Thiển Ái

Bạn còn nhớ năm bạn 18 tuổi ấy có cái dạng bên ngoài như thế nào không? Có phải là mặc áo sơ mi, mang theo kính đen và ôm bức thư, bộ dạng lịch sự văn nhã, mỗi ngày đi qua bên ngoài cửa sổ nhỏ, sau đó bạn thâm tình nhìn cậu ấy đến gần rồi lại đi xa?

Tư Tây ôm một quyển tiểu thuyết thanh xuân vườn trường đọc vô cùng vui vẻ, còn hay quăng cho tôi một cái vấn đề nào đó. Tình yêu năm mười tám tuổi bạn có thể trông chờ tôi khắc cốt ghi tâm bao nhiêu?

Mối tình đầu, ngây thơ mờ mịt, không có kiểu thề non hẹn biển, không có kiểu sông cạn đá mòn, chỉ bằng một mưu kế đơn giản chúng ta đã bị chia rẽ. Đương nhiên, bạn có thể quy kết là do độ tuổi nên ai cũng rất kiêu ngạo, cho rằng mình bị lừa gạt liền tuyên bố long trời lở đất là cả đời không qua lại với nhau.

Lúc tôi mười tám tuổi thích người kia là bộ dạng thế nào? Trắng trẻo mập mạp, mỗi ngày trên mặt đều cười. Phan Văn nếu mà mặc áo sơ mi trắng mang kính đen, ách, chắc chắn sẽ rất buồn cười. Nhưng thời gian trôi qua đã lâu, ai còn nhớ rõ lúc còn trẻ khi trước cảm thấy bộ dạng thích cả đời người là như thế nào?

Cha mẹ trăm kế ngàn phương làm cho tôi và Cố Thần An thi vào cùng một trường học, ngàn không yên lòng vạn không yên lòng bảo Cố Thần An chiếu cố tôi. Có lúc không ngủ được tôi liền nửa đêm bò dậy gọi cho Cố Thần An. Lải nhải nhắc lại chuyện cũ. Cố Thần An còn ở trong giấc mơ, "Tô Tuyết Phi, em đi ngủ có được không, ngày mai anh còn phải đi học." Tôi mặc kệ anh ấy, lại lải nhải nói rồi mới an phận mò đi ngủ.

Cố Thần An rất không kiên nhẫn mà nhịn tôi nhiều năm. Tư Tây khi nói về Cố Thần An còn rất bái phục, "Tuyết Phi, bây giờ mình tin Cố Thần An không muốn kết hôn với cậu. Anh ấy có thể chịu đựng cậu lâu như vậy đã rất là kỳ tích rồi."

Cố Thần An bây giờ, đã ở trong trường đại học hô mưa gọi gió, trước người sau người một bộ quân tử, không cười không giận, cũng có mấy phần hương vị. Đáng tiếc chúng ta quá kỹ càng rồi, nhờ một đống chuyện cũ ấy, chỉ có ta không thích anh ấy.

Người ngoài không biết chuyện đều cho rằng Cố Thần An là bạn trai của tôi, Tư Tây một bên tiếc hận một bên chiêng trống rùm beng an bài cho tôi đi làm quen người khác, cô ấycảm thấy tôi của đại học không thể một người đi một mình. Thế là, lúc ba giờ chiều tôi ngồi ở trong quán mì của trường học, nhìn một mâm mì ống trước mặt thật không nuốt nổi. Tên béo đối diện há miệng to như chậu máu, ăn như hổ đói, một bên nước bọt bay tứ tung nói với tôi cậu ta tham gia thi đấu cái gì đó, lấy được cái giải gì đó, một bên người đầy dữ tợn khiến người ta run rẩy nất hồn.

Kẻ lừa gạt tôi tới đây, Tư Tây không có chút không được tự nhiên nào, lại còn rất chuyên nghiệp nháy mắt ra hiệu, "Thế nào, thế nào? Có phải là cậu thích loại hình này không?"

Tôi giật nhẹ khóe miệng. Tôi có khẩu vị nặng như vậyà? Cúi đầu, dùng nĩa ăn vén mì ống trong đĩa, buông xuống. Phía đối diện còn đang nói. Ba hoa chích chòe. Giống như tôi không quỳ gối dưới chân cậu ta thì trời đất không ta. Tôi chỉ lại cầm lấy nĩa ăn vén mì trong đĩa, vừa nghĩ tới nước miếng của cậu ta có khả năng đã phun lên đó, một chút muốn ăn cũng không có, vô cùng phiền muộn buông đĩa ăn xuống.

Đại ca đối diện nói rất vui vẻ, rốt cuộc cũng quan tâm đến tôi một chút, "Tuyết Phi, sao cậu lại không ăn đi? Quán mì này rất không tệ."

Tôi miễn cưỡng cười. "Em không thích ăn."

"Hả, vậy để cho mình ăn." Cậu ta không chút khách khí bưng đĩa qua, tiếp tục ăn như hổ đói.

"Tuyết Phi thích ăn con trai nhiều lắm." Tư Tây cười híp mắt nói với tên con trai kia. Tôi vốn đang dùng tay chống cằm, run lên một cái tuột đầu xuống. Tôi trừng Tư Tây, cậu ăn nói bậy bạ gì đó!

Đại ca béo cũng không phát hiện ra không khí quỷ dị này, còn gật đầu phụ họa, "Tuyết Phi thật sự rất đặc biệt, khác với con gái. Hắc hắc, mình rất thích."


"Tuyết Phi, cậu thấy thế nào, thấy thế nào? Cậu cảm thấy bạn học Lâm Bình thế nào?" Đầu thiếu gân Tư Tây còn tràn ngập chờ mong nhìn tôi.

"Ha hả."

Tôi cười mỉa, cầm lấy nĩa ăn muốn ăn một bát mì ống, đại ca đối diện rất vui mà nhớ tới. "Tuyết Phi cậu muốn ăn cái gì, mình gọi cho cậu?"

Tư Tây nhìn tôi nửa ngày không phản ứng, "Vậy mình tự quyết định là được rồi."

Sau đó liền tự cho là lưu lại cho chúng tôi một không gian, nháy mắt ra hiệu một trận rồi mới đi. Tôi bỗng nhiên đứng lên, cười nói với vị đại ca đối diện đang kinh ngạc, "Xin lỗi, người này, ách, bạn học Lâm Bình, tôi không thích người béo. Thần kinh Tư Tây không được bình thường lắm, lãng phí thời gian của cậu." Sau đó xách túi lên rời đi.

"Cái đó, bạn học Tuyết Phi.." Bạn học Lâm Bình còn muốn nói gì đó, tôi trốn chạy bay nhanh.

"Tuyết Phi Tuyết Phi, sao cậu lại đi rồi?" Tư Tây ở phía sau hô to. Tôi nghe không được nghe không được nghe không được..

Mới ra khỏi cửa quán mì không xa liền nghe đến một tiếng cười nhạo từ phía sau. "Đi nhanh như vậy làm gì? Cậu béo kia không đuổi theo."

Tôi kinh ngạc không nhẹ, không nên là người quen nha, Tô Tuyết Phi tôi muốn quay vào đó! Quay đầu, nhìn rất quen mắt, nhưng nghĩ không ra đã gặp nhau ở chỗ nào. Nhưng mà xác định la không phải người quen.

"Tôi họ Tống, Tống Hạ. Bạn học Tô Tuyết Phi, mới vừa rồi là quan hệ than thiết?" Đối phương vân đạm phong khinh cười đầy vẻ hòa nhã nói chuyện với tôi.

Tôi nhíu mày, "Tôi không biết anh."

Tôi không có thói quen nói chuyện vô ích với người lạ.

"Mỗi một người bạn lúc ban đầu đều là người xa lạ cả. Em không thích mập mạp, vậy em xem, tôi thế nào?" Anh ta còn đang cười. Tôi dừng bước lại, xoay người nhìn anh ta. "Anh đang nói đùa à? Hay là anh căn bản chưa tỉnh ngủ?"

"Tôi không phải đang nói đùa. Tôi rất nghiêm túc. Bạn học Tô Tuyết Phi." Khóe miệng anh ta hơi nhếch lên, ánh mắt sáng rực.


"Vừa gặp đã yêu?"

Anh ta gật đầu. Tôi cũng không phải heo đất.

"Không khéo, tôi không tin."

"Tôi tin là được rồi." Tống Hạ cười híp mắt, giọng nói trầm thấp dễ nghe, "Tôi họ Tống, tên một chữ Hạ. Ba tôi họ Phan, tôi cùng họ mẹ. Tôi sinh ngày 29 tháng 3 năm XX, hồi bé là một mập mạp, nhưng sau này đảm bào sẽ không béo, trước đây có thích một cô gái, Nhưng mà bây giờ không thích nữa. Tôi sẽ không chơi bóng rổ, sẽ không đá banh, ừm, sẽ vẽ tranh, biết một chút thư pháp. Em còn muốn biết gì nữa? Tôi rất có thành ý đấy."

Tống Hạ có phải là một đóa kỳ hoa không nhỉ? Tùy tiện ở ven đường đổ ra gốc gác với một kẻ gọi là vừa gặp đã yêu? Ánh mắt Tống Hạ có một chút chờ mong nhìn tôi.

Tôi suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu.

"Bạn học Tống Hạ, tôi ngoại trừ không thích mập mạp còn có không thích người tự đưa tới cửa."

Ánh mắt Tống Hạ trở nên buồn bã. Tôi không rõ chuyện bị cự tuyệt có gì buồn bã chứ.

"Em không nghĩ tới cái gì sao? Nói thí dụ như, tôi rất giống ai?" Tống Hạ có chút gấp gáp. Tôi hít sâu một hơi, rất thâm trầm nói với hắn, "Người thanh niên, mặc dù tuổi tôi rất lớn, nhưng tôi không có mất trí nhớ. Anh nhìn rất quen mắt, nhưng mà, không có giống ai. Hiểu chưa?"

"Thật không có?"

"Anh cho là thế nào?"

"Coi như vậy." Tay anh ta cắm trong túi quần. "Vậy bây giờ biết cũng không chậm nha."

Anh ta thảnh thơi đi bên cạnh tôi, không vội không chậm. "Anh sao còn theo tôi?"

"Đưa con gái về nhà là chuyện quân tử nên làm." Tôi rũ mắt, cúi đầu nghiêm túc bước đi, Tư Tây sáu cuộc gọi nhỡ, Cố Thần An hai cuộc, sau đó quyết đoán tắt máy.


Nếu như lúc đó tôi biết Tống Hạ chính là Phan Văn, vậy tôi còn có thể đi đến gần anh hay không? Đáp án là sẽ.

Thiêu thân lao đầu vào lửa.

Tôi viết trong cuốn nhật kí hôm nay gặp được một anh béo cùng với Tống Hạ. Bởi vì quá buồn bực vì thế nét chữ rất cứng cáp. Tư Tây vỡ nát cả đầu lưỡi, "Tuyết Phi, tớ tưởng cậu thích loại hình như Phan Văn."

Tôi nắm chặt bút, Phan Văn và tên Lâm Bình là một loại hình? Phan Văn thoạt nhìn cộc lốc thật đấy, nhưng mà Lâm Bình này thoạt nhìn lại hoàn toàn tương phản. Một con ác thú ở trước mặt bạn ăn như hổ đói là rất ảnh hưởng đến cảm giác muốn ăn!

Cố Thần An hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không mách với người lớn chuyện riêng của tôi, vẫn đang cố gắng giúp tôi hỏi thăm trong giới xem có một anh con trái béo tên là Phan Văn hay không. Nhưng mà Phan Văn biến mất không thấy, ngàn vạn cầu không được.

Sau đó tôi gặp Tống Hạ. Tống Hạ ôm hận ý lúc trước bị lừa gạt mà đến. Khi đó tất cả mọi người đều cho rằng tôi và Cố Thần An ở cùng một chỗ. Bởi vì chúng tôi là bạn bè thân mật nhất, mặc dù trải qua Phan Văn, tôi không bao giờ nữa nói với Cố Thần An nhiều bí mật hơn nữa, anh ấy vẫn như cũ là bạn bè tốt nhất.

Cố Thần An vội vàng thi nghiên cứu sinh, tôi dành nhiều thời gian hơn để thảo luận với Tư Tây về hướng đi của tương lai.

Sau đó phát hiện, thế giới thật ra rất nhỏ, tôi bắt đầu gặp phải Tống Hạ nhiều lần. Ở một chỗ với Tư Tây là chuyện rất khổ cực. Bởi vì tôi sẽ không ngừng "tình cờ gặp" các loại hình mập mạp. Cao, thấp, rất béo, hơi béo. "Tình cờ gặp" đến mức tôi thấy khổ không thể tả.

Tống Hạ xuất hiện quả thực chính là phúc của tôi. So sánh ra mà nói, tình cờ gặp Tống Hạ là ta có thể nói với Tư Tây chuyện thoát thân khỏi hội tìm bạn yêu. Hơn nữa, Tống Hạ so với một đám đủ loại màu sắc, hình dạng mập mạp kia thì tốt hơn nhiều.

Tống Hạ lại đưa tôi thoát ra khỏi quan hệ thân thiết lần nữa, cười to rất lâu mới thở phì phò hỏi, "Cái cô Tư Tây có phải là rất ghét Cố Thần An không? Sao lại tìm cho em loại hình này?"

Tôi xịu mặt, "Tư Tây là đồ đầu thiếu gân. Tôi đã nói với cô ấy rất nhiều lần là tôi không cần."

"Em thật sự thích mấy tên béo ăn nhiều à?" Tôi trợn mắt nhìn anh ta.

Tống Hạ tùy ý cười cười, "Em lúc đó, vẻ mặt gẩy gẩy mì ống kia thật sự vô cùng khôi hài."

"..."

"Tô Tuyết Phi, nói lời thật, em thật sự thích Cố Thần An như vậy à"

"Không có. Chỉ là thói quen." Tôi ảo não giật nhẹ tóc, bây giờ tôi ghét tấm gỗ Cố Thần Ạn muốn chết, đọc sách khiến người ta điên, anh ấy suốt ngày 《 phương tây kinh tế học 》 gì gì đó hoàn toàn không có cách nào liên lạc nổi. Tư Tây đang làm gì đương nhiên anh ấy biết, chẳng qua là áy náy gì gì đó không có thời gian. Bây giờ đối với Cố Thần An, tôi hỏi mười câu anh ấy cũng sẽ không trả lời một câu.


Tống Hạ cúi đầu thấp xuống cười. "Tôi biết em lâu như vậy, cũng không làm sao thấy được Cố Thần An."

"Anh ấy bận a." Tôi có chút buồn bã, nếu như Tư Tây lại đi, tôi sẽ một người độc lai độc vãng làm độc hành giang hồ hiệp.

Tống Hạ nói, "Tô Tuyết Phi, tôi so với Cố Thần An thích hợpvới em hơn. Em có muốn suy xét việc đứng cùng một chỗ với tôi?"

"Tôi thích mập mạp ăn nhiều lắm nha!" Tôi đâm đâm bờ vai của anh. Tống Hạ không đáp lời, cước bộ vẫn như trước không nhanh không chậm đi trước tôi nửa bước.

"Tô Tuyết Phi, em và Cố Thần An ở cùng một chỗ rất nhiều năm sao?" Qua rất lâu anh mới hỏi một câu này.

"Bọn em không có ở cùng nhau." Tôi bỗng nhiên có chút bực bội. "Tôi với Cố Thần An, chưa từng ở cùng một chỗ."

Cố Thần An đã cách tôi càng ngày càng xa, anh ấy bắt đầu kinh doanh lý tưởng của anh ấy, bạn bè cũng không phải ở vị trí thứ nhất. Tôi lúc đó vô cớ chết non tình yêu thì có bao nhiêu vô tội.

Tâm tình Tống Hạ bỗng nhiên tốt hơn, lui về phía sau một bước cùng sóng vai đi với tôi, "Tôi mời em đi xem phim đi."

Anh cười cười, cánh tay tự nhiên khoác vai tôi. Tôi yên lặng đi về phía trước hai bước, giãy không ra. Lại đi sang bên cạnh hai bước, vẫn là giãy không ra. Tôi không có cách nào, dung lực đẩy tay anh ra.

"Thụ thụ bất thân."

Tống Hạ cứng người một chút, thả tay xuống.

"Được rồi, là thụ thụ bất thân."

Tôi cúi đầu đi về phía trước, hai tay Tống Hạ đặt sau dây lưng thảnh thơi đi phía sau tôi.

"Tô Tuyết Phi, kỳ thật em không muốn đi cùng tôi đi?" Tôi không để ý anh, lấy điện thoại ra gửitin nhắn.

"Em nói tôi không tốt chỗ nào?"

Tống Hạ thật sự là rất thông minh.

* * *


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui