“Sẽ ra sao?” Dịch Hân ngập ngừng hỏi.
Lục Trần nhìn gương mặt nàng rồi cũng từ tốn trả lời: “Nếu cô thực sự rơi vào bẫy rồi bị tóm sống, đợi khi cô chẳng còn sức chống cự, hắn trước sẽ cưỡng hiếp cô, sau đó lại chém cơ thể cô thành từng khúc, từng khúc, cuối cùng mới từ từ ăn.” Hắn chỉ tay về chiếc chân báo dính máu ở trên mặt đất rồi lạnh nhạt bảo: “Giống như thứ kia kìa…”
“Ọe!”
Dịch Hân nhìn cái chân báo ấy rồi cũng không chịu nổi mà nhảy vào trong bụi cỏ để gập cơ thể đẫy đà uốn lượn lại mà nôn, sắc mặt cũng càng thêm trắng bệch.
Lục Trần im lặng nhìn nàng chứ không hề an ủi, cũng chẳng hề nói thêm câu lạnh lùng nào nữa.
Rất lâu sau, Dịch Hân có lẽ mới bình tĩnh lại nên phì phò đứng dậy để từ từ quay lại. Lúc này nàng không dám nhìn lão man nhân già bẩn thỉu ác độc kia nữa, thậm chí cũng chẳng dám nhìn cái chân báo nằm trơ trọi trên đất, mà chỉ rụt rè đi tới bên Lục Trần, sau một lúc do dự thì cuối cùng mới nhỏ giọng: “Lục đại ca, chúng ta, chúng ta đi đi..”
“Ừ!”
Lục Trần đột nhiên dứt khoát đồng tình với nàng khiến Dịch Hân cảm thấy rất kì lạ, nhưng ngay sau đó nàng đã thấy Lục Trần quay người đi về phía man nhân đang rên rỉ đau đớn nằm lăn ở đằng kia.
Kẻ đó không hề gầm gừ, không còn gào thét, cũng không hề lộ ra sát khí, thậm chí sắc mặt cũng chẳng hề thay đổi nhưng Dịch Hân lại bỗng thấy không khí quanh mình lạnh hẳn đi. Lão man nhân hình như cũng nhận ra điều gì nên cũng rủa xả, rít gào, người gắng gượng lùi lại để rồi tạo nên một vết máu kinh người trên mặt đất.
Tất cả những điều đó chẳng hề có tác dụng. Lục Trần vẫn đi tới bên người y rồi giơ kiếm đâm xuống giữa ánh mắt kinh hãi của Dịch Hân ở phía sau!
Lưỡi kiếm sắc bén lập tức xuyên qua máu thịt để đâm vào tim man nhân.
Người man nhân đó cứng lại, miệng cũng không ngót lẩm bẩm những tràng quỉ dị không tiếng nào đó, giây lát sau, chiếc đầu bẳn thỉu dơ dáy gục xuống, thân thể cứng đờ cũng chẳng còn hơi thở.
Lục Trần thu kiếm đứng dậy. Hắn quay lại mà vẫn bình thản như vừa làm một chuyện cực kì bình thường rồi nói với Dịch Hân: “Giờ đi được rồi!”
Dịch Hân hoảng hốt gật đầu. Nàng nhìn Lục Trần đi về phía sườn dốc bên kia rồi chợt hoảng loạn hỏi theo: “Lục đại ca, huynh.. huynh có thù oán gì với man nhân sao?”
Lục Trần ngưng bước nhưng chẳng quay đầu mà chỉ thoáng trầm ngâm rồi đáp lại: “Cũng coi như có thùa, nhưng cũng không đến mức gặp là phải giết. Có điều nếu có kẻ nào muốn giết ta, thì ta nhất định sẽ không tha cho hắn.”
***
Dịch Hân im lặng, vẻ măt liên tục biến đổi bởi lẽ tất cả những chuyện mới xảy ra, ngay cả Lục Trần này, cũng đã khác hẳn cuộc sống đơn giản trước đây, cũng vượt xa tất cả hiểu biết của nàng. Nếu như nói rằng người đàn ông hôm qua cứu nàng là kẻ thấy việc nghĩa không từ thì Lục Trần của rhoom nay như đã biến thành một người khác hẳn.
“Đi thôi..”
Lục Trần đi phía trước bỗng quay lại gọi nàng. Dịch Hân giật mình kêu lên rồi cũng chạy vội tới. Nhưng khi đi ngang qua sơn động để chuẩn bị tới sườn dốc với Lục Trần thì trong động bỗng có tiếng kêu đau đớn vang lên, ngay sau đó, có một bóng dáng nhỏ bé lê lết từ đó ra ngoài.
Đó là con chó đen nhỏ có một vòng trắng trên lưng. Một chi sau của nó luôn đặt yên trên mặt đất, có lẽ là bị gãy, cơ thể lại cực kì bẩn thỉu, trông rất khổ sở.
Con chó nhỏ đó cố gắng bò ra như đang gắng hết chút sức lực còn lại để cầu sinh. Sau đó nó kêu lên mấy tiếng với Dịch Hân ở cách đó không xa.
“Gâu.. gâu.. gâu..”
Dịch Hân dừng bước, gương mặt cũng lộ rõ vẻ không đành lòng.
Lòng trắc ẩn ấy cũng khiến chính Dịch Hân cảm thấy lạ. Trước đây khi đi ngang qua thành trấn thì không phải là nàng chưa từng nhìn thấy đám mèo hoang, chó hoang đáng thương như thế, ấy vậy mà lúc này nàng lại cực kì động lòng, có lẽ là do từ qua tới giờ nàng đã gặp phải quá nhiều chém giết và máu tươi mà suốt đời chưa từng gặp nên đã bị bầu không khí đó ép tới suy sụp.
Hoặc có lẽ chỉ đơn giản là nàng mềm lòng mà thôi.
Sau đó, nàng đi về phía con chó nhỏ đó. Lục Trần ở đằng kia chợt dừng lại nhìn nàng rồi nhíu mày.
Dịch Hân ngồi xuống bên cạnh con chó nhỏ rồi cẩn thận quan sát nó một lúc. Đến lúc ấy nàng mới nhận ra tình cảnh của con chó này còn thảm hơn nàng nghĩ rất nhiều.
Ngoại trừ cái chân gãy kia thì trên mình con chó nhỏ này có mười mấy vết thương lớn nhỏ, có nói là thương tích khắp người cũng không sai, thậm chí có nơi còn đã rữa nát nên tỏa ra mùi hôi thối kinh người, thực khó tưởng tượng những ngày tháng trước đây con vật nhỏ đã gặp những chuyện đáng sợ gì khi sống dưới tay gã man nhân ác độc kia.
“Chúng ta cứu nó đi!” Dịch Hân ngước sang Lục Trần đề nghị.
Lục Trần lạnh lùng lắc đầu.
Dịch Hân cắn răng đứng lên. Con chó đen nhỏ ấy vẫn chăm chăm nhìn nàng rồi khẽ ư hử lên.
Sắc mặt Dịch Hân liên tục thay đổi. Từng cảnh chật vật giữa sống chết từ tối qua tới giờ liên tục lướt qua trong đầu nàng, từng màn máu tanh kinh tởm lại khiến nàng bất giác buồn nôn. Chẳng biết nàng lấy đâu ra dung khí, hoặc có thể là do tâm lý đã bị đè nén quá căng nên nhất thời phản kích để rồi Dịch Hân chợt giẫm chân rồi lấy ra một cái túi ôm con chó lại. Cuối cùng nàng cố gắng ôm nó lại bằng một tay rồi cúi đầu bước đi.
Khi đi ngang qua Lục Trần nàng còn không dám nhìn mặt y nhưng người lại khựng lại rồi nhỏ tiếng nói bằng giọng vừa kiên định vừa sợ sệt: “Ta, ta muốn cứu nó!”
Hết lời nàng vội vã đi. Lục Trần ngạc nhiên nhìn theo cô gái đó rồi gương mặt cũng nhất thời thoáng nét hoang mang.
“Cô gái này, rốt cuộc chứa gì trong đầu đây..” Hắn lẩm bẩm rồi lắc đầu đi theo.
Mới đi vài bước thì bỗng nghe thấy đằng trước có tiếng thét run. Lục Trần giật mình ngẩng lên nhìn thì thấy Dịch Hân vì quá vội không nhìn rõ đường nên vừa đi vào rừng đã vấp phải một đoạn rễ cây ngã sấp ra, con chó nhỏ kia cũng theo đó mà bay ra ngoài rồi phịch một cái rơi xuống trong bụi cỏ, lập tức nó liền ư ử kêu lên.
Lục Trần chán nản thở dài. Hắn ngẩng lên nhìn trời rồi đi tới đỡ Dịch Hân lên.
Dịch Hân đỏ mặt không dám nhìn y. Nàng cúi gằm mặt vỗ bớt bụi đất trên người rồi vội vàng định sang tìm con chó nhỏ.
Ai ngờ người vừa cử động thì đã bị Lục Trần kéo lại. Dịch Hân cuống cuồng xin: “Ngươi đừng cản ta, ta, ta muốn cứu..”
“Im đi!” Lục Trần tức giận quát nàng. Sau đó hắn đi tới nhặt con chó lên rồi lườm Dịch Hân bảo: “Đừng nói nhảm nữa, đi thôi.”
Dịch Hân ngại ngần: “Ngươi…”
Lục Trần hừ lên rồi mặc kệ nàng mà nắm con chó nhỏ đi lên. Hơn nữa hắn còn thốt lên: “Ta mất bao công mới nối được tay cho ngươi, ngươi đừng có tự nhiên làm gãy nó nữa! Đúng là phiền thật!”
Miệng Dịch Hân hơi hé lên, nàng nhìn theo kẻ ấy rồi khẽ nhếch môi cực kì vui vẻ.
“Này, còn đứng đó làm gì!” Lục Trần đằng trước quay lại gọi.
Dịch Hân hoảng hồn vừa chạy vừa hô to: “Đến đây! Đến đây!” Nàng chạy tới sau lưng Lục Trần như một làn khói rồi bám sát theo hắn mà đi ra ra ngoài rừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...