"Nói đi, vì sao khóc thành như vậy?" Hàn Thanh dạy bảo tôi xong, cuối cùng cũng chịu hạ giọng.
Tôi đỏ mắt khàn giọng đem chuyện hồi sáng ra kể qua một lần.
Hàn Thanh lại cười.
"Triệu Thiên Tình, không nhìn ra em có bản lĩnh đến vậy?"
Tôi bẹp dính miệng, "Đời người quá ngắn, em cũng chỉ có thể tùy hứng như vậy được mấy lần."
"Cố Thần An cũng tùy em càn quấy?" Ngữ điệu Hàn Thanh quỷ dị.
"Ngôi nhà là của em!" Tôi vặn lại. Chí ít là bây giờ.
"Lúc em ly hôn không phải là rất có khí phách sao?" Thế là, tôi nhớ tới một chuyện rất quan trọng. "Anh, Cố Thần An nợ em một giấy chứng nhận ly hôn!"
Hàn Thanh không kiên nhẫn nhìn tôi, đang định mở miệng, tiểu Thần nơm nớp lo sợ gõ cửa. "Chị, có mẹ tới tìm chị." Tôi tưởng mẹ Triệu.
Vẫn là phòng khách của Hán Đường Quang Ảnh. Người đến là mẹ Cố.
Đều nói người gặp chuyện vui thì tinh thần sẽ thoải mái, mẹ Cố nhìn qua so với trước trẻ tuổi rất nhiều.
Tôi đứng ở cửa, thấy rõ bóng mặt bên ưu nhã của mẹ Cố qua cửa sổ thủy tinh.
Tôi không muốn đi. Tôi không muốn biết bà ấy tới tìm tôi để làm gì. Tôi không muốn gặp lại mẹ Cố. Tôi không biết cần phải dùng tâm tư nào để đối xử với bà ấy.
"Anh đi." Hàn Thanh sờ đầu tôi, "Trước tiên em cứ nghỉ ngơi một chút, có gì không thoải mái anh ở ngay bên ngoài. Thiên Tình, không có gì to tát cả. Ngủ một giấc thì tốt rồi, nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng em muốn gì. Tối nay anh đưa em trở về."
Hàn Thanh đi gặp mẹ Cố. Trong phòng làm việc chỉ còn lại một mình tôi.
Tôi thì muốn cái gì chứ? Tôi không dám cưỡng cầu gì cả. Tôi muốn Cố Thần An của tôi. Tôi nghiêm túc nghĩ về sự khác biệt giữa sáu năm đã qua và một năm qua. Nếu như là một năm trước, tôi không gả cho Cố Thần An, tôi sẽ không quan tâm đến vậy. Sáu năm đó tôi chỉ yêu một ảo ảnh đồng thời tìm kiếm khắp nơi chính cái bóng dáng tương tự mà không được.
Một năm này, khiến tôi sinh ra dục vọng chiếm hữu, khiến tôi ghen tị đến phát điên, khiến tôi ghét Tô Tuyết Phi. Bây giờ Cố Thần An đối với tôi sớm đã không phải ảo ảnh. Anh là Cố Thần An của tôi.
Chúng ta quả thực cần phải nghiêm túc kết thúc. Triệu Thiên Tình yêu nhất là chính mình, tôi không thể làm cho tình yêu của mình héo rũ ở trên tay của Cố Thần An và Tô Tuyết Phi. Nhiều khi, ở trong mắt tôi bọn họ chính là cẩu nam nữ hàng thật giá thật!
Nghĩ một hồi liền mơ mơ màng màng ngủ mất. Đó là giấc mơ cũng là trằn trọc khó yên. Cảnh trong mơ quá dài, thế nên tôi cho rằng đó là hiện thực, mà khoảng thời gian bao nhiêu năm qua chẳng qua là giấc mộng hoàng lương.
Lúc đó tôi vẫn là sinh viên năm nhất đại học. Từ một liên kết diễn đàn trên trang web của trường, tôi vào một diễn đàn khác và dừng lại ở Hán Đường Quang Ảnh sau khi đi qua vô số diễn đàn. Tôi gặp Phương Lỗi ở đó.
Khi đó bọ dạng Phương Lỗi như thế nào? Khuôn mặt trắng nõn, kính không gọng, bộ dạng thư sinh văn nhã lịch sự. Chúng tôi hẹn gặp nhau ở cửa thư viện, Phương Lỗi lững thững đi tới, "Tiểu sư muội, là em sao?"
Khi đó bộ dạng Triệu Thiên Tình như thế nào? Tóc dài đến eo, tiện tay buộc thành hai bím tóc dài, mặc một chiếc áo T-shirt bằng sợi tổng hợp phổ thông, đang buồn ngủ đứng dụi mắt ở cửa thư viện.
Thật là lúc tốt đẹp để gặp nhau lần đầu tiên. Tôi rất thích sư huynh tao nhã, anh ta có bộ dáng mà tôi thích. Nhưng khi Phương Lỗi tỏ tình với tôi ở hậu trường lễ đường, ma xui quỷ khiến tôi lại chỉ vào Cố Thần An phía xa, nói, "Em thích anh ấy."
Tôi thích Cố Thần An. Nhưng anh ấy chưa bao giờ biết.
Tô Tuyết Phi phản bội anh để gả cho người khác, đến tìm anh trước ngày cưới. Cố Thần An bình tĩnh phân tích lợi hại, đưa người trong lòng đến với hôn lễ của cô ta và người khác.
Trường học mời Cố Thần An trở về diễn thuyết, tôi làm cán sự hậu cần giúp đỡ hội học sinh. Lúc phát sinh sự việc, tôi đang ở phía sau đài thu thập đạo cụ, trong lúc vô ý xem được trọn vẹn nội dung vở kịch.
Triệu Thiên Tình khi đó, thích Cố Thần An thâm tình kia. Tiện thể thích luôn Tô Tuyết Phi, giống như một nàng công chúa.
Bọn họ rất xứng đôi, xứng đôi đến mức khiến người khác ghen tị.
Nếu như Phương Lỗi không có oán niệm mà vẫn hỏi tôi, "Thiên Tình, vì sao em không yêu anh? Thiên Tình, vì sao em không yêu anh?" Như vậy, hãy mơ về khoảng thời gian đẹp nhất của mình lúc chật vật nhất, mặc dù trong mơ vẫn có Tô Tuyết Phi và Cố Thần An, đó vẫn là một chuyện rất hạnh phúc.
Cho đến bây giờ, nhớ mãi không quên trong sáu năm.
Sau đó liều mạng lấy dũng khí cả đời ra để thành toàn chấp niệm bao năm của bản thân.
Triệu Thiên Tình như thế.
Em không hối hận, Cố Thần An, em không nỡ hối hận. Cả đời em có chừng đấy tình yêu.
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp*. Cố Thần An, chúng ta chưa từng xa nhau đúng không? Cố Thần An, Cố Thần An, Cố Thần An của tôi.
*Cẩm sắt (錦瑟) củaLý Thương Ẩn (李商隱) có hai câu:
莊生曉夢迷蝴蝶 (Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp ) 望帝春心託杜鵑. (Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên ) (wikipedia) Những năm tháng đã trôi qua trong cuộc đời (mà trăm năm là giới hạn) như thâu gọn lại trong năm chục sợi dây đàn. Từ mỗi dây, tiếng đàn ngân lên như khơi dậy lại tuổi hoa niên, của "cái thuở ban đầu lưu luyến ấy / ngàn năm chưa dễ đã ai quên" (Thế Lữ)! Làm sao phân biệt thực với mộng? Trang Chu hay con bướm, Thục đế hay chim đỗ quyên, bên nào thực, bên nào mộng? Ngay giữa lúc "Thương hải trăng thanh" thì "châu đẫm lệ", và ngay khi "Lam điền nắng ấm" thì "ngọc tan bay"! Và tình yêu, khi muốn ghi nhớ, muốn trân trọng, thì hỡi ôi, lúc đó thời gian đã phôi pha; duyên tình, hương nguyền ngày trước còn đâu nữa! Tất cả đều mong manh, mộng ảo. (Trích một bài phân tích)
Tôi ngủ thẳng một giấc ở phòng làm việc của Hàn Thanh đến khi đèn sáng rực rỡ. Hàn Thanh không ở trong phòng làm việc, người của công ty hầu hết đều đã tan ca, bên ngoài chỉ có ánh đèn yếu ớt xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào.
Tôi rất đói. Tôi nhấc điện thoại cố định trên bàn làm việc của Hàn Thanh, gọi điện thoại nội tuyến. Điện thoại vang lên rất lâu mới được nhận.
"Tiểu Thần, chị đói." Tôi đói bụng đến mức uể oải.
"Chị, bà Cố vẫn còn ở phòng khách chờ chị.." Giọng của Tiểu Thần so với tôi yếu hơn, "Hàn Thanh không có nghĩa khí, vậy mà lại chạy.."
Tôi sững sờ. Cố mẹ thế này là nhất định muốn gặp tôi?
Chúng tôi không nói chuyện ở trong phòng khách. Tôi ngồi trong quán ăn ăn như hổ đói, mẹ Cố thì ưu nhã ngồi đối diện tôi nhìn tôi ăn cơm.
"Thiên Tình. Con chịu ủy khuất rồi."
"Không ủy khuất, không ủy khuất." Tôi đáp qua loa.
"Thần An bảo mẹ không cần tìm con, nó nói con cần thời gian để thích ứng thật tốt chuyện của nó." Tôi trợn tròn mắt, không phải mẹ qua sông đoạn cầu sao?
"Một tháng qua, toàn bộ điện thoại của con đều không gọi được. Có phải con giận mẹ lúc đó không giúp con nói chuyện?"
Sẽ không. Mới có quỷ. Rõ ràng lúc đó là mẹ không muốn quan tâm đến con. Tôi tiếp tục ăn.
"Lúc đó mẹ cũng choáng váng. Tuyết Phi vậy mà lại nói vậy. Mẹ sợ Thần An làm con khó xử, dù sao nó và Tuyết Phi có cảm tình nhiều năm như vậy."
Cho nên mới nói một năm tính là cái gì. Cũng chỉ là mây khói lướt qua.
"Thiên Tình, con không cần để ý Tuyết Phi. Tuyết Phi chỉ là không lớn lên, con phải tin tưởng Thần An sẽ xử lý tốt."
"Con đã cho anh ấy thời gian." Tôi dừng đũa lại, "Không liên quan đến Tô Tuyết Phi."
Một Tô Tuyết Phi thôi cũng có thể làm cho tôi quân lính tan rã.
"Con và Tô Tuyết Phi không giống nhau. Con là vợ của Thần An, Tuyết Phi là lúc trước. Nếu như mẹ lấy dao đâm vào lòng con, con sẽ tha thứ cho mẹ sao?" Ví dụ này không hay lắm, Cố Thần An đã đâm một dao vào lòng con.
"Thiên Tình, tha thứ cho Thần An có được không. Đứa bé kia thật thà nhưng lại không thích nói chuyện, con không chịu tha thứ cho nó, nó cũng sẽ buồn ở trong lòng. Nếu như không nhờ Phương Lỗi mẹ cũng không biết các con xảy ra chuyện lớn như vậy. Thiên Tình, sống qua ngày khó tránh khỏi gập ghềnh, vợ chồng nào mà không có mâu thuẫn."
Mẹ Cố đưa tay ra cầm tay tôi, mắt chứa khẩn cầu, "Lúc Thần An gặp khó khăn như thế con cũng chưa bỏ cuộc, bây giờ tại sao lại muốn bỏ cuộc? Thiên Tình, mẹ vẫn nhớ lúc đó con nói, con sẽ giữ được Thần An. Ba mẹ rất cảm kích con chăm sóc Thần An tốt như vậy. Bây giờ, cùng mẹ về nhà có được không?"
Tôi lắc đầu, quyết định nói thật.
"Con không có cảm giác an toàn. Con yêu nhất là chính con, con không thể cho anh ấy tổn thương cơ hội của con."
"Con tin rằng Thần An ngốc nghếch ấy rất yêu con sao?" Mẹ Cố lại chuyển về chủ đề lúc trước.
Cố Thần An ngốc nghếch. Tôi khẽ cười, gật đầu, "Đúng vậy, anh ấy yêu con."
"Như vậy Thần An bây giờ ở đâu? Vì sao Con không thử tin tưởng rằng nó yêu con?"
"Chúng con ly hôn." Vẻ mặt tôi bình tĩnh, "Vì thế, có vấn đề gì sao?"
Mẹ Cố kinh ngạc lạ thường, "Ly hôn? Thần An không nói gì cho mẹ biết! Vì sao phải ly hôn? Các con sao lại làm xằng bậy như vậy!" Tôi nhếch miệng, vẫn là quyết định không nói ra hiệp nghị ly hôn là mình viết.
"Thần An muốn ly hôn?" Mẹ Cố tính thăm dò hỏi tôi. Tôi suy nghĩ một chút, "Anh ấy có ý tứ này." Mặt mẹ Cố trầm xuống, "Thật là hồ đồ!"
"Mẹ, đừng nóng giận. Anh ấy thích Tô Tuyết Phi, con vẫn luôn biết. Vì thế là con tu hú chiếm tổ chim khách, không trách anh ấy." Mẹ Cố nhìn tôi, "Thần An không phải người như thế. Nó có thù tất báo, sẽ không dễ dàng tha thứ cho Tuyết Phi, càng không dễ dàng muốn ly hôn với con. Thiên Tình, Cố Thần An cho tới bây giờ chỉ có một, con không nên coi nó thành hai người, như vậy không công bằng."
Cố Thần An cho tới bây giờ đều chỉ có một. Thế nhưng chỉ cần có Tô Tuyết Phi ở đó, tôi liền không dám tin anh ấy yêu tôi. Tôi còn đang ngẩn người, mẹ Cố nhận cuộc điện thoại, sắc mặt độ nhiên thay đổi.
"Thiên Tình, nhanh, Thần An lại vào bệnh viện!"
Tôi thất thần, hoảng hốt dời núi lấp biển mà đến. Mẹ Cố vội vội vàng vàng kết thúc, quay đầu lại kéo tôi chạy đi. Nhất định là mẹ Cố không biết tôi mang thai, nếu không bà sẽ không kéo tôi cuồn cuộn trên đường như vậy.
* * *
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...