Thiên Ảnh

Ven bờ Long Hồ trên núi chè.

Nam thì anh tuấn phóng khoáng, nữ lại xinh đẹp động lòng. Họ vốn nên là một cặp người ngọc được trời đất tạo thành, vậy mà giờ đây lại chẳng hiểu sao cứ trừng mắt nhìn nhau, thậm chí còn đang tranh cãi gì đó. 

Cô gái là Đinh Đương, chàng trai thì chính là Lý Quý mấy ngày trước đã bái nhập Thiên Thu Môn để tu tiên luyện đạo.

Giờ khắc này Đinh Đương có phần hơi nhếch nhác, quần áo trên người, nhất là nơi ống tay áo đều có vết bị lôi kéo, tóc trên đầu cũng hơi rối, thậm chí còn có vài lọn tóc buông thõng xuống gò má trắng như tuyết.

Nhưng người Lý Quý lại chẳng hề có gì khác lạ. Lúc này hắn đang nhíu chặt long mày, sắc mặt cũng đầy vẻ giận dữ mà nhìn chằm chằm Đinh Đương, cuối cùng còn cực kì tức tối buông ra mấy lời đe dọa Đinh Đương: “Vì sao, vì sao, vì sao, đâu ra mà lắm thắc mắc như thế hả, không phải ta đã nói rất rõ với ngươi rồi sao? Việc đưa ngươi lên núi nhập môn phải từ từ chứ không thể làm ngay được!” 

Đinh Đương cười lạnh, ánh mắt càng lúc càng sắc như dao, hậm hực thốt lên: “Ngươi đi mà lừa quỷ ấy. Lúc lấy linh thạch của ta đã nói rõ rồi, chỉ cần ngươi có thể bái nhập Thiên Thu Môn thì sẽ lập tức đưa ta vào nhập môn, sau đó cùng tu đại đạo, giờ mới ngày thôi mà ngươi đã định trở mặt không nhận người sao?”

Mặt Lý Quý thoáng tái đi, hắn tức giận gầm lên: “Chuyện nào có dễ như vậy, hơn nữa cũng chẳng phải là điều mà một mình ta có thể quyết định. Còn có, Hứa trưởng lão trong môn mới đây đã bị ma giáo ám toán mà chết thảm, trên dưới toàn môn ai nấy đều nổi điên đi tìm hung thủ ma giáo, ta sao có thể nhắc đến chuyện này được?”


Đinh Đương vẫn giữ nguyên sắc mặt cười lạnh: “Nói dễ nghe nhỉ, coi ta là con đần quê mùa sao? Ta sớm đã tìm hiểu rồi, chuyện này cơ bản Thiên Thu Môn cũng không thể làm gì được, chỉ đành phải báo lên Chân Tiên Minh, thỉnh họ làm chủ để tra xét hộ. Sau khi làm xong hậu sự cho Hứa trưởng lão thì Thiên Thu Môn cũng chẳng hề có thêm bất cứ bó buộc nào, hơn nữa mấy hôm trước Quý môn chủ chẳng phải còn thu một đồ đệ mới hay sao?”

Gương mặt của Lý Quý chợt cứng lại, nhất thời giật mình im lặng.

Đinh Đương cắn môi rồi giậm chân mắng: “Nếu ngươi vẫn không chịu thì mau lấy linh thạch ra trả ta, hơn nữa cũng phải làm như đã hứa trước đó là bù thêm số thiếu cho đủ một ngàn viên để ta có thể lên thử Giám Tiên Kính. Là sống là chết, là tiên là phàm, ta đều nghe theo mệnh trời!”

Lý Quý nắm chặt tay thành nắm đấm, mặt cũng đỏ bừng lên quát: “Ta, ta, ta bây giờ biết lấy đâu nhiều linh thạch như vậy chứ?”

Đinh Đương chằm chằm nhìn hắn một lúc rồi mới đáp lại: “Thế này không được, thế kia không được, giờ một mình ngươi vào tiên môn, tu tiên đạo, tương lai sáng lạn, còn ta ngày ngày bị người trong thôn làng sơn dã này coi khinh mà vẫn không ngừng tha thiết mong được gặp ngươi, ngươi hiểu cảm giác đó hay sao?” 

Nói xong câu ấy, mắt Đinh Đương đã phiếm hồng, bờ mi thướt tha cũng rưng rung, một giọt nước lặng lẽ tuôn trào.

Lý Quý cắn răng lắp bắp: “Ta nói rồi, chuyện này không vội được, ngươi cho ta thêm chút thời gian.”


Đinh Đương lau đi nước đọng nơi khóe mắt rồi chẳng hiểu sao lại nhìn thật kĩ gương mặt Lý Quý, cuối cùng cũng bình tĩnh lại để cất lời với đôi mắt chứa chan đau xót: “Lý lang à Lý Lang, lòng ta với ngươi thế nào, chẳng lẽ ngươi còn không hiểu sao?”

Lý Quý cúi đầu không nói.

Đinh Đương tiến lên một bước, tiếp lời: “Từ lần đầu tiên thấy ngươi ta đã thích ngươi rồi. Từ khi ngươi vẽ cho ta những bức tranh kia, ta đã muốn sống cả đời bên ngươi rồi đấy. Vì ngươi, ta đã tình nguyện làm tất cả, ngươi có biết không?” Nàng lại nức nở không ngừng: “Ta vốn muốn đi tu tiên, nhưng lại càng muốn ở cùng một chỗ với ngươi, sau này hai người chúng ta tu luyện thành công lại có thể cùng tiêu diêu tự tại, trường sinh bất lão như một đôi thần tiên, vậy có tốt không, có tốt không…”

Nói xong nàng trìu mến nhìn Lý Quý rồi nắm lấy bàn tay hắn đặt lên ngực mình.

Lý Quý ngẩng lên, sắc mặt y cũng không ngừng biến đổi. Nào do dự, nào lo lắng, lại có vui mừng, chờ đợi, nhưng cũng không thiếu buồn bã, sợ hãi cùng đủ loại tâm tình khác liên tục thoáng qua trên gương mặt y. Nơi bàn tay lại thoang thoảng có hơi ấm cùng với cảm giác mềm mại từ cơ thể quen thuộc kia tiến lại.

Nhưng mắt hắn bỗng lạnh đi để rồi lại nhìn Đinh Đương mà mắng: “Ngươi đã nắm bao nhiêu cánh tay đàn ông như vậy rồi?”

Đinh Đương run rẩy như chợt rơi vào tầng băng, tay nàng thậm chí như bị đông cứng lại. Nàng lảo đảo lùi lại nhưng ngờ đâu người bị giật mạnh, Lý Quý đã vươn tay ra kéo tay nàng lại.


Hắn trợn mắt, vẻ mặt bỗng trở nên đáng sợ. Y tiến lên, vụt cái đã sát đến người Đinh Đương, rồi nhìn nàng thật kĩ với ánh mắt sắc như dao như thể đang cố gắng soi rõ tâm can của nàng.

Giọng nói của hắn cũng chói hẳn lên: “Trước ta ngươi đã ngủ với bao nhiêu gã rồi?”

Đinh Đương càng thêm run rẩy. Mặt nàng trắng bệch, môi không ngừng run, ngực dù liên tục phập phồng nhưng lại như không thể hít thở, chỉ có nước mắt là không ngừng tuôn ra.

Nàng lắc đầu quầy quậy nhưng chẳng nói ra nổi điều gì..

Lý Quý nghiến răng, gương mặt tuấn tú của y chợt méo xệch. Hắn phẫn nộ nhìn Đinh Đương rồi bỗng vung tay nàng ra để quát lớn: “Con tiện nhân này còn muốn gạt ta!”

Đinh Đương loạng choạng lùi lại. Nàng mang theo gương mặt đầy nước mắt khóc lóc: “Không phải thế, ta thật lòng thích ngươi, ta thực sự muốn sống với ngươi cả đời..”

“Ai muốn cùng ngươi cả đời!” Lý Quý ngắt lên cắt đứt lời Đinh Đương. Mắt y đã đỏ nhưng vẫn cắn răng bảo: “Con đĩ hèn hạ không biết xấu hổ mà ai cũng có thể coi là chồng như ngươi mà cũng dám mơ tưởng tiên đạo hay sao, cút đi!”

Đinh Đương có lẽ đã không còn đứng vững nổi nên ngã phịch ra đất. Mặt nàng đã tái trắng ra nhưng vẫn nhìn về Lý Quý để rồi không thể mạch lạc mà nói: “Ngươi, ngươi, sao ngươi lại có thể như vậy? Lúc muốn lấy tiền của ta, lúc ngon ngọt dỗ dành ta, ngươi đâu phải thế này.”


Có lẽ hắn đang rất giận dữ nên giơ chân đá văng một hòn đá nhỏ ùm xuống lòng Long Hồ. Hắn chỉ tay về Đinh Đương với cơn giận như đang gặp một kẻ địch sống chết mà gầm lên: “Sao lúc đó ngươi không nói cho rõ ràng? Ngươi dùng những đồng tiền bẩn này để lót đường cho thật ra cũng đều là vì chính ngươi, có đúng không!”

Đinh Đương cười đầy cay đắng. Nàng nhìn thật sâu gã trai ấy, sắc mặt đã trắng như giấy, nước mắt vẫn chẳng ngừng rơi, nhưng đôi mắt lại thêm phần sáng tỏ. Giữa cơn thương tâm đau đớn ấy nàng khẽ khàng thốt lên: “Lý lang ơi, ta nhớ chàng đã vui mừng thế nào khi cầm những đồng tiền ấy để xây con đường lên trời cho mình mà..”

***

Bộ phim TVB - Tình yêu và ngã rẽ năm nay có một đoạn như này:

Đừng nói nữa, tôi không muốn nghe. Tôi không cần mấy người ở đây kể tội anh ấy, tôi không cần mấy người nói cho tôi biết ảnh có phải tên khốn khiếp hay không. Anh ấy là chồng tôi, ảnh đối với tôi thế nào tôi viết rất rõ. Anh có biết không, người trên thế giới này giả tạo lắm. Mấy người bán hàng gặp ai cũng nói là người đẹp, khi đến cửa hàng vì một chỗ ngồi ai cũng nói rằng mình quen bộ trưởng, còn mấy người có học các người, thấy người ta làm gái sẽ nói thế nào, không phân trắng đen. Chỉ cần cô làm gái một ngày thì cả đời đều làm gái thôi. Bản thân anh cũng là đàn ông, anh chịu lấy một người phụ nữ như vậy sao? Anh Ân đã lấy tôi, mười mấy năm rồi, mười mấy năm rồi anh chưa từng bỏ rơi tôi. Luật sư Lữ, anh được sao? Cái tên xấu xa đó vẫn thường nói không biết đứa con đó phải của anh ta hay không, nhưng khi con trai chúng tôi gặp chuyện, anh ấy là người đầu tiên, người đầu tiên xông ra đó, thậm chí anh ấy còn đánh ba người khác nữa. Còn nữa, các người đừng nói ảnh tham tiền người chết nữa. Các người có biết tiền đó làm gì không? Năm xưa tôi bị sẩy thai, bị ra máu rất nhiều, suýt nữa cả tính mạng cũng không giữ nổi, bác sĩ bảo sức khỏe của tôi rất kém, phải đi an dưỡng một thời gian dài. Nhưng mà anh ấy biết là, biết là tôi không đồng ý để anh ấy làm vậy đâu, nên anh ấy đã giấu tất cả mọi người, Anh ấy chỉ muốn cứu tôi, chỉ muốn giúp tôi thôi. Người đàn ông này bị người ta chửi rủa bao nhiêu năm nay, mà chưa hề oán trách tôi. Anh có làm được như vậy không?

Anh ấy không muốn người khác biết, nên tôi cũng giả vờ không biết.

Tôi không nhắc, nhưng mà, cho tới bây giờ, sự việc ra nông nỗi này, anh ấy lại có tiền án, nếu thực sự có chuyện gì thì anh ấy sẽ ngồi tù mười mấy năm lận. Ảnh không còn trẻ nữa, chúng tôi không còn cơ hội gặp lại nữa đâu anh có biết không?

Nhưng tôi thì khác, tôi không có tiền án mà, tôi không có tiền án, hai ba năm thôi mà, hai ba năm thôi tôi có thể trở ra rôi. Vậy thì cả gia đình chúng tôi có thể ở bên nhau, sẽ làm lại từ đầu. Vây tới khi dó chúng tôi sẽ không sao nữa đâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui