Ba Xà cố gắng đẩy Lý Cảnh Lung ra, bỗng nhiên nó quay lại, thấy toàn thân bị thiêu bong ra từng mảnh, máu tươi văng dầy đất, hai mắt đỏ rực, dữ tợn kinh khủng. Lý Cảnh Lung ngã xuống, toàn thân đau đớn, cố gắng bám vào măng đá mà đứng dạy.
Hai tay Cừu Vĩnh Tư nắm chặt Hàng Ma xử, sức mạnh của địa mạch chảy trôi, trong nháy mắt đã truyền vào cơ thể hắn, một người một rắn đối mặt, Cừu Vĩnh Tư đau đớn hét lên, áo bào đốt cháy không còn một mảnh, thân thể ở trần, tóc dài tung bay.
Hồng Tuấn dồn toàn bộ pháp lực còn lại, truyền vào Ngũ Sắc Thần Quang chỉ vì muốn chống đỡ hang động này không sụp xuống, Khổn Yêu thằng không còn được điều khiển, Ba Xà đã thoát được ra, sau một khắc nó há cái mồm đỏ lòm, cặp răng nhọn hướng về phía Cừu Vĩnh Tư cắn xuống1
Cừu Vĩnh Tư bị sức mạnh xung kích, nắm chặt Hàng Ma xử, tay không ngừng run rẩy.
“Sai rồi…” Một giọng nói vang vọng bên tai hắn. “Sao lại là ngươi?”
Cừu Vĩnh Tư: “…”
Mắt thấy nanh rắn sắp cắm xuống, trong chớp mắt ngắn ngủi, một thân ảnh lướt qua miệng rắn, đúng là Lý Cảnh Lung! Lý Cảnh Lung mang theo măng đá, chân không biết đạp lên cái gì, nhảy lên, chặn ngang miệng Ba Xà, ngay sau đó hắn vận lực khí, ấn măng đá chèn ngang miệng Ba Xà.
Ba Xà đang dồn lực bỗng nhiên bị kẹp lại, sau một khắc Lý Cảnh Lung đạp lên hư ảnh như một mũi tên lao lên không trung, bỗng nhiên Thương Lang xuất hiện, Thương Lang xoay người hóa thành Mạc Nhật Căn, ở giữa không trung kéo Thực Nguyệt cung, bắn liên tiếp ba mũi tên về phía Ba Xà.
Ba Xà gào thét tránh đi.
Hồng Tuấn đang cố gắng chống đỡ, Lục Hứa lướt đến, đột nhiên xuất hiện sau lưng, song chưởng vỗ lên lưng hắn, pháp lực của Hồng Tuấn tăng cường, Ngũ Sắc Thần Quang sáng rực, đẩy măng đá phía trên cao lên. Lục Hứa quát: “Mau đập nó!”
Lục Hứa và Hồng Tuấn cùng phối hợp, vô số măng đá như thiên thạch rơi xuống, đâm về phía BA Xà, Ba Xà va chạm khắp nơi, thoát ra bên cạnh pháp trận. Lại một đợt măng đá lao tới, Ba Xà vô cùng đau đớn, mạnh mẽ xông lên. Hồng Tuấn thu Ngũ Sắc Thần Quang, cùng lúc đó đập tay với Lục Hứa, hô: “Đến đúng lúc lắm!” Nói xong hai người lao về phía pháp trận.
Cừu Vĩnh Tư năm chặt Hàng ma xử, nhóm Khu ma sư đã sẵn sàng, Lý Cảnh Lung và Hồng Tuấn thở dốc liên tục, Mạc Nhật Căn, Lục Hứa bảo vệ pháp trận, Ba Xà gào thét há miệng, mọi người hướng về phía nó.
Cừu Vĩnh Tư: “…”
Lý Cảnh Lung quát: “Nhổ nó ra! Ngươi làm được!”
Một khắc cuối cùng, Ba Xà dồn toàn lực lao đến.
Cừu Vĩnh Tư quát to một tiếng, chỉ thấy pháp trận lóe kim quang rực rỡ, ầm vang, quét qua toàn thân hắn, Cừu Vĩnh Tư mặc một bộ kim giáp, khí khái hào hùng, khói lửa vờn quanh, tay cầm Hàng Ma xử, chỉ về phía Ba Xà.
Kim quang cuốn lên thành cuồng phong, Bất Động Minh Vương thần tôn giáng lâm, sáu tay mwor ra, Hàng Ma xử, Khổn Yêu thằng, Thực Nguyệt cung lần lượt sáng lên, một vệt kim quang xé gió đánh trúng Ba Xà, lại một tiếng cuồng hống điếc tai vang lên, Ba Xà ngã ngửa trên đất, rồi xoay người lao lên vách động, há miệng phun sương độc về phía mọi người.
Bất Động Minh Vương chỉ ra một chiêu rồi biến mất, Cừu Vĩnh Tư cầm Hàng Ma xử, chậm rãi mở mắt, đứng giữa pháp trận, thủ thế phòng bị, để Hàng Ma xử sau lưng như Tề Mi Côn [1], tay trái giơ ra phía trước.
“Dùng thứ này thế nào?” Cừu Vĩnh Tư hỏi.
Mọi người: “…”
“Dùng như pháp bảo bình thường.” Mạc Nhật Căn nói, “Ta bắn rơi nó xuống.”
“Độc mạnh quá!” Lý Cảnh Lung nói, “Ta sẽ thu hút chú ý của nó, Hồng Tuấn trói đầu nó lại…”
Còn chưa dứt lời, đột nhiên một cây cự côn hiện ra, như Định Hải Thần Châm trong truyền thuyết, dài ra chừng hai mươi trượng, to nặng như một ngọn núi, kim quang vạn trượng, đập luôn một gậy lên đầu Ba Xà.
Một tiếng trầm đục vang lên, xung quanh trăm dặm vẫn nghe thấy, mọi người quay lại trợn tròn mắt, nhìn Cừu Vĩnh Tư. Cừu Vĩnh Tư mặt mũi mờ mịt, cự côn thu lại, hóa thành Hàng Ma xử bị hắn vác lên vai.
“Ta làm được rồi.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Tránh ra! Để ta!”
Ba Xà bị gõ một gậy, đầu óc choáng váng rơi từ vách động xuống, pháp trận được giải, Ba Xà thoát ra, nó dồn sức húc vào vách núi muốn chạy trốn. Lý Cảnh Lung hô to: “Đừng để nó chạy!” Cừu Vĩnh Tư lại tung Hàng Ma xử ra, co duỗi tùy ý, hóa thành gậy nặng vạn cân, lại đập mạnh một cái, Ba Xà phun lục huyết, Ba Xà không ngừng kêu thảm, tránh né Hàng Ma xử.
Lục Hứa và Hồng Tuấn thấy vậy mắt trợn tròn, hai người lùi ra sau một chút, mọi người lập tứ tránh ra, Cừu Vĩnh Tư chơi đùa Hàng Ma xử uy lực mạnh mẽ thế này, chỉ bổ ngang quét dọc có hai chiêu, đã đuổi được Ba Xà quay lại, Ba Xà co rúm lại, đau đớn vô cùng, Cừu Vĩnh Tư lại đập thêm một nhát nữa.
“Được rồi! Đừng đánh nữa!” Lý Cảnh Lung lo sợ thứ đồ chơi này uy lực lớn, nghịch ngợm sợ gây nứt trong lòng núi, như thế cả ngọn núi sẽ sụp xuống, Hồng Tuấn nói: “Thủ hạ lưu tình!” Cừu Vĩnh Tư cứ như con khỉ nghịch gậy, còn chưa thấy đủ, nhưng nhìn mặt mũi Hồng Tuấn, đành thôi vậy, hắn thu côn, quay đầu cười một cái với Hồng Tuấn và Lục Hứa.
Ai ngờ Ba Xà lại ôm lòng liều chết, Cừu Vĩnh Tư vừa thu côn, nó lại lao vọt lên, Hồng Tuấn nhìn thấy, hô to một tiếng, tiến lên trước, cầm Mạch Đao, liều lĩnh vung một nhát!
Ba Xà ngưng tụ trong miệng một luồng sương độc, Mạch Đao quét ngang tới, Cừu Vĩnh Tư biến sắc, tung Hàng Ma xử…
Đao khí vung lên, chặt đứt răng độc của Ba Xà, sau đó chém dọc theo họng, chém đứt nửa đầu nó, Cừu Vĩnh Tư cầm Hàng Ma xử vọt tới, xuyên thẳng vào cổ họng Ba Xà, chặn lại sương độc, một đâm mạnh mẽ xuyên cả cự xà lên Hàng Ma xử!
Lam huyết điên cuồng phun ra, nửa cái đầu rắn trợn mắt, cứ thế ngã trên đất.
Hồng Tuấn không ngừng thở dốc, Cừu Vĩnh Tư ấn bờ vai của hắn, đẩy hắn ra sau, thu Hàng Ma xử, Ba Xà chết thật, toàn thân nhũn như dây da, rơi xuống, vang một tiếng thật lớn, sương độc theo cửa hậu của nó phát nổ, ngập tràn bốn phía.
Nhóm Khu ma sư suýt cũng xụi xuống, Cừu Vĩnh Tư cười, đang định nói gì, thì giáp toàn thân bỗng nhiên biến mất, hắn trở thành một tráng hán trần truồng, trên vai khiêng Hàng ma xử.
Mọi người: “…”
Trong hang động, Cừu Vĩnh Tư hắt hơi một cái, mặc quần áo của Lý Cảnh Lung, cùng Mạc Nhật Căn, Lý Cảnh Lung xem xét bốn món pháp khí của Bất Động Minh Vương – Trí Tuệ kiếm, Khổn Yêu thằng, Thực Nguyệt cung, Hàng Ma xử.
“Bốn món.” Lý Cảnh lung nói, “Cảm ơn trời đất, lần này không quá gian nan.”
“Còn không vất vả.” Mạc Nhật Căn dở khóc dở cười.
Lý Cảnh Lung nói: “So với Khổn Yêu thằng… vẫn là đỡ hơn nhiều. Đánh nhau giải quyết được vấn dề thì không sao hết, chỉ sợ đánh chả làm được gì thôi.”
“Nhưng sao Trí Tuệ kiếm đến giờ vẫn không có động tĩnh?” Cừu Vĩnh Tư cau mày nói.
Lý Cảnh Lung chậm ra lắc đầu, theo lý thuyết bọn họ có bốn món pháp khí, chỉ có Trí Tuệ kiếm chưa hề phát huy tác dụng, nói vô hiệu nhưng vẫn cộng minh, thực sự quá kỳ lạ.
Hồng Tuấn và Lục Hứa ôm Triều Vân, trị thương cho hắn, Hóa Xà mềm nhũn rũ người, may còn sống, Hồng Tuấn chế thuốc, thoa lên đôi cánh đã đứt. Trần Phụng ở bên cạnh nói: “Là Triều Vân sao? Sao lại bị thương nặng thế này?”
Hồng Tuấn nói: “Con qua đây thế nào?”
“Hóa xà làm kiệu kéo con tới.” Trần Phụng mô tả lại.
Cá chép yêu thấy cánh Hóa Xà bị cắn đứt, run rẩy một cái, cánh gãy cũng như vây cá, nhìn thấy máu chảy thì lòng đau.
“Con trai, có mang đồ ăn gì không?” Hồng Tuấn hỏi.
Trần Phụng đưa cho Hồng Tuấn một viên kẹo đường, hai người đỡ trán, Hồng Tuấn ra hiệu Trần Phụng cứ ăn đi, Trần Phụng lại nói: “Đại Lang đi tìm đồ ăn rồi, không thấy gì cả.”
Triều Vân bảo các huynh đệ đi đón Cừu Vĩnh Tư một ngày trước, Lục Hứa và Mạc Nhật Căn vì náo nhiệt cũng đi theo, thuận tiện đón thêm Trần Phụng, đám Hóa Xà kéo một chiếc xe, bay lên đưa mọi người đến Thiên La sơn.
Mạc Nhật Căn hóa thành Thương Lang, đầu tiên là kiểm tra tình hình xung quanh, Cừu Vĩnh Tư đưa Trần Phụng vào động, Trần Phụng mải ăn kẹo đường, nhìn mọi người đại chiến, hò hét, phát sáng, măng đá rơi, cũng chẳng nhìn rõ, Trần Phụng còn chẳng lo lắn.
Hóa Xà mở hai mắt, lóe sáng lấp lánh, Trần Phụng ôm đầu nó, sờ sờ. Hóa Xà đau đớn, Hồng Tuấn nói: “Giữ chặt.”
Hồng Tuấn thoa thuốc, Lục Hứa cau mày nói: “Có thể mọc lại sao?”
Nhóm Khu ma sư rất thích tiểu tử Triều Vân này, bình thường chạy việc rất cẩn thận, lại chẳng oán giận một lời, cũng không lắm miệng, làm việc trôi chảy, lại là trưởng tộc Hóa Xà, dù không phải vương thì cũng là vương tử. Hiện giờ bị thương nặng như vậy, Hồng Tuấn và Lục Hứa không biết giải thích thế nào cho đám bộ hạ của hắn.
“Cố gắng tu luyện.” Hồng Tuấn nói, “Tìm được linh dược cho nó ăn thì tốt thêm một chút.”
Hồng Tuấn đi tìm dược thảo màu lam mọc trong động, ngửi thử, có đủ linh khí lại có tính an thần, chỉ không biết có tác dụng tái sinh không, cần phải thử trước, không thể để Triều Vân ăn bậy.
Lục Hứa: “Lấy mật rắn ra xem?”
Thi thể to lớn của Ba Xà còn vắt ngang trong động, Lý Cảnh Lung dẫn mọi người đi kiểm tra xung quanh, Lục Hứa và Hồng Tuấn thì nghiên cứu Ba Xà đã chết.
“Yêu quái tu luyện mấy ngàn năm.” Ngọc Tảo Vân chẳng biết xuất hiện lúc nào, nói, “Lấy nội đan ra, có thể dùng tăng tiến tu vi.”
Hồng Tuấn và Lục Hứa tìm trong thân rắn, Ngọc Tảo Vân lại nói: “Trong đầu nó.”
Hai người mở đầu rắn ra nhìn xem, Ngọc Tảo Vân tìm thấy nội đan, ra hiệu bọn họ đến xem.
“Nhỏ như vậy?” Lục Hứa kinh ngạc.
Nội đan cũng chỉ to bằng nắm tay, tu luyện ba ngàn năm cũng chỉ có một viên như thế, Lục Hứa bỗng nhiên cảm giác làm yêu quái có phần không dễ dàng gì.
“Ngươi nhìn chỗ này xem.” Ngọc Tảo Vân nói, “Có sừng nhưng chặt mất.”
“Bị cha ta chém đứt sao?” Hồng Tuấn nói.
“Không.” Ngọc Tảo Vân nói, “Chắc là tự làm gãy, không muốn hóa rồng, bồi tiếp mẹ ngươi.”
Hồng Tuấn: “…”
Lục Hứa không nghe được câu chuyện kia, Ngọc Tảo Vân trốn sau măng đá đã nghe hết, Lục Hứa nghi hoặc nhìn, nhưng Hồng Tuấn không giải thích, hắn cũng không chủ động hỏi.
“Cứ thế mà ăn sao?” Hồng Tuấn nói, “Có cần mài mịn không?”
“Không được mài ra.” Ngọc Tảo Vân nói, “Tu vi mấy ngàn năm, mài phấn thành lãng phí, cứ cắt thành mấy miếng cho ăn là được, tu vi đột nhiên tăng. Cũng coi như tiểu tử kia vận khí tốt.”
“Người muốn không?” Hồng Tuấn nhớ ra Ngọc Tảo Vân chưa biến lại thành người, chắc hẳn tu vi cũng phế mất ít nhiều.
“Không có công không dám nhận lộc.” Ngọc Tảo Vân nói, “Nếu vốn là của hắn thì cứ cho hắn đi.”
Lục Hứa thầm nghĩ, đám yêu quái này cũng phóng khoáng, tiện nghi không thuộc về mình thì cũng không chiếm, Hồng Tuấn đem nội đan Ba Xà kia tẩy sạch đi rồi cầm cho Triều Vân ăn, Cá chép yêu lại nghe thấy.
“Ta đau quá…” Cá chép yêu ngã trên mặt đất, bắt đầu lẩm bẩm.
Lục Hứa: “…”
Hồng Tuấn: “Ngươi có lương tâm hay không! Triệu Tử Long! Triều Vân bị thương nặng như vậy! Nội đan bồi bổ cho hắn cũng muốn đoạt? Không cho!”
Cá chép yêu nghiêng mặt, nhìn Hóa Xà, giống như phán đoán tình hình của Triều Vân.
Hồng Tuấn cắt nội đan thành hai nửa, ngồi xổm xuống, Hóa Xà vặn đầu, lưỡi thè ra chỉ về phía Cá chép yêu.
“Đừng để ý nó.” Hồng Tuấn nói.
“Để Tử Long huynh một nửa.” Triều Vân chậm rãi nói, “Hắn cứu tính mệnh ta.”
“Nó chỉ buộc trên người ngươi một sợi dây thôi!” Hồng Tuấn đỡ trán.
Cá chép yêu không dám mong ước, nói: “Ngươi cứ ăn đi.”
Miệng nói “ngươi ăn” nhưng mắt vẫn tội nghiệp nhìn chằm chằm nội đan, Lục Hứa thầm nghĩ, ăn hết như vậy đúng là một bước đến Lâm môn, nó sẽ hóa rồng. Hóa Xà ăn xong thì sẽ biến thành cái gì? Đúng như lời Ngọc Tảo Vân, Triều Vân nhờ nhân duyên mà lần này kiếm lợi lớn.
“Nếu không phải Tử Long huynh.” Triều Vân nghiêm túc nói, “Ta cũng sẽ không đến với người, chia nó một nửa, hóa rồng thì cùng hóa.”
“Triều Vân! Huynh đệ tốt!” Cá chép yêu cực kỳ cảm động, xông đến ôm chặt bảy tấc của Triều Vân.
Hồng Tuấn và Lục Hứa: “…”
Lục Hứa cũng tò mò, chờ xem sẽ xảy ra chuyện gì, Ngọc Tảo Vân cũng lo lắng ở bên cạnh nhìn xem, Hồng Tuấn chia hai mảnh nội đan, cho Triều Vân ăn trước rồi cho Cá chép yêu….
“Miệng nó nhỏ quá nhét không vừa.” Trần Phụng nói.
Cá chép yêu dốc toàn lực, há mồm lớn ra, nhưng Hồng Tuấn có đổi góc khác vẫn không nhét được nửa viên nội đan kia vào.
Lục Hứa: “…”
Ngọc Tảo Vân: “…”
“Dùng gậy đẩy xuống?” Cá chép yêu hỏi.
Hôm nay nó nhất định phải ăn được nửa viên nội đan này, Lục Hứa nói: “Mượn Hàng Ma xử của Vĩnh Tư ca thử xem?”
Lục Hứa: “Tìm cái kìm thì sao?”
Ngọc Tảo Vân: “Đem con cá trắm này hơ nóng, còn làm lạnh nội đan xem? Nóng nở ra, lạnh co vào, không chừng ăn được.”
Cá chép yêu nói: “Ngươi đừng có bày ra mấy ý kiến ngu ngốc.”
“Chỉ hơ miệng thôi.” Ngọc Tảo Vân nói, “Không nấu chết đâu, dù sao một lúc nữa rồi hóa rồng, còn ngại việc này?”
Lục Hứa mặt không biến sắc nói: “Nhanh lên, vẫn chờ phong chính cho ngươi… Đúng rồi, sao Triều Vân không có động tĩnh gì?”
Hóa Xà ăn nội đan xong, chỉ an tĩnh nhắm mắt, cuộn tròn lại.
Hồng Tuấn lo lắng: “Triều Vân?”
“Đừng quấy rầy nó.” Ngọc Tảo Vân nói, “Nó đang tiêu hóa tu vi.”
Hồng Tuấn và Lục Hứa ôm nó, đưa đến nơi an toàn, Hồng Tuấn còn quấn áo choàng của mình cho Hóa Xà. Cá chép yêu cầm nửa viên nội đan, vẫn còn hi vọng nhét vào miệng.
“Hay chờ mấy ngày?” Hồng Tuấn nói, “Ngươi lớn hơn miệng cũng to ra là nhét vào được.”
Cá chép yêu đành từ bỏ, đáp: “Được rồi, dục tốc bất đạt.”
Hồng Tuấn để Cá chép yêu chăm nom Triều Vân mấy hôm, để một cá một rắn ở chung với nhau, cuối cùng Lục Hứa duỗi lưng một cái nhìn xung quanh.
_________________________
Hiệp lực trí thắng: hợp sức cùng thắng.
[1] Tề Mi côn, Định Hải Thần Châm: chính là cái gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không đó ạ:>
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...