Thầy giáo kia nhìn Lâm Triệt, cẩn thận suy nghĩ lại, một hồi mới nhớ ra. Mười mấy năm không gặp rồi, suýt chút nữa thì ông không nhận ra được.
Ông đương nhiên nhớ được Lâm Triệt, trước đây Lâm Lỵ và Lâm Triệt ở trong lớp của ông, nhưng rất ít người biết Lâm Lỵ và Lâm Triệt là chị em, cũng không ít lần ông giúp đỡ Lâm Lỵ bắt nạt Lâm Triệt. Chủ yếu là do việc học của Lâm Triệt, hơn nữa Lâm Triệt còn là con riêng, cho nên bản thân ông cũng không thích Lâm Triệt. Thầy giáo nào mà không thích học sinh nhà tốt, sạch sẽ, lại học giỏi, mà Lâm Triệt chưa từng có phụ huynh tới, học tập thì nát bét như vậy, đã định trước là học sinh đứng phía sau đợi tốt nghiệp.
Thế nhưng lại không nghĩ tới, mười năm qua đi, vậy mà Lâm Triệt đã trở thành minh tinh.
Cô có thể thi đỗ học viện hí kịch, cũng đủ buồn cười.
Ông có hơi hối hận khi trước kia đối xử với với Lâm Triệt như vậy, nhất định ngày hôm nay chính là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây (1). Người học sinh năm đó chịu sự bắt nạt của ông, giờ đây lại đứng bên cạnh nhị thiếu gia của gia đình quyền quý nhất nước C.
Lâm Triệt thấy thầy giáo Hồ, nhất thời cũng không có ấn tượng gì tốt với ông. Có lẽ ấn tượng sâu sắc nhất là bộ dáng cao cao tại thượng kia của ông, nói ra lời nói chán ghét với cô, khiến cho cô lúc ấy tuổi còn nhỏ mà đã tự ti rất lâu.
Thầy giáo Hồ nhìn tâm trạng cô trầm xuống, vẻ mặt ông nịnh hót, thật khiến cho Lâm Triệt lập tức có một loại cảm giác vui sướng.
Cô nhìn nhìn ông, khách khí nói:
- Thầy giáo khỏe không?
- Chao ôi! Khỏe khỏe.
Thầy giáo Hồ mau nói.
Cố Tĩnh Trạch một tay ngăn cản Lâm Triệt lại, nhìn thầy giáo Hồ rồi nói:
- Thầy giáo Hồ, tôi cũng nghe Lâm Triệt nói về ông, ông đối xử với cô ấy là "chiếu cố đặc thù".
Người thầy giáo Hồ run lên, nhìn khóe môi Cố Tĩnh Trạch hơi vểnh lên một độ cong, rõ ràng là đang mỉm cười, lại khiến cho ông cảm thấy lành lạnh.
Trong lòng thầy giáo Hồ vừa nghĩ, nhanh chóng nói với Lâm Triệt:
- Năm đó thầy cũng nhìn ra được em nhất định có tiền đồ cho nên mới nghiêm khắc với em, hy vọng em có thể học thành tài. Xem ra quả nhiên thầy nhìn không sai, năm đó em và chị em cùng một lớp! Em xem, hiện tại em ấy không bằng em, mà em lại nỗ lực để đạt tới ngày hôm nay. Bây giờ em so với em ấy càng tốt hơn, cũng có năng lực hơn, có thể thấy được những năm gần đây em không có cô phụ sự hy vọng của thầy, thầy thật là...
Lâm Lỵ đã sớm tới gần, lúc này lại nghe thấy thầy giáo Hồ nói mình như vậy, khiến cho cô ta tức giận muốn nổ phổi.
Vậy mà ông ta nói, hiện tại cô ta không bằng với Lâm Triệt?
Tuy rằng bây giờ tỉ suất xuất hiện dưới ống kính thường xuyên...
Thế nhưng, trong cái vòng giải trí này ai mà biết trước được điều gì, Lâm Triệt còn chưa đứng vững đâu, ai biết được ngày mai có thể nhìn thấy bóng dáng của Lâm Triệt nữa hay không.
Lâm Triệt nhìn thầy giáo Hồ, nhất thời cô hơi lúng túng, đúng là cố gắng của cô có liên quan tới lời nói năm đó của thầy giáo Hồ.
Cho nên thời điểm thi vào Học Viện Hí Kịch, thành tích văn hóa cô đã rất nỗ lực, vì để cho những người từng coi thường cô nhìn thấy, để cho họ nhìn thật kĩ, cô không hề tệ hại như họ nói.
Thế nhưng cô không hề muốn cảm ơn ông đã "khích lệ".
Thầy giáo Hồ thấy Cố Tĩnh Trạch vẫn nhìn chằm chằm ông như vậy, trong lòng càng thêm bối rối. Cúi đầu nhìn thấy trên giày của Lâm Triệt có vết bẩn, ông nhanh chóng nói:
- Ai da, tại sao giày em bẩn thế này, để thầy tới lau giúp em.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch đen lại nhìn bảo tiêu ở bên cạnh.
Vẻ mặt bảo tiêu không đổi đi về phía trước.
Thầy giáo Hồ chỉ cảm thấy thân thể mất thăng bẳng, trực tiếp té xuống, đụng về phía của Lâm Triệt.
Lâm Triệt lại càng hoảng sợ, chỉ cảm thấy một bàn tay lớn ở phía sau, vừa ổn vừa chuẩn kéo cô đến bên người anh, bởi vì biết là anh cho nên trong lòng cô lập tức cảm thấy vô cùng an tâm!
Thế nhưng thầy giáo Hồ lại không may mắn như thế.
Ông ta suýt chút nữa thì ngã quỵ, hiệu trưởng Đổng ở một bên nhìn ông ta, không khỏi buồn bực nâng trán.
Ông khẩn trương nhìn Cố Tĩnh Trạch lạnh nhạt đứng ở bên cạnh, một tay che chở Lâm Triệt, vừa nhìn thầy giáo Hồ:
- Chuyện gì xảy ra đây?
- Tôi... Tôi...
Thầy giáo Hồ nhanh chóng nhận lỗi, dáng vẻ hấp tấp, mặt đỏ lên, nhìn vô cùng chật vật.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Tôi nể mặt A Triệt cho nên mới đến tham gia buổi kỷ niệm thành lập trường, làm như thế chỉ vì tôi muốn nhìn một chút xem hoàn cảnh sinh hoạt hồi nhỏ của A Triệt như thế nào. Nhưng lại không nghĩ rằng, các ngươi lại khiến cho A Triệt sợ thành bộ dáng như vậy.
Hiệu trưởng Đổng vội vàng đẩy thầy giáo Hồ tới phía sau, hướng về phía Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt nhận lỗi:
- Cố tổng, Cố tổng, ông ấy không hề cố ý, chúng tôi không hề chăm sóc không tốt. Ngài xem ông ấy đã bốn mươi mấy tuổi rồi, thân thể cũng sẽ không tiện...
- Tôi mặc kệ ông ta già, khiếm khuyết hay bệnh, nhưng ông ta hù dọa Lâm Triệt.
Hiệu trưởng Đổng nghe xong sợ đến nỗi mặt trở nên trắng nhợt, xoay người lại nói:
- Đem ông ấy đi.
Sau đó hướng về phía Cố Tĩnh Trạch nói:
- Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý, nghiêm túc xử lý, khẳng định sẽ phạt ông ấy đúng tội.
Một tay Cố Tĩnh Trạch che chở Lâm Triệt một lúc lâu, chỉ có thể nhàn nhạt gật đầu:
- Được, đã là ngày thành lập trường thì là ngày tốt, chúng tôi không muốn gây phiền toái, tôi không muốn lại nhìn thấy ông ta xuất hiện trước mắt mình.
- Dạ, dạ, dạ, nhất định… nhất định.
Hiệu trưởng Đổng vội vàng nói:
- Ngài xem bên kia là hội trường nhỏ của trường học chúng tôi, năm đó Lâm Triệt hẳn là ở nơi này xem qua diễn xuất, nơi đó cũng là kiến trúc xưa nhất của trường học...
Đoàn người tiếp tục đi về phía trước, vừa đi vừa tham quan.
Người phía sau nhìn thấy có người bị mang đi, tất cả đều nhao nhao thảo luận.
- Thầy giáo Hồ bị trừng phạt cũng đúng thôi, trước đây cũng lấy không ít tiền rồi, vừa tham vừa xấu xa, thế mà vẫn được đánh giá là giáo viên ưu tú.
- Quan trọng là, trước đây không ít lần bắt nạt Lâm Triệt.
- Còn không phải là Lâm Triệt tiến bộ lên sao, mang theo người đàn ông của mình tới báo thù cho cô ấy.
- Vậy mà nhà trường lại sợ hắn, chỉ một câu thôi đã khiến cho thầy giáo Hồ bị mang đi.
- Này, không biết nếu hắn động tay vào thì trường học còn có thể mở dạy được không nữa.
- Cố Tĩnh Trạch này cũng thực nóng nảy nha.
- Tức giận như vậy còn không phải vì người ta có thực lực sao!
- Nói chung Cố Tĩnh Trạch thật là lợi hại, sao số Lâm Triệt lại tốt như thế chứ, làm thế nào lại quen biết với Cố Tĩnh Trạch, đúng là vận khí lớn.
Tất cả mọi người đều hâm mộ nhìn Cố Tĩnh Trạch rời khỏi, nhìn một bên, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.
Tuy rằng đầu của Lâm Triệt suy nghĩ chậm, nhưng nhìn Cố Tĩnh Trạch thì cô cũng sớm hiểu dụng ý của anh.
Đi tham quan cũng không tệ lắm, Cố Tĩnh Trạch nói muốn tự mình và Lâm Triệt đi, để xem toàn bộ trường học.
Mọi người đều đã đi, Lâm Triệt lén liếc nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Cảnh vật xung quanh của trường em học cũng không tệ lắm.
Lâm Triệt nhìn về phía xa, gật đầu:
- Đúng vậy, mặc dù không lớn, thế nhưng dù sao cũng là ngôi trường già dặn kinh nghiệm. Anh xem, trước kia tôi thường qua bên kia nghịch nước, cùng nhau làm bài tập với Thẩm Du Nhiên ở đó, sau khi làm bài tập xong thì trở về. Còn có bên kia, mỗi lần tan học vào thứ hai đều ở đó vận động, chắc anh cũng chưa từng thử qua!
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, cô líu ríu nói, còn chỉ vào một bên rồi dáng vẻ như đang nhớ lại, vô cùng vui sướng.
Cố Tĩnh Trạch vẫn không rõ, vì sao trải qua bao nhiêu chuyện mà cô vẫn giữ được dáng vẻ hồn nhiên. Có lẽ dù người có bi thảm đến đâu thì luôn có những hồi ức tốt đẹp, cười cười nhìn cô, đến cùng là khi còn bé cô đã trải qua điều gì...
***
(1) Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây: Ngạn ngữ Trung Quốc, sông Hoàng Hà có chu kỳ sáu mươi năm, cứ ba mươi năm đổi hướng một lần, nếu bên này là phía Tây, thì sau ba mươi năm, nó đổi thành hướng Đông. Nói sự đời thay đổi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...