chút, Hồng Tuấn mặt đỏ bừng, cảm nhận được nỗi niềm của Lý Cảnh Lung một lần.

“Ai nha! Là Hồ lang quân!”

Có người nhận ra A Thái, kêu lên, ngay sau đó các cô nương như ong vỡ tổ mà tiến về phía A Thái. A Thái cũng có chút danh tiếng trong Bình Khang phường, đến chỗ đào hồng liễu lục [1] này, có chút dương dương tự đắc.

“Hôm nay không đánh đàn.” A Thái nói, “Đến nghe các ngươi đánh đàn.”

Các cô nương thất vọng vô cùng, tú bà vội sắp xếp năm người ngồi trong chỗ xa hoa nhất của đại sảnh. Lúc Lý Cảnh Lung đi qua, ca múa còn chưa bắt đầu, khách nhân đang chuyện trò vui vẻ, thấy Lý Cảnh Lung lại gần thì đều im lặng.

Lý Cảnh Lung đi qua một bên Lưu Oanh Xuân Hiểu, đặc biệt hướng đến chỗ ao nuôi không ít cá chép, giũ một bao vải, đem Cá chép yêu thả vào.

“Chơi vui vẻ.” Lý Cảnh Lung nói.

“Tạ ơn!” Cá chép yêu thò đầu, nói, sau đó tự đắc bơi tới bầy cá, lũ cá bị dọa đến bơi toán loạn, Cá chép yêu ôm một con cá khác, nói, “Đừng đi, tiểu mỹ nhân!”

Lát sau, tiếng nghị luận lại ầm ầm vang lên. Vụ án khoa cử mấy ngày nay trở thành đề tài bàn tán trong thành Trường An, chuyện Lý Cảnh Lung bắt được yêu quái, càng khiến cho cả thành xôn xao. Tin tức không dừng được, truyền đi nhanh, nghe nhầm đồn bậy, mọi nơi đều phỏng đoán nhóm người này.

Người hầu đem tới đại sảnh một cái tháp, lại dọn bình phong ra, mời mọi người ngồi xuống. Trái ba phải hai, Cừu Vĩnh Tư cùng A Thái ngồi một bên, Lý Cảnh Lung, Hồng Tuấn, Mạc Nhật Căn ngồi một bên. Lý Cảnh Lung lại phân phó mang đến một bình phong nhỏ hơn, chắn xa một chút, tránh cho hai kẻ từng đi dạo thanh lâu kia dạy hư trẻ nhỏ.

Ba người ngồi đối diện đại sảnh rộng rãi, sảnh kia rộng đến nửa mẫu, trang trí xa hoa lộng lẫy, bình phong san sát, ngẫu nhiên có tiếng nữ tử cười đùa truyền đến. Hồng Tuấn ngẩng đầu nhìn lên, thấy Lưu Oanh Xuân Hiểu có ba tầng lầu, mỗi tầng lại càng lên cao, trên đỉnh còn có mấy chiếc cầu gỗ, trên cầu treo đủ loại đèn lồng ngũ quang thập sắc, thật giống mộng cảnh.

“Các vị công tử, không gọi cô nương nào sao?”

“Không.” Lý Cảnh Lung rõ ràng lưu loát cự tuyệt tú bà.

“Để các cô nương…”

Lý Cảnh Lung: “Không cần.”

“Hai vị công tử, có cần không…”

Lý Cảnh Lung: “Không cần.”

Hồng Tuấn: “…”

Mạc Nhật Căn: “…”

“Chúng ta đến đây để làm gì?” Hồng Tuấn hỏi Mạc Nhật Căn.

Mạc Nhật Căn buồn cười, nói: “Hỏi trưởng sử đi, ta cũng không biết nữa.”

Lý Cảnh Lung đang ăn hồ đào, đáp: “Nghe ca, xem múa, thưởng tiền. Xong thì về Khu ma ti ngủ.”

Hồng Tuấn hỏi: “Chút nữa có người múa sao?”

Lý Cảnh Lung: “Có, còn có đánh đàn … Mạc Nhật Căn, muốn tìm cô nương thì qua vách bên cạnh ngồi đi.”

Mạc Nhật Căn cười nói: “Ta muốn giữ lại lần đầu tiên. Tối nay chỉ nghe đánh đàn mua vui thôi.”

“Giữ lại?” Lý Cảnh Lung có chút ngoài ý muốn.


Mạc Nhật Căn trầm ngâm, gật đầu, Lý Cảnh Lung lại không hỏi nữa, Mạc Nhật Căn hỏi: “Trưởng sử, không cấp Hồng Tuấn…”

“Hắn không cần.” Lý Cảnh Lung không lưu tình chút nào ngắt lời Mạc Nhật Căn, lại nhìn Hồng Tuấn, hỏi: “Ta nói đúng không?”

Hồng Tuấn nhớ tới giải thích của Lý Cảnh Lung hôm đó, vốn có chút hào hứng lại bị tạt cho một chậu nước lạnh, nhịn không được hơi dằn dỗi mà nói, “Kỳ thật cũng được đi.”

“Vậy ngươi sang bên cạnh ngồi.” Lý Cảnh Lung chỉ Cừu Vĩnh Tư cùng A Thái, nói, “Bên này đều là người đứng đắn. Ngươi muốn ngồi với chúng ta hay là sang bên cạnh?”

Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, đành chịu thua, nói: “Ta muốn ở đây.”

Lý Cảnh Lung nói: “Ngươi nghĩ cho kỹ, không cho đổi chỗ. Đợi chút nữa chúng ta ăn bánh gạo anh đào.”

Hồng Tuấn: “Cái gì? Ăn cái gì? Bánh gạo anh đào  là gì? Ta không đi… Ta có thể uống một chút rượu không?”

Uống rượu thì được, Lý Cảnh Lung liền vui vẻ gắp điểm tâm cho hắn để uống rượu, bảo người hầu đến cửa hàng bên cạnh phủ Hàn tướng quân mua bánh gạo anh đào. Hồng Tuấn thực dễ dỗ dành, thực sắc tính dã, chỉ cần ăn ngon là được, hơn nữa đồ ăn Lý Cảnh Lung nhắc đến có vẻ rất ngon nữa.

“Các vị lang quân, sau đây vừa múa vừa hát, vẫn nên có người rót rượu mới được.” Tú bà lại tới, hỏi: “Để ta an bài một cô nương chỉ quy củ ngồi đây rót rượu có được không?”

Lý Cảnh Lung đang muốn từ chối, Hồng Tuấn lại nhớ ra, hỏi tú bà: “Ngươi biết Tang Nhi không?”

Tú bà liên thanh nói biết, rồi xoay người đi gọi. Lý Cảnh Lung đành từ bỏ, Hồng Tuấn nói: “Ta tuyệt đối không táy máy chân tay đâu.”

“Ngươi rất hiểu chuyện.” Mạc Nhật Căn cười nói.

Một lát sau Tang Nhi uyển chuyển bước đến, Hồng Tuấn liền chào hỏi. Nói cho cùng thì Tang Nhi là “bằng hữu” đầu tiên khi hắn đến Trường An, gặp lại cực kỳ vui vẻ. Tang Nhi mới chỉ là thị nữ cho đệ nhất hồng bài của Lưu Oanh Xuân Hiểu, không ngờ hôm nay có khách nhân đặc biệt cho gọi vẫn là cảm thấy tự hào, vui vẻ vô cùng.

Hai người vừa thấy nhau đều mỉm cười. Tang Nhi nhìn Lý Cảnh Lung lại nhìn Hồng Tuấn. Lý Cảnh Lung thập phần hoài nghi không biết Hồng Tuấn với cô nương này có quan hệ gì, thì Tang Nhi lại nói một câu: “Này, Lý giáo úy! Hai ngươi ở cùng một chỗ! Có hòa hợp không?”

Lý Cảnh Lung đang uống nước, liền phun hết ra, Mạc Nhật Căn cười nghiêng ngả.

“Chúng ta ở một chỗ lâu rồi!” Hồng Tuấn cười nói, “Tang Nhi, đến rót rượu cho chúng ta đi! Ta cho ngươi tiền!”

Tang Nhi quỳ trên án mỉm cười, theo thứ tự rót rượu cho từng người, trong bình chính là rượu Lan Lăng mạnh nhất, được ủ thành màu như hổ phách, rót vào trong chén sứ trắng, mùi rượu xông lên mũi. Cái gọi là “Lan Lăng mỹ tửu úc kim hương, ngọc oản thịnh lai hổ phách quang” là rượu ngon nhất ở đây.

“Uống ít thôi.” Lý Cảnh Lung bảo Hồng Tuấn, “Rượu này rất mạnh.”

Mạc Nhật Căn ăn quả khô, trêu ghẹo nói: “Đây là dấm mà?”

Tang nhi nói: “Làm sao có thể! Đây là rượu ngon nhất!”

Mạc Nhật Căn khịt mũi, nói: “Ta cảm thấy ở đây toàn mùi dấm chua.”

Lý Cảnh Lung: “…”

Tang Nhi hiểu ý, liền cười cười, vội nói: “Tiểu lang quân, ngươi ngồi qua bên kia một chút…”

Lý Cảnh Lung nói: “Mạc Nhật Căn, ngươi…”

Tang Nhi không ngừng đẩy Hồng Tuấn sang phía Lý Cảnh Lung, lại dịch người một cái, ngồi bên cạnh Mạc Nhật Căn. Mạc Nhật Căn cười, “Thế này đúng rồi.”

Hồng Tuấn: “???”

Hồng Tuấn thành ra ngồi sát bên cạnh Lý Cảnh Lung, nghiêng người nói chuyện với Tang Nhi thì cả lưng như dựa vào người Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung để yên cho Hồng Tuấn dựa, không nói lời nào. Lát sau, người hầu mua bánh gạo anh đào về, mọi người liền “oa” một tiếng.

Chỉ thấy bánh gạo kia dùng thịt trái anh đào, có cả thịt đùi cừu non nướng, lạc tươi, một ít thanh quỳ cùng làm thành nhân bánh, sau khi chưng chín, rải lên một chút lá bạc hà thái nhỏ, thơm ngon đậm hương, ăn vào không ngán.

“Cái gì ngon vậy?” Cừu Vĩnh Tư từ bên cạnh tham lam nhìn xem, nhìn thấy liền hỏi: “Cạnh phủ Hàn tướng quân hả?”

“Chỉ có người ngồi bàn này mới có.” Lý Cảnh Lung lạnh lùng nói, “Muốn ăn thì tự mua đi.”

Lý Cảnh Lung mua bốn phần, không nghĩ Tang Nhi sẽ đến, liền nhường nàng một phần. Hồng Tuấn ăn rất nhanh, hỏi: “Còn nữa không? Mua thêm đi.”


Lý Cảnh Lung liền nhường nốt phần của mình cho Hồng Tuấn, quay đầu nhìn phía đại sảnh. Lâu như vậy rồi còn chưa bắt đầu, lại nhìn Hồng Tuấn thấy cái bánh gạo anh đào kia cũng biến mất.

“Còn nữa không?” Hồng Tuấn lại hỏi.

“Ngươi học Triệu Tử Long à!” Lý Cảnh Lung nói, “Ăn cái gì cũng nuốt luôn?”

Hồng Tuấn đáp: “Ăn xong rồi.”

Lý Cảnh Lung: “Hết rồi, không để ngươi ăn no được, vậy mới thèm.”

Hồng Tuấn từ bỏ, nhìn nửa cái còn lại trong tay Mạc Nhật Căn, nhưng Mạc Nhật Căn đã mau chóng ăn nốt. Lý Cảnh Lung nói: “Trên đời nhiều đồ ăn ngon như vậy, hôm nào sẽ đưa ngươi đi thử.”

Lầu hai lầu ba bên trên có người hầu đi qua, đều tắt hết đèn dầu. Trong sảnh ánh đèn nhỏ dần, tiếng nói chuyện ngừng lại. Trong bóng tối, “Đinh” một tiếng vang lên, cả phòng đều im lặng. Sau đó một tiếng tỳ bà như nước chảy mây trôi tấu vang, liên tục gẩy, như tuyết trắng trên núi cao tan chảy, hóa thành ngàn vạn bọt nước, rầm rầm trút xuống.

Tới khi chậm lại, lại có vô số tiếng tỳ bà vang lên, cùng tương hợp, như một khúc Bách Điểu Triều Phượng, vờn quanh phòng rồi hướng về phía chân trời.

Trong lúc nội đường nghe xong liên khúc này, tiếng hò reo ầm ầm, vỗ tay không ngớt. Hồng Tuấn quên mất định nói gì, xoay người nhìn cả phòng, trong mắt ngập tràn vui sướng, thực êm tai!

Oanh một tiếng, chính là khẩu kỹ của nhạc sư, sau đó tất cả bình phong lần lượt sáng đèn, các cô nương từ bên trong tay cầm một chén lưu ly, trong chén đều đựng đầy rượu, ngũ quang thập sắc mà rời khỏi bình phong, bước nhanh đến giữa sân.

Lầu hai, lầu ba tầng lầu xuất hiện những người múa phụ, đều mỹ mạo, đều oanh vũ, tay cầm đèn lồng, eo quấn gấm xanh, “bá” một tiếng từ chỗ cao hạ xuống.

“Oa…” Hồng Tuấn bình sinh lần đầu thấy khung cảnh này, Lý Cảnh Lung giải thích: “Lưu Oanh Xuân Hiểu, đúng như kỳ danh.”

Đèn lưu ly sắc màu rực rỡ như cảnh xuân, lại có vũ nữ tựa trước tháp, mỉm cười.

Trong phòng có người đã xem qua, vẫn nhịn không được ủng hộ khen ngợi. Hồng Tuấn sợ hãi nói: “Thật đẹp!”

Như bách oanh minh xuân [2], sức sống dạt dào, vũ nữ tay cầm đèn lưu ly ban đầu tụ lại, rồi phân ra, trong sảnh một bình phong như đèn kéo quân hiện ra, chỉ thấy bóng người yểu điệu phía sau, tay ôm tỳ bà, mới đúng là cô nương đánh đàn ban đầu.

Tiếng tỳ bà lại cất vâng, nữ tử hé mở môi son, hát: “Vị thành triêu vũ ấp khinh trần, khách xá thanh thanh liễu sắc thanh…”

(Vị thành sáng sớm mưa nhẹ bay, xứ người xanh xanh sắc liễu xanh)

Hồng Tuấn: “!!!”

Kia đúng là Dương Quan Tam Điệp, là khúc nhạc phủ nổi tiếng nhất Trường An, mặc dù đã nghe qua vô số lần, nhưng lần này dưới xuân quang tươi đẹp, ánh sáng bốn phía từng điểm từng điểm sáng lên, lại càng thêm ý vị.

Tang Nhi khom người đi đổi rượu, Hồng Tuấn đã hơi say, liền tựa vào vai Lý Cảnh Lung, xuất thần nhìn nữ tử đang đánh tỳ bà, khe khẽ hát theo: “Khuyến quân canh tẫn nhất bôi tửu…”

(Khuyên chàng uống cạn một chén rượu…)

Lý Cảnh Lung một tay đặt lên bàn, tại bàn tay Hồng Tuấn nhẹ nhàng gõ, hai người cùng thấp giọng hát: “… Tây xuất dương quan… Vô cố nhân…”

(Rời tây Dương quan… chẳng có người)

Mấy cô nương đẩy chiếc tháp mà nữ tử đánh tỳ bà đang ngồi, thong thả tới gần chỗ ngồi của Hồng Tuấn và Lý Cảnh Lung trong đại sảnh, lại cách một đoạn, dịu dàng hát: “Yến thảo như bích ti, tần tang đê lục chi…”

(Cỏ Yến như tơ xanh, dâu Tần thấp cành xanh…)

“Lý Bạch! Là Lý Bạch!” Hồng Tuấn nghe thấy thơ của thần tượng, lập tức kích động.

Lý Cảnh Lung cười, khoác vai Hồng Tuấn, nữ tử tỳ bà bị đẩy lên chỗ bọn họ đang ngồi, chăm chú nhìn Hồng Tuấn, lại hát: “Đương quân hoài cựu nhật, thị thiếp đoạn tràng thì…”

(Khi chàng nhớ ngày cũ, là lúc thiếp đau lòng…)

Hồng Tuấn hiện ra ý cười thật sự là cảnh đẹp ý vui!


Lý Cảnh Lung thấy tỳ bà nữ tử tươi cười, mặt lại sầm xuống.

“… Xuân phong bất tương thức, hà sự nhập la duy?”

(Xuân phong không biết thưởng, màn trướng có chuyện chi?)

Hát xong câu này, nữ tử xinh đẹp cúi đầu, trong mắt có một tia đau thương, thanh âm uyển chuyển, tháp đang ngồi lui về sau.

Lúc này trong phòng mọi người nhao nhao lớn tiếng khen hay, muốn tặng gấm, nữ tử kia lại thản nhiên mỉm cười, chỉ thấy phía trên đỉnh đầu một ánh lửa nổ vang. Hồng Tuấn hoảng sở ngẩng lên nhìn, là đám người hầu đốt một ngọn đèn kéo quân thật lớn kéo lên phía lầu hai lầu ba.

Đèn kéo quân bắt đầu sáng, bình phong bên trong đại sảnh của Lưu Oanh Xuân Hiểu xuất hiện vô số oanh điểu, cùng tôn nhau lên, theo đèn kéo quân xoay tròn, xung quanh như ngàn vạn phi điểu bay qua.

Khi Hồng Tuấn ngẩng đầu, thấy nữ tử kia đã chuyển ra sau tháp, tháp kia xoay tròn lại xuất hiện một nam tử trung niên cao gầy, tay cầm một cây đàn tỳ bà.

Vũ nữ từng người rút lui, trong phòng sáng ngời, trở thành sân khấu cho nam tử này. Nam tử kia không chút khoe khoang kỹ năng, lấy tay gảy tỳ bà, âm thanh lưu động, hát: “Hồng đậu sinh nam quốc, xuân lai phát kỷ chi, nguyện quân đa thải hiệt —— thử vật tối tương tư.”

(Hồng đậu sinh ở nước nam, nay mùa xuân đến nẩy bao nhiêu cành, chỉ mong chàng hái cho nhiều, vật này thứ ấy chính là tương tư.

Tương tư – Vương Duy)

Hồng Tuấn trong nháy mắt liền chấn kinh, tiếng ca của người này không phân cao thấp với A Thái, A Thái tiếng hát trong vắt thì nam tử này tiếng hát lại hồn hậu hơi khàn, nhưng khi xướng lên có cảm giác xuyên thẳng vào nội tâm như A Thái vậy, khiến da đầu hắn tê rần.

“Lý Quy Niên?!”

Trong Lưu Oanh Xuân Hiểu tất cả tân khách đều ồ lên, có người vừa gọi tên đã bị người khác ra hiệu im lặng.

Bình phong phía sau đột nhiên truyền đến tiếng chén bát đổ loảng xoảng.

Hồng Tuấn hỏi Lý Cảnh Lung, “Hắn hát tốt thật! Ai vậy?”

“Lý Quy Niên.” Lý Cảnh Lung thuận miệng đáp, mặt mang ý cười, nhìn chăm chú Lý Quy Niên.

Ngươi kia là đệ nhất nhạc sư ở kinh thành Lý Quy Niên, khi thấy Lý Cảnh Lung, gật đầu cười cười, Hồng Tuấn kinh ngạc: “Các ngươi quen biết sao?”

“Ừm.” Lý Cảnh Lung tựa vào bình phong, tiện tay kéo Hồng Tuấn lại gần một chút, lười biếng nói, “Tên này bình thường không bao giờ đến Lưu Oanh Xuân Hiểu đánh đàn, hôm nay nể mặt mũi ta một chút mới đến.”

Hồng Tuấn mới biết, hóa ra Lý Quy Niên là do Lý Cảnh Lung đặc biệt mời đến!

Lý Quy Niên lại gảy đàn, lần này hát một câu: “Xuân giang triều thủy liên hải bình, hải thượng minh nguyệt cộng triều sinh... Diễm diễm tùy ba thiên vạn lý, hà xử xuân giang vô nguyệt minh?”

(Thủy triều lên sông xuân ngang mặt biển, trên biển trăng cùng thủy triều lên, lấp loáng trôi xa hơn ngàn dặm, có sông xuân nào không sáng trăng? – trích Xuân giang hoa nguyệt dạ, Trương Nhược Hư)

Lần thứ hai đèn kéo quân trên cao tối lại, các nữ tử đi đến, đứng sau Lý Quy Niên, cùng ôm tỳ bà hợp tấu. Tiếng hát trầm thấp của Lý Quy Niên tương hợp tiếng đàn tỳ bà, như thủy triều từ từ dâng lên, một vòng đèn sáng trên đầu như trăng xuân tươi đẹp ngàn dặm.

Hồng Tuấn nghe được say mê mãi không thôi, đến đoạn “Tà nguyệt trầm trầm tàng hải vụ, Kiệt thạch tiêu Tương vô hạn lộ.”

(Trăng mờ chìm xuống biển mù sương, Núi Kiệt sông Tương đường xa thẳm)

Tiếng hát Lý Quy Niên nhỏ dần: “Bất tri thừa nguyệt kỷ nhân quy, lạc nguyệt dao tình, mãn giang thụ.”

(Không biết dưới trăng mấy người về; Trăng lặn tình lay cây đầy sông.)

Tiếng tỳ bà nhỏ dần, trái tim Hồng Tuấn cũng theo dòng triều đi xuống dần đàn bĩnh tĩnh lại, đại sảnh tối dần.

“Buổi tối có thể tìm hắn không?”

“Lý Quy Niên bán nghệ không bán thân.” Lý Cảnh Lung hơi say, dở khóc dở cười nói.

“Ta muốn tìm hắn học nghệ.” Hồng Tuấn kích động vô cùng, “Hát thực quá hay!”

“Ngươi quên mất ta rồi sao?” A Thái ở bên kia u oán mà nói.

Hồng Tuấn cười nói: “Thật muốn một ngày cả hai lên đài liên thủ, nhất định khiến Trường An xôn xao.”

“Ta kém hắn một chút.” A Thái nói.

Cừu Vĩnh Tư nói: “Trưởng sử, ngươi quen biết Lý Quy Niên, sao không được nghe nói gì cả?”

Lý Cảnh Lung nói: “Trước khi hắn nổi danh, thường tiêu tiền giúp đỡ hắn một chút. Hiện giờ là nhạc sư ngự tiền, sớm không hầu nổi, chả qua là bán cái mặt mo, lừa hắn đến đánh một khúc thôi.”

Trong phòng lại sáng đèn, lần này là nhạc khúc cùng vang lên, nữ tử lên đài diễn một khúc Nghê Thường Y Vũ, nhưng lúc trước Lý Quy Niên có mặt, nhạc khúc ca vũ còn lại đều như nhai sáp, Hồng Tuấn vẫn quanh quẩn trong đầu “Xuân quang hoa nguyệt dạ” do Lý Quy Niên biểu diễn kia.


Đến canh hai, rốt cuộc nhạc ngưng người tản, Trường An cấm đi lại ban đêm, có khách nhân đã say liền ôm người lên lầu hai lầu ba nghỉ lại. Hồng Tuấn một đêm uống rượu như uống nước, say đến dựa vào án mà ngủ. Lý Cảnh Lung lay hắn: “Này có về không?”

Cừu Vĩnh Tư lại nhìn, Lý Cảnh Lung ra hiệu bảo sau đấy tùy ý. Mạc Nhật Căn đứng dậy ra ngoài ngắm trăng, Lý Cảnh Lung muốn ôm Hồng Tuấn về nhưng sợ đêm lạnh, đành vây bình phong thành một khoảnh, nghỉ tạm một đêm. Hồng Tuấn người toàn mùi rượu, nhìn Lý Cảnh Lung, “Trưởng sử…”

Lý Cảnh Lung cũng chuếnh choáng, hỏi “Có uống nước không?”

“Ngươi… Trả Tâm Đăng cho ta.” Hồng Tuấn cười nói, “Ta muốn về nhà.””

Lý Cảnh Lung: “…”

Hồng Tuấn tiện đà ngã vật xuống, ngủ.

Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ, nằm xuống cạnh Hồng Tuấn sóng vai nhau mà ngủ.

Tới tận khi bình minh lên, Mạc Nhật Căn không biết đi đâu rồi, Lý Cảnh Lung vỗ vỗ Hồng Tuấn, có hơi tỉnh rượu, bảo hắn cùng trở về.

Hai người cưỡi ngựa qua cầu Cửu khúc [3], Lý Cảnh Lung thả chậm tốc độ, thấy Hồng Tuấn cũng không nói gì, hỏi: “Xuống đi bộ một lát?”

Trời thu sương mù, Hồng Tuấn vừa tỉnh rượu, bị gió lạnh thôi một trận muốn ói ra, liền đến chân cầu cúi đầu ói sạch. Khi quay đầu lại thấy Lý Cảnh Lung đưa cho một ống trúc đựng nước để hắn súc miệng, Hồng Tuấn súc miệng xong lại nghiêng ngả đi tới, dưới tàng cây phong, nhất thời nhớ đến việc phải làm.

Đêm qua một cảnh bách điểu phi vũ, lưu oanh tề ca làm hắn nhớ đến Diệu Kim cung trong biển mây nắng vàng, không khỏi buồn bã.

“Có phải do ta làm vỡ Tâm Đăng hại ngươi không về nhà được?” Lý Cảnh Lung nhíu mày, nhìn Hồng Tuấn.

Lý Cảnh Lung để hắn ngồi dưới tàng cây một lát, đợi mấy quán ăn trong chợ mở, ăn chút điểm tâm rồi về. Hồng Tuần dường như còn hơi say, nói với Lý Cảnh Lung: “Để ta mang ngươi về nhà ta chơi, sau núi… có rất nhiều chim chóc… thiệt nhiều chim chóc.”

Lý Cảnh Lung nở nụ cười, nói: “Khi nào đi?”

“Ừm.” Hồng Tuấn đáp, “Sáng sớm mai đi…”

Hồng Tuấn dựa cả người vào Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung lại không đẩy ra. Dưới cầu Cửu Khúc, lá phong bay lượn, Hồng Tuấn đè nặng trên người, đầu tựa vào ngực Lý Cảnh Lung, cảm thấy thoải mái. Giống như hồi bé hắn ghé vào chạc cây ngủ trưa, giống như một con báo, gió thổi đến, lá cây xào xạc rung động, một trời lá phong tao nhã, tự do tự tại.

“Này.” Lý Cảnh Lung bắt đầu thấy tê, nói, “Đừng ngủ, về rồi ngủ… Đứng dậy!”

Hồng Tuấn không đáp, Lý Cảnh Lung nghiêng đầu, hô hấp chậm dần, cũng ngủ dưới tàng cây.

Xe ngựa đi qua cầu Cửu Khúc, một giọng nói vang lên, trên xe, Quắc Quốc phu nhân vén màn xe, nhìn phía xa.

Lá phong đầy trời, Lý Cảnh Lung tựa lưng vào thân cây, Hồng Tuấn say rượu nằm úp sấp như con cún.

“Phu nhân.” Nam tử mặc áo choàng thấp giọng nói.

“Hắn có lai lịch thế nào?” Quắc quốc phu nhân trầm giọng nói.

Nam tử lắc đầu, đáp: “Huyền Âm đã đặc biệt thăm dò, không điều tra được lai lịch tên này.”

Quắc Quốc phu nhân thu hồi tầm mắt, lại chăm chú nhìn nam tử. Nam tử cởi áo choàng, lộ ra một gương mặt xấu xí cực kỳ dữ tợn, trên mặt còn có mấy đoạn sừng, mặt mày hung ác. Khóe miệng lộ ra bốn cái răng nanh, trên cổ có một dấu ấn, dấu ấn kia chính là “Nhai Tí” một trong chín đứa con của rồng.

“Đi báo cho Bá Hạ cùng Toan Nghê.” Quắc Quốc phu nhân trầm giọng nói, “Thời cơ đến, từng người hành động, lưu lại Lý Cảnh Lung, lột da hắn treo trên cổng thành Trường An.”

Nhai Tí đáp: “Tối nay có thể hành động, Khu ma sư thế nào cũng chỉ có năm người đánh không lại chúng ta và Huyền Âm.”

“Mọi việc phải làm được.” Quắc Quốc phu nhân nói, “Đại Đường vận số chưa tận, chưa đến lúc đều không cần được gây chiến sự, tránh lôi kiếp.”

Nhai Tí khom ngươi nói đúng, rời khỏi xe ngựa, xe ngựa qua cầu cửu khúc hướng hoàng cung phi đến.

________________________________

[1] Đào hồng liễu lục/ Anh hồng liễu lục: ý chỉ cảnh xuân tươi đẹp lấy từ trong bài “Nhất tiễn mai” (Một nhành mai) của Tưởng Tiệp.

[2] Bách điểu triều phượng: trăm loài chim vây quanh phượng hoàng, ý chỉ một người được những người khác kính cẩn, một người trên vạn người.

[3] Bách oanh minh xuân: Trăm con chim oanh hót vang chào mùa xuân

[4] Cầu cửu khúc: Một loại cầu zigzag thế này, nhưng đi xe ngựa được thì chắc phải to hơn nhiều lắm, các bạn tự tưởng tượng nhé


//
4 Cầu cửu khúc Một loại cầu zigzag th này nhưng đi xe ngựa được thì chắc phải to hơn nhiều lắm các bạn tự tưởng tượng nhé4 Cầu cửu khúc Một loại cầu zigzag th này nhưng đi xe ngựa được thì chắc phải to hơn nhiều lắm các bạn tự tưởng tượng nhé

Boss quyển một đã xuất hiện ròi, chuẩn bị đến hồi gay cấn, thỉnh chư vị chuẩn bị tinh thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui