Trên chính điện cung Hưng Khánh, Dương Quốc Trung giơ tay, nhìn chăm chú Hồng Tuấn, Mộng Mô ở phía sau đau đớn gào thét, ma khí bạo tán, tuôn về phía Dương Quốc Trung. Hồng Tuấn lùi đến phía trước Lý Cảnh Lung, cõng Lý Cảnh Lung lên lưng, một tay vòng ra sau nắm chặt tay hắn.
Trần Phụng tỉnh ngủ, mở mắt, dụi dụi mắt, nói: “Oa!”
Hồng Tuấn canh giữ phía trước, không ngừng thở dốc, hắn không dùng ma chủng hấp thu ác mộng từ chỗ Dương Quốc Trung, chỉ lẳng lặng nhìn tình cảnh này. Dương Quốc Trung rốt cục cũng đoạt lại được sức mạnh từ ác mộng, quần áo bị ma khí thổi tung, hóa thành Thiên Ma thứ hai ngoài An Lộc Sơn.
“Theo ta đi.” Dương Quốc Trung nói, “Thời cơ đã đến, đây là cơ hội tốt nhất.”
Dương Quốc Trung hút hết ác mộng từ Mộng Mô, gào một tiếng đau đớn, ngã trên mặt đất rồi hóa thành chất lỏng.
“Giải Ngục…”
“Ta thấy ngươi…”
Giọng An Lộc Sơn vang rung khắp Trường An, ma khí đầy trời thu lại, ngưng tụ thành một gương mặt dữ tợn, nanh ác, cao chừng ba trượng, điên cuồng hét lớn: “Giải Ngục! Mau giao Tam thiên ngạc mộng ra đây!”
Thiên Ma này đầu lâu trắng xám, lớn như một căn phòng, hai mắt đen như mực, nó há miệng nôn ra vô số thi thể, xương trắng âm u, huyết nhục thối rữa, đều là đồ ăn nó nuốt vào. Trong chốc lát, thành Trường An hóa ra núi thây bể máu.
“Mẹ nó!” Khóe miệng A Thái co giật, “Tên khốn này xấu quá, Thiên công Địa phủ sao tạo ra cái thứ đồ vật buồn nôn như vậy?”
Mây đen vừa rút lui, Thiên Ma mang đến ba xúc tu tạo ra từ ma khí, hướng ba phía trong thành, ngay sau đó ma binh tản ra, xông tới Đại Nhạn tháp, chùa Hưng Thiện, chùa Tây Minh, bắt đầu tấn công các công trình trong Phật quang trận!
Mười vạn ma binh ầm ầm tiến đến, vách tường lập tức bị phá hủy, A Sử Na Quỳnh hô lên đầu tiên: “Không thủ được!” Rồi nhảy xuống đỉnh điện, ma binh cuồn cuộn như thác lũ xới tung chùa.
“Nhìn đồng bọn của ngươi xem.” Dương Quốc Trung xoay người nói với Hồng Tuấn, “Đồ đệ của ta.”
“Ta không phải đồ đệ của ngươi!” Hồng Tuấn nói.
“Chúng ta vốn có duyên phận sư đồ.” Dương Quốc Trung nói, “Lại bị người ta ép buộc cắt đứt, ngươi đoán xem, người cắt đứt số mệnh của ngươi là ai?”
Lý Cảnh Lung nhắm hai mắt, vẫn nằm im trên giường, dường như đã chìm rất sâu vào mộng cảnh.
Dương Quốc Trung trầm giọng nói: “Ngươi đến cõi đời này là chịu ứng kiếp thay cho chúng sinh, người nào đó vì tư lại, vì tư tâm của bản thân, đã dùng cấm pháp, thay đổi quá khứ của ngươi. Trở thành Thiên Ma, bị Bất Động Minh Vương khu trừ, mới là kết cục cuối cùng của ngươi.”
“Vì sao?” Trần Phụng tò mò hỏi.
Cá chép yêu ở phía sau run rẩy, thò đầu ra.
Hồng Tuấn nâng tay phía sau lưng, nhẹ nhàng khoát tay áo.
Dương Quốc Trung lại chuyển hướng ra ngoài, nhìn phía xa, lúc này Thiên Ma đã ngày càng to lớn hơn, giữa núi thây biển máu, tiến về phía chính điện cung Hưng Khánh.
“Giờ phút này dù có là ai, cũng không ngăn được nó.”
Thương Lang chạy trốn trên nóc nhà, quanh nó ma binh xông lên vây khốn nó ở góc tây bắc thành.
A Sử Na Quỳnh ném hết phi đao, đứng trên mái nhà, ma binh như sóng biển dâng tới.
A Thái vung gió lốc, liệt hỏa, tay trái ấn lên Hỏa Thần Giới trên tay phải, toàn thân bốc cháy rực rõ.
Lục Hứa xoay người, nhảy khỏi đỉnh điện, ngăn ở phía trước giáo trường, Thiên Ma đột nhiên từ dưới đất lao lên, gào thét về phía Lục Hứa.
Dương Quốc Trung nhìn phía xa, trong đêm tối, phòng ốc thành Trường An liên tục sụp đổ, kia là thanh âm náo loạn của ma binh khắp nơi.
Hồng Tuấn đứng trước giường thiên tử, hít sâu một hơi, đúng lúc này phía sau Dương Quốc Trung, phía trước Hồng Tuấn, đột nhiên hình thể của Viên Côn xuất hiện.
Viên Côn vẫn băng mắt bằng khăn lụa đen, giơ ngón trỏ lên, khẽ nói.
“Đi thôi.” Giọng Viên Côn vang lên bên tai Hồng Tuấn, “Giữ vững bản tâm của ngươi, chuyện gì nên tới sẽ tới.”
Sau đó, Viên Côn duỗi ngón tay, điểm lên trán Hồng Tuấn, toàn thân hóa thành bụi sáng bay đi.
Đúng lúc này, Dương Quốc Trung quay người, nhìn Hồng Tuấn đầy thương hại.
“Ta thay ngươi thành ma.” Dương Quốc Trung chậm rãi nói, “Cũng sẽ chết dưới tay Bất Động Minh Vương, đây là điều duy nhất sư phụ có thể tặng ngươi.”
“Ngươi sẽ không chết.” Hồng Tuấn trầm giọng nói, “Ngươi có dã tâm lớn như vậy, một khi thành ma kể cả Lý Cảnh Lung cũng không chế trụ nổi ngươi.”
“Ngươi không còn lựa chọn nào khác.” Dương Quốc Trung cười quỷ dị, “Hiện giờ ngươi không phải đối thủ của ta.”
“Nói đúng lắm.” Hồng Tuấn lạnh giọng, “Vậy ngươi còn phí lời làm gì?”
Hô hấp Lý Cảnh Lung nặng nhọc hẳn, lồng ngực phập phồng,
“Ngày mai ta phải đi…” Tiểu Hồng Tuấn sóng vai ngồi cạnh tiểu Lý Cảnh Lung ở xích đu.
Tiểu Lý Cảnh Lung thấp giọng nói: “Chúng ta sẽ gặp lại.”
Mắt tiểu Hồng Tuấn đỏ hoe, nhỏ giọng: “Có lẽ sẽ không.”
“Sẽ!” Tiểu Lý Cảnh Lung nói: “Ngươi đáp ứng ta, ta cũng đáp ứng ngươi…”
Tường vây cung Hưng Khánh đã bị phá tan, ma binh gào thét mà đến, xông vào võ đài trước cung, Thiên Ma lại gầm lên, thu thập hắc khí, hóa thành khí trụ, xông thẳng vào chính điện!
Khí trụ cuồn cuộn như đạo vòi rồng xông vào trong điện, sau một khắc, toàn bộ cung Hưng Khánh tan tành, nổ tung. Gạch ngói vỡ vụn, bắn khắp bốn phương tám hướng!
Hồng Tuấn toàn thân hắc ý, sau khi gió lốc quét đi đã hiện thân, quanh người hiện ra một giao long ngưng tụ từ hắc hỏa.
“Phế vật dám đi quá giới hạn!” Giải Ngục quấn quanh Hồng Tuấn há miệng, gầm lên.
Xúc tu Thiên Ma vung tới, hướng phía hắc giao lao tới! Kiếm chỉ tay trái Hồng Tuấn khua một vòng, Ngũ Sắc Thần Quang phóng lên trời, dường như mang theo tà khí, hóa thành một cụm lông đuôi Khổng Tước, như vòng sáng ở phía sau. Thần quang, ma quang bắn ra bốn phía, ngay sau đó tay phải xuất chưởng, chống đỡ hắc khí cuồn cuộn do Thiên Ma nhả ra!
Thiên Ma thả càng nhiều xúc tu, quấn lấy Hồng Tuấn kéo vào đám ma khí, ma chủng trong lồng ngực Hồng Tuấn như hố đen, điên cuồng hấp thu sức mạnh của Thiên Ma.
Hai bên giằng co không xong, ma binh bắt đầu bỏ lại đám Khu ma sư, điên cuồng lao đến cung Hưng Khánh!
Trên đại điện, Thanh Hùng, Viên Côn, Ngọc Tảo Vân đứng trước giường.
Lý Cảnh Lung vẫn ngủ say như cũ.
“Vị thứ tư sao còn chưa tới?” Viên Côn trầm giọng nói.
“A a a a!” Hồng Tuấn gầm thét giữa bóng đêm, nhóm Khu ma sư phóng tới trước cung Hưng Khánh lại bị đám ma khi quét đi, Giải Ngục quát: “Mau ổn định lại!”
A Thái ngã xuống, Lương Đan Hoắc xuất hiện trước mặt, gương mặt vặn vẹo dữ tợn, cười lạnh nói: “Đến lượt ngươi…”
Thiên Ma hóa thành Ma vân, bao bọc Hồng Tuấn, mười vạn ma binh vây hắn vào giữa, kẻ trước ngã xuống người sau tiến lên, muốn quật ngã hắn xuống. Giải Ngục hét dài một tiếng, vờn quanh hất văng vô số ma binh.
Hồng Tuấn nâng một tay, đối chọi với Thiên Ma, Ma chủng điên cuồng hấp thu ma khí mà An Lộc Sơn thu thâp được, ma khí trên người Hồng Tuấn ngày càng mạnh, tóc dài cháy rụi, thành mái tóc ngắn đen nhánh, làn da trắng như tuyết.
Đây mới là hình thái của Ma vương! Hồng Tuấn ở giữa ma khí, mắt thấy cán cân sức mạnh đã nghiêng về phía mình, Thiên Ma gào thét không không chế được, vung vẩy xúc tu quấn lấy Lương Đan Hoắc.
Lương Đan Hoắc còn chưa kịp xuất thủ đối chiến với A Thái, chưa kịp chuẩn bị đã bị xúc tu cuốn lấy, kéo gần về phía Thiên Ma. Một tiếng kêu thảm vang lên, Thiên Ma nhét nàng vào miệng, nhai ngấu nghiến, huyết dịch bắn đầy đất. Ma khí lại bùng lên, quấn lấy ma chủng của Hồng Tuấn, kiệt lực kéo ra.
Giải Ngục gào thét lao đi, cắn lấy đầu lâu của Thiên Ma, Thiên Ma rít lên sắc lẹm, Hồng Tuấn nhân dịp này, ép hai tay lại, ma chủng xoay tròn, gió lốc cuốn về phía chính giữa, hút toàn bộ mây đen trùng điệp khắp thiên địa.
Thiên Ma quát: “Cho ta – Cho ta, ngươi sẽ được giải thoát—“
Thanh âm của Giải Ngục lại vang lên: “Tranh thủ cơ hội!”
Hồng Tuấn mở hai mắt, ma khí lại dâng lên, sức mạnh ma chủng hấp thụ vào khiến hắn đã quên mất bản thân, quên đi mọi thứ, ở trong nội tâm chỉ có dục vọng vô cùng vô tận, như quái thú ăn mãi không đủ no, hướng lên trời tru dài một tiếng.
Một đầu tóc ngắn như hỏa diễm tung bay, nhục thân tiêu tán, thay vào đó, ma khí ngưng tụ, hắc hỏa tạo thành thân thể. Mà trong lòng hắn nhẹ nhàng cuộn tới chỉ có cái chết tĩnh mịch tràn ngập. Mây đen đều tập trung vào lồng ngực hắn, theo mây đen tản đi Trường An hiện ra xán lạn huy hoàng.
“Ta… sắp chết rồi.” Hồng Tuấn cảm nhận được đau đớn vô biên vô tận đang nuốt chửng linh hồn hắn, đang xâm chiếm toàn bộ ký ức đẹp đẽ của hắn, thay vào đó chỉ còn bóng đêm yên tĩnh. Hắn vốn cho rằng thành ma sẽ mang theo bi thương, sợ hãi, nhưng không có gì xảy ra cả.
Hắn dường như hóa thành thần, thiên đạo bất nhân, coi vạn vật như chó rơm, nhĩn uống chúng sinh, không vui không buồn, chỉ có…
…suy nghĩ thanh tẩy thế gian này, đem những sự ghê tởm này xóa sạch.
Thiên Ma đã suy yếu, ma khí mênh mông đã bị Hồng Tuấn hút mất, thân thể thối nát nhanh chóng vỡ ra.
Thời khắc này, Hồng Tuấn chính thức hóa thành Thiên Ma, mang theo ký ức mấy ngàn năm.
Một người là Khổng Tước Đại Minh Vương khoác Ngũ Sắc Thần Quang mỹ lệ, mang theo lông đuôi, từ chân trời bay đến.
Bất Động Minh Vương toàn thân tỏa kim quang đuổi theo.
Khổng Tước Đại Minh Vương bay cao lên, hướng về phía chân trời, giao chiến cùng Bất Động Minh Vương.
“Đây là số mệnh của ta!”
“Tất cả mọi thứ, còn chưa kết thúc—“
“Ngày Thiên Ma sinh ra, chính là ngày tàn của Thần Châu đại địa…”
“Chỉ cần luân hồi vẫn còn.” Giọng nói của Bất Động Minh Vương hòa vào hư không mà vang vọng, “Chúng sinh Thần Châu vẫn còn đường sống!”
Ký ức luân phiên rung động, truyền vào trong đầu óc hắn, hắn bắt đầu hiểu ra, dùng ánh mắt Thiên Ma nhìn xuống chúng sinh Thần Châu: Đây không phải độ hóa, cũng chẳng phải cứu rỗi, mà là hủy diệt!
Thiên Ma ngàn năm giáng thế, tụ hợp vì ma khí thế gia, từ ma chủng hóa thành, Thần Châu đại địa cũng đón nhận “kiếp nạn”. Nhân gian chỉ có hy vọng, Bất Động Minh Vương bắn chết ma chủng, đưa ma khí nhập vào thiên địa, ngủ say thêm một ngàn năm!
Nếu nhân gian không còn hi vọng, sức mạnh Thiên Ma cường thịnh, khi ấy, ngàn vạn sinh linh Thần Châu sẽ diệt vong, xóa sổ tam giới, chờ lần sáng thế tiếp theo…
“Có sinh sẽ có tử.” Thiên Ma mở hai mắt, trong mắt là vạn ánh sao trời lấp lánh, “Bình thường, sinh linh chỉ như sâu kiến, hết thảy có bao nhiêu ý nghĩ?”
Hắn vươn tay, trong chớp mắt, một đạo ánh sáng bay đi, bắn về phía An Lộc Sơn, Thiên Ma tiêu tán hóa thành tro bụi tan rã giữa cuồng phong.
“Thiên Ma giáng thế-“ Giải Ngục quay người, bay về phía Thiên Ma, trầm giọng nói, “Để ta giúp ngươi một tay.”
Toàn thân áo bào của Thiên Ma tung bay, Giải Ngục bay tới, ma khí bung ra, đưa đến chỗ nó.
“Ngươi đáp ứng ta, ta đáp ứng ngươi.” Tiểu Lý Cảnh Lung ngồi trên xích đu, nói với tiểu Hồng Tuấn.
“Ngươi đến tìm ta, hay là ta đi tìm ngươi?” Tiểu Hồng Tuấn nhìn tay tiểu Lý Cảnh Lung, nhẹ nhàng nắm tay hắn, lắc lư xích đu.
“Ngươi tới tìm ta trước.” Tiểu Lý Cảnh Lung ghé tai hắn, thấp giọng nói: “Sau đó ta sẽ đi tìm ngươi…”
“Trù Tinh! Đi thôi!” Giọng Giả Dục Trạch ở sát vách vang lên.
Tiểu Hồng Tuấn nước mắt lưng tròng,
Tiểu Lý Cảnh Lung nắm tay hắn, dẫn ra cửa, nói: “Phải nghe lời cha mẹ.”
“Pháp bảo của ngươi đâu.” Tiểu Hồng Tuấn nói.
“Nó sẽ quay lại.” Tiểu Lý Cảnh Lung ôm tiểu Hồng Tuấn, cúi đầu hôn trán hắn, tiểu Hồng Tuấn lại ôm cổ tiểu Lý Cảnh Lung, hôn lên môi tiểu Lý Cảnh Lung.
Tiểu Lý Cảnh Lung: “…”
Tiểu Lý Cảnh Lung cười nói: “Mẹ ta thường hôn cha ta như vậy, ta phải đi rồi.”
Tiểu Hồng Tuấn lên xe ngựa, xe ngựa rời đi, Lý Cảnh Lung tóc tai rối bù, đứng cuối hẻm, nhìn Lý Cảnh Lung rời đi, ánh sáng bốn phía tối lại, một tia chớp lóe lên xé ngang trời mưa, Lý Cảnh Lung phát hiện mình đang mặc một thân huyền thiết giáp.
Một bóng người vọt tới, Lý Cảnh Lung quát: “Ai đó?”
Lý Cảnh Lung vô thức đưa tay, dùng kiếm ngăn cản, sấm sét chiếu rọi gương mặt hai người, tóc Hồng Tuấn ướt đẫm dán lên trán, dây chuyền trên cổ hắn vung lên, Lý Cảnh Lung né không kịp, hai người mở to mắt.
Tâm Đăng va vào mũi Trí Tuệ kiếm, lập tức vỡ vụn, ánh sáng lóe lên.
Lý Cảnh Lung bỗng nhiên mở hai mắt ra.
“Hồng Tuấn…” Lý Cảnh Lung run giọng nói.
Lý Cảnh Lung vừa mở mắt, Thanh Hùng đứng trước giường huýt sáo một tiếng,
Kim Sí Đại Bằng và Cự Côn bay ra, phóng thích pháp thuật vờn quanh, tấn công Thiên Ma!
Thiên Ma tuấn mỹ hai mắt lạnh băng, nhẹ nâng tay, hắc khí điên cuồng lao về phía hai Yêu vương, ép bọn họ ra ngoài, ngay sau đó, phía xa truyền đến tiếng binh khí rung động.
“Tấn công!” Chiến Tử Thi Quỷ Vương giận dữ hét.
Hóa xà ngập trời, lướt về phía Trường An, trong chớp mắt, thành Trường An đổ sụp, đại quân Chiến Tử Thi Quỷ tấn công toàn thành lao đến chỗ ma binh, dẫm đạp.
Trên trời, dưới đất, toàn bộ yêu quái đều tấn công Thiên Ma!
Thiên Ma mở miệng, lại phát ra giọng Giải Ngục: “Yêu tộc cuồng vọng tự đại, quả thật ngu xuẩn!”
“Ép Giải Ngục ra ngoài!” thanh âm củaKim Sí Đại Bằng vang vọng chân trời.
“Hồng Tuấn thì sao đây!” Mạc Nhật Căn giận dữ hét lên.
“Đừng để ý hắn!” Tiếng của Côn Thần vang lên. Cùng lúc, mấy vạn Chiến Tử Thi Quỷ vọt tới, đẩy lùi ma binh. Chiến Tử Thi Quỷ Vương nhảy lên lưng Côn Thần bay đến chỗ Hồng Tuấn. Nhóm Khu ma sư cắn răn, thi triển pháp thuật tấn công Hồng Tuấn.
Sức mạnh Thiên Ma phóng thích đến cực hạn, cả trời đất tối sầm.
“Chịu hủy diệt đi.” Thiên Ma lạnh lùng nói, vang lên giọng của Giải Ngục.
“Hồng Tuấn…” Lý Cảnh Lung run rẩy, lăn xuống giường, ở nơi trái tim, ánh sáng bắn ra, Tâm Đăng chiếu rọi bóng đêm trong cung Hưng Khánh!
_____________________________________
Thiên Ma hàng thế: Thiên Ma xuất hiện
Lại chuẩn bị giấy ăn đi các chị em!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...