Trong sơn cốc xanh tươi um tùm, đám yêu quái tản ra, Lục Phì Hồng Sấu về chốn cũ thăm bằng hữu họ hàng, Cá chép yêu bơi xuống nước, dạo chơi khắp nơi, Ngọc Tảo Vân không biết đi đâu, chỉ có Triều Vân vẫn một mực đi theo hầu phía sau, mang theo hành lý. Lý Cảnh Lung mấy lần muốn bảo Triều Vân cứ đi du ngoạn đi, không muốn có người bên cạnh, muốn gần gũi Hồng Tuấn cũng không tiện, nhưng không hiểu sao Triều Vân vẫn kiên trì đi sau Hồng Tuấn.
“Chuyện này…” Lý Cảnh Lung nói với Triều Vân: “Xà huynh, ngươi rảnh rỗi có thể đi loanh quanh một chút, không cần đi theo đâu.”
Triều Vân không hiểu: “Nếu đại vương có việc sai bảo thì làm thế nào?”
Lý Cảnh Lung nói: “Ta hầu hạ là được rồi.”
“Vậy không được.” Triều Vân nói, “Đây là bổn phận của chúng ta.”
Lý Cảnh Lung bất đắc dĩ nói: “Có ngươi ở bên cạnh, chúng ta không tiện.. chuyện kia.”
Triều Vân: “Chuyện gì?”
Lý Cảnh Lung cong ngón cái, ý chỉ việc kia, Triều Vân hiểu ra, nói: “À giao hợp, hai người à, ta không quấy rầy nữa, ta còn có thể chỉ thêm vài động tác, thân thể chúng ta vốn dẻo dai, Cảnh Lung huynh ngươi vừa có thể vừa làm chuyện kia vừa cuốn lấy hắn..”
Lý Cảnh Lung: “...”
Triều Vân: “Rắn chúng ta đều mấy con quấn lại một chỗ, hết vòng này đến vòng khác, không hiểu thì hỏi ta là được.”
Lý Cảnh Lung đỡ trán, quay về tìm Hồng Tuấn, Hồng Tuấn nghe xong cười ha ha, cuối cùng để Triều Vân đi dò đường, để hắn rời xa một lát. Hồng Tuấn nói với Lý Cảnh Lung: “Rắn luôn thế này. Khi còn bé ta từng thấy bốn con rắn cùng nhau giao hợp.”
Lý Cảnh Lung cùng Hồng Tuấn bẻ bánh ăn, lại ngồi dưới một gốc đại thụ, phía trước không có đường, Lý Cảnh Lung trêu ghẹo nói: “Chân thân của em là thế nào? Ta chưa từng gặp qua.”
“Ta cứ thế này thôi.” Hồng Tuấn nói, “Huynh còn muốn ‘làm’ một con Khổng tước hay sao? Kỳ quái.”
Lý Cảnh Lung suýt nữa phun bánh trong miệng ra, Hồng Tuấn bỗng nhiên ý thức được, nói: “Vì sao ta sinh ra cứ thế nhỉ?”
“Chắc liên quan đến mẹ em.” Lý Cảnh Lung đáp.
Thanh Hùng, Trọng Minh đều có yêu thân, Khổng Tuyên hẳn cũng có, nhưng hết lần này tới lần khác Hồng Tuấn đều không biến thành Khổng Tước, Hồng Tuấn nghĩ nghĩ, lại nói: “Thân thể bây giờ cũng không liên qua quá nhiều đến phụ mẫu, là Trọng Minh cho ta.”
Trọng Minh đúc lại thân thể cho Hồng Tuấn, Lý Cảnh Lung đúc hồn phách, Hồng Tuấn bây giờ không chỉ là Khổng Tước Đại Minh Vương, nhưng Lý Cảnh Lung nói là ‘đúc lại’, thực ra vẫn là tu bổ linh hồn Hồng Tuấn bị xé nát, tái tạo tam hồn thất phác, sức mạnh của Khổng Tước Đại Minh Vương vẫn có. Chỉ là Tâm Đăng, Ngũ Sắc Thần Quang và chân lực Phượng Hoàng hợp lại.
“Vậy em sẽ còn sống rất lâu sao?” Lý Cảnh Lung hững hờ hỏi, “Như Trọng Minh ấy?”
“Ta không nghĩ vậy.” Hồng Tuấn đáp, “Huynh chết Tâm Đăng tiêu tán, có lẽ hồn phách của ta cũng tan theo…”
Lý Cảnh Lung: “...”
Lý Cảnh Lung nghe vậy cũng nhớ ra, hồn phách Hồng Tuấn là hắn tái tạo, sau khi hắn chết đi, hồn phách tan theo, cùng hắn quay về thiên địa.
“Đúng nhỉ.” Lý Cảnh Lung tự nhủ, “Hóa ra ta lại quên mất…”
Hồng Tuấn nghiêng đầu nhìn Lý Cảnh Lung, tựa tiếu phi tiếu, Lý Cảnh Lung không nói gì, Hồng Tuấn đã ghé vào hôn, dường như hiểu tâm ý của hắn rồi ngồi lên người hắn, bắt đầu cởi áo nới dây lưng.
“Cuốn lấy thế nào?” Hồng Tuấn trêu ghẹo nói, “Huynh thử chút xem?”
Lý Cảnh Lung xoay người đè Hồng Tuấn, hai người cười ha ha, Lý Cảnh Lung thử “quấn lấy giao hợp” như Triều Vân nói, nhưng từ nhỏ hắn luyện Ngạnh công [1], vai rộng chân dài, nhưng không làm được mấy tư thế kỳ lạ. Nhờ thiên phú dị bẩm, vật kia kích thước không tầm thường nên không trượt ra ngoài, hai người chơi một hồi, Hồng Tuấn bắt đầu thở dốc, trên trời có hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống.
Trời thu mưa xuống nhanh, lá cây rào rào vang dội, Lý Cảnh Lung làm được một nửa, nói: “Tìm chỗ nào trú mưa trước đi.”
“Đừng bỏ ta.” Hồng Tuấn lại ôm lấy Lý Cảnh Lung nói.
Lý Cảnh Lung hạ giọng nói bên tai hắn: “Được rồi, mặc kệ.”
Ngày thu mưa kín trời, Lý Cảnh Lung dùng lưng trần cường tráng chắn nước mưa, ôm Hồng Tuấn, cả người ướt đẫm triền miên dưới tàng cây, nước mưa từ trên tóc hắn nhỏ xuống, dọc theo cần cổ, thắt lưng chảy xuống, còn mang theo hơi ấm trên người hắn lướt qua thân thể Hồng Tuấn, một khắc này thân thể bọn họ vẫn nóng rực. Cho đến lúc kết thúc, mưa nhỏ lại, hai người ướt đẫm đứng dậy, cả người toàn là nước, chảy xuôi theo hình dáng cơ bắp.
“Chỉ sợ phong hàn thôi.” Lý Cảnh Lung dở khóc dở cười.
Hồng Tuấn đáp: “Không đâu, trong cơ thể hai ta đều có Liệt Hỏa Chân Nguyên.”
Lý Cảnh Lung phát hiện dường như bản thân không sợ lạnh, Hồng Tuấn cũng thấy ấm, dù quần áo ướt đẫm, nhưng trong lồng ngực như có bếp lửa, chống đỡ hàn khí bên ngoài.
Mặc xong quần áo thì Triều Vân quay về.
“Đằng trước có một ngọn núi, chính là núi mà ngươi nói.” Triều Vân nói, “Muốn đi tìm sơn động tránh một chút không? Ta phái đám tiểu đệ đi gọi đám Lục Phì Hồng Sấu và Triệu Tử Long quay về?”
Lý Cảnh Lung ôm Hồng Tuấn, tìm chỗ trú mưa, Triều Vân đi vào bụi rậm mở một con đường, huýt sáo, gọi các tiểu đệ Hóa Xà đến, phái bọn chúng đi gọi Cá chép yêu và hai con gà cảnh, không lâu sau trời lại sáng, y phục hai người kho dần. Cá chép yêu và gà cảnh quay về, Lý Cảnh Lung không đợi Ngọc Tảo Vân tiếp tục đi tiếp.
“Ngọn núi này…” Gà cảnh nhìn bản đồ thấm nước, nói: “Không cần đi đâu.”
“Vì sao.” Lý Cảnh Lung kinh ngạc nói.
Hai con gà nhìn lẫn nhau, rồi nói với HỒng Tuấn: “Đại Vương, trong ngọn núi này có nhốt một con yêu quái vô cùng ghê gớm, so với rồng còn khó đối phó hơn.”
Lý Cảnh Lung nhớ đến kết giới ở Thất Vi cô sơn, có phải mỗi kết giới đều nhốt một con yêu quái? Phương Bắc là Mộng Mô, Trấn Long tháp là Giao, dưới Long Môn Sơn là cái gì? Có lẽ rất lâu trước kia là Tửu Sắc Tài Vận… Nói như vậy, rất có khả năng là ở Vu Hạp trong núi có pháp khí!
“Yêu quái gì? Sao còn khó đối phó hơn rồng?” Hồng Tuấn nói.
Lục Phì đáp: “Chỉ là tin đồ, dù sao tiểu yêu như chúng ta chưa từng thấy qua rồng…”
Cá chép yêu: “Các ngươi sắp có cơ hội rồi.”
Lý Cảnh Lung: “Đừng xen lời! Nếu không là cho ngươi đi trước”
Cá chép yêu: “...”
“Là một con rắn.” Hồng Sấu nói, “Nghe nói gọi là ‘Ba Xà’.”
“Đưa Vĩnh Tư tới.” Lý Cảnh Lung phân phó Triều Vân. “Chúng ta đi tiếp.”
Sơn cốc uốn lượn khúc khuỷu, xuyên đến chỗ sâu nhất Vu Hạp, đỉnh Thần Nữ sừng sững trước mặt, phía sau là núi non trùng trùng điệp điệp, sơn cốc bao quanh một ngọn núi xanh cao ngất, dân bản xứ gọi chỗ này là “Thiên La”, ý chỉ như chiếc áo tung bay của Thần Nữ.
“Oa.” Hồng Tuấn tới dãy núi, không nhịn được mà hô một tiếng thán phục.
“Oa ——” chúng yêu trăm miệng một lời.
“Oa cái gì?” Lý Cảnh Lung không hiểu.
Cá chép yêu: “Không biết, bọn hắn oa nên ta oa theo.”
Lý Cảnh Lung: “...”
Hồng Tuấn: “Linh khí này...”
Nếu như linh khí thiên địa ở Tam Hạp như hơi nước thì ở đây dày đặc như biển mây suýt chút nữa úp thẳng vào mặt, địa mạch lưu động tỏa ra một luồng sức mạnh cường đại, lập tức có cảm ứng, Triều Vân hít sâu mấy hơi, nói: “Ở đây tu luyện, sẽ khác biệt hẳn.”
“Không tệ chứ hả?” Lý Cảnh Lung cười nói, “Đất phong của ta.”
Hồng Tuấn nói: “Ta đã về rồi!”
Nói xong hắn chạy lên phía trước, bước lên Thiên La sơn, Lý Cảnh Lung đuổi theo phía sau, nơi đây từ lúc thiên địa sơ khai đến giờ dường như không có ai khai khẩn, bảo toàn trọn vẹn khung cảnh nguyên sơ của tự nhiên, linh khí chưa hề bị khai phá, là nơi tu luyện tốt nhất, thời Tấn nơi đây được gọi là “Động Thiên Phúc Địa”.
Thiên La sơn không có đường núi, chỉ có đánh dấu của người đi hái thuốc để lại, hai người gian nan leo lên sườn núi, trời đã tối, Lý Cảnh Lung tìm một sơn động, cùng Hồng Tuấn ngủ lại, chuẩn bị sáng mai vào núi thăm dò, theo lý thuyết nếu đóng đô ở đây, chỉ cần mở một bình đài lớn bên sườn núi, dựng nhà cửa. Theo lời Hồng Tuấn, bây giờ có thể gọi các Yêu vương đến, Lý Cảnh Lung vẫn muốn thăm dò địa hình rồi vẽ bản đồ, quay về mời thợ đến thiết kế, làm thế nào tận dụng ngọn núi này.
Nhưng chọn thế nào, hàng xóm sẽ nhất định đến bái phỏng, qua trưa, chưa tìm được nơi phong ấn pháp khí, Lý Cảnh Lung cảm thấy có chỗ không đúng.
“Ba Xà ở đâu?” Hồng Tuấn hỏi Lục Phì Hồng Sấu.
Hai con gà cảnh ngủ gà ngủ gật trên tàng cây, tất nhiên không biết, có rất nhiều loài nguy hiểm với gà, rắn là một trong số đó, tất nhiên bọn nó sẽ không đến trêu chọc đại yêu quái là gì.
“Ngủ đi.” Lý Cảnh Lung ôm Hồng Tuấn, nói: “Mai lại nói.”
Bọn họ nhóm lửa trong sơn động, Lý Cảnh Lung mang lương khổ áng chừng đủ ăn hai ba ngày, trên đường Triều Vân còn săn thú rừng cho bọn họ, cũng không thiếu thốn.
Vào đêm, Thiên La sơn lại có mưa, tí tách tí tách, Hồng Tuấn tựa vào vai Lý Cảnh Lung, ôm eo hắn, nhanh chóng ngủ thiếp đi. Lý Cảnh Lung mở to mắt, nửa đêm, Trí Tuệ kiếm bỗng nhiên lóe sáng.
Lý Cảnh Lung: “!!!”
Hắn cúi đầu nhìn bội kiếm, nhẹ nhàng rời khỏi Hồng Tuấn, giống như lúc ở Hoa Thanh cung, pháp khí của Bất Động Minh Vương đang cộng minh!
Hắn cẩn thân bước qua Cá chép yêu đang nằm trong hồ nước, Triều Vân cúi đầu ngủ gà gật, thấy Lý Cảnh Lung đi ra, liền ngẩng đầu nhìn, muốn đuổi theo, Lý Cảnh Lung ra hiệu cho hắn quay về trông coi Hồng Tuấn, Triều Vân khoát tay ra hiệu không sao.
“Đây là...”
“Pháp khí.” Lý Cảnh Lung căng thẳng, tim đập loạn, nói: “Kiện thứ tư sắp xuất hiện rồi.”
Hắn dùng kiếm chỉ về phía ngọn núi, Triều Vân hóa thành Hóa Xà bay lên, Lý Cảnh Lung nhảy lên lưng nói, nói: “Cảm ơn.”
Triều Vân đáp: “Ngươi là Vương hậu nương nương mà.”
Lý Cảnh Lung: “...”
Triều Vân bay quanh ngọn núi nửa vòng, Trí Tuệ kiếm trong tay Lý Cảnh Lung vẫn tỏa sáng không giảm, Triều Vân bay lên đỉnh núi, ánh sáng lại yếu đi một chút.
“Đang ở đâu?” Hóa Xà hỏi.
“Trong đỉnh núi.” Lý Cảnh Lung nói. “Tới gần một chút.”
Quả nhiên, Hóa Xà bay đến gần núi, Trí Tuệ kiếm lại sáng mạnh hơn, nhưng quay qua quay lại cũng không thấy được cửa vào. Mưa ngày càng lớn, Lý Cảnh Lung phóng xuất Tâm Đăng trong tay, đang định từ bỏ ngày mai lại đến tìm, thì thấy trời ở Thiên La sơn có gì đó khác thường, dường như bên núi có gì đó đang bị san bằng, có gỗ đá che chắn, trên vách đá lộ ra hai điểm lục quang lóe lên, giống như có con rắn đang ẩn náu!
“Nhìn nơi này xem.” Lý Cảnh Lung để Triều Vân tới gần một chút, ở bên kia không có chỗ mượn lực, là một vách núi thẳng đứng, nếu không bay được thì chắc chắn không tới nổi. Hóa Xà dán vào vách đá không ngừng đập cách, Lý cảnh Lung túm lấy dây leo kéo xuống, bỗng nhiên trên vách đã hiện ra một pháp trận kỳ dị.
Lý Cảnh Lung phóng xuất Tâm Đăng, chiếu rọi vách động, trên vách động có một hình Khổng Tước rất sống động, hai mắt nạm phỉ thúy, đây mới chính là nguyên nhân của lục quang khi nãy.
“Cái này….” Lý Cảnh Lung ở trước hai mắt Khổng Tước, bất ngờ phóng Tâm Đăng, bỗng nhiên pháp lực bị Khổng Tước hút mất, “ông” một tiếng, toàn bộ vách đá biến mất, hiện ra một hang động to lớn, Hóa Xà mất thăng bằng, gào thét lăn vào trong huyệt động!
“Giữ vưng!” Lý Cảnh Lung vội vàng hô, Hóa Xà ra sức đâp cánh, lăn lộn, khi tiến vào lòng núi, hang động như một vực sâu. Lý Cảnh Lung hô: “Biến thành người mau!”
“Không được!” Triều Vân hô, “Rơi xuống mất!”
Lý Cảnh Lung giữ chặt Hóa Xà, ánh sáng Tâm Đăng lướt qua, bọn họ rơi vào một cái động rất lớn, Hóa Xà bay nhảy một hồi đụng phải thạch nhũ. Lý Cảnh Lung đụng phải một thạch nhũ, cột đá gãy lìa rơi xuống, Hóa Xà nhanh chóng đáp xuống, thạch đá cắm thẳng vào ngoại bào Lý Cảnh Lung, đáp xuống đất.
Trong đêm tối, Trí Tuệ kiếm không biết rơi xuống đâu, ánh sáng địa mạch ở trong hang đọng giăng khắp nơi, mạch nước ngầm chảy xuôi qua địa mạch, bên trong nước sông một màu xanh lam u ám.
Triều Vân nói: “Nương nương! Mau tỉnh lại!”
Lý Cảnh Lung rên một tiếng, bị măng đá đụng phải còn được, rơi đến đây thì quá sức chịu đựng.
Hóa Xà quấn quanh thân thể Lý Cảnh Lung bảo hộ hắn, nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên phát hiện không xa đó có một trận pháp vàng rực rỡ, địa mạch hội tụ, huyễn hóa thành kim sắc pháp trận, chính giữa đó, một thanh trường côn cắm thẳng đứng!
Hàng Ma xử.
“Có!” Triều Vân dùng đuôi gảy gảy Lý Cảnh Lung, nói: “Thấy pháp khí ngươi cần tìm rồi!”
Lý Cảnh Lung mở hai mắt, trong mắt thấy toàn hư ảnh, loạng choạng đứng dậy. Triều Vân thì đi đến, tới gần pháp trận đột nhiên lục quang trong động sáng rực!
Lý Cảnh Lung ý thức được, quát: “Coi chừng!”
Một tiếng gió lớn ào qua, lục quang chiếu rọi hang động, ngay sau đó ánh sáng chói lọi, măng đá ầm ầm nện xuống, Triều Vân còn chưa thấy rõ cái gì đã bị thạch nhũ cắm vào người, đau đớn, điên cuồng gào một tiếng, không ngừng giãy dụa lại bị quăng lên!
Tâm Đăng trong tay Lý Cảnh Lung tỏa sáng, chiếu rọi bóng tối, xông đến chỗ hai điểm lục quang, ngay sau đó tiếng gầm gừ vang lên, lục quang né khỏi Tâm Đăng! Một đuôi rắn cực lớn quét qua, cuốn theo nham thạch, măng đá, nghiền nát vụn.
Một con đại xà dài mười trượng ngẩng đầu dậy, so với Giải Ngục nó còn lớn hơn một vòng, thân rắn như một dãy núi đập xuống mặt đất, ầm ầm chấn động!
“Triều Vân.” Lý Cảnh Lung phẫn nộ quát, tránh khỏi thân rắn, lắc một cái, lại phát hiện Trí Tuệ kiếm rơi đâu rồi, đành phải tay không xông lên, ngay sau đó, cự xà uốn lượn, ngậm lấy Hóa Xà, quăng thẳng vào vách động!
Hóa Xà trước mặt Ba Sơn cự xà chỉ như con giun, cánh bị Ba Xà xé nát, lục huyết phun ra, lúc nó va vào vách động, tiếng xương gãy trầm đục vang lên!
“Mau… chạy đi…” Hóa Xà như dây leo từ vách động rơi xuống.
Lý Cảnh Lung: “...”
Ba Xà một chiêu đã giải quyết Triều Vân, lại nhìn Lý Cảnh Lung mà đánh tới, Lý Cảnh Lung tụ Tâm Đăng cố gắng chiếu sáng, Ba Xà ở trong bóng tối quá lâu, nhất thời e ngại ánh sáng, ngửa đầu gào thét, né tránh Tâm Đăng, đuôi quét ngang. Nếu bị đuôi răn kia đụng phải Lý Cảnh Lung sẽ thành bánh thịt, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong động bỗng vang lên một tiếng hô tức giận!
“Ngươi đang làm cái gì!”
_____________________________________
Ba sơn chi xà: rắn ở núi Ba
[1] Ngạnh công: một loại võ công mà khi rèn luyện sẽ khiến một bộ phận thân thể rất khỏe mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...