Đây đây, phiên ngoại về thần tượng của mình, pùn lắm lắm, phải chuẩn bị khăn giấy thôi T^T
Thời tiết rất đẹp.
Tôi nhìn giọt sương long lanh trên mặt cỏ, dưới ánh nắng mặt trời lộ
ra một đôi mắt tinh nghịch, trong lòng có một loại vui sướng nho nhỏ,
tựa như cảm giác lúc còn bé khi cha mẹ vừa bước ra khỏi cửa, tôi liền
quăng bài tập chạy vội tới phòng khách xem tivi.
Chức vụ ở bệnh viện coi như thoải mái, tuy rằng phải mặc một bộ đồng
phục y tá màu hồng phấn đáng ghét để tiếp đãi đăng ký với khách hàng, đi đổi hoa tươi và mang báo cho phòng bệnh, công việc mỗi lần một khác,
nhưng tiền lương cũng không hề thấp, điều duy nhất không chịu được chính là không được hút thuốc lá.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhỏ, trong lòng hoảng hốt, tôi
chỉ kịp ném điếu thuốc dở trong tay, hộp thuốc lá cùng bật lửa lại bởi
vì động tác vội vàng xoay người mà văng ra ngoài theo một đường vòng
cung.
Trong lúc tiếng hét của tôi vang lên, viên ngọc trai màu vàng đã lọt vào bàn tay đó.
May quá, không bị rơi vỡ —— tôi đè lại trái tim đang đập thình thịch, nhìn về phía ân nhân vừa cứu bảo bối của mình.
Là một người đàn ông trung niên cao lớn, khoác một chiếc áo màu đen, lặng lẽ đứng ở nơi đó.
Có chút quen mặt. Dữ quân sơ tương thức, ưu tự cố nhân quy.(*)
Tôi nghĩ có lẽ tôi đã bị ánh nắng mặt trời làm đầu óc hôn mê, mới có thể nghĩ ra một câu quỷ dị như vậy.
Ông ta có một đôi mắt rất đẹp, lại sâu hút không thấy đáy, cho dù đứng dưới ánh nắng mặt trời, cũng lạnh lùng không gợn sóng.
Cổ áo lông xám, quần dài màu đen, một tay ông ta cầm Orb lighter (*) của tôi, tinh tế ngắm nhìn trầm mặc không nói.
Ông ấy là một người đàn ông anh tuấn.
Tôi kết luận trong lòng, tuy rằng gương mặt kia đã mang theo dấu vết
sương gió, nhưng lại tăng thêm hương vị thành thục thâm trầm.
"Cái đó là của tôi". Tôi lên tiếng, nhìn thứ trong tay ông ta.
Orb lighter số lượng có hạn của hãng Vivienne Westwood, nhiều lần tôi đã muốn cất kỹ nó như một món đồ trân quý, nhưng rồi lại không nhịn
được lấy ra dùng.
Ông ấy nâng mắt, ánh mắt bình thản như nước, trái tim tôi lại một lần nữa đập mạnh không thể kìm chế.
"Rất đẹp". Ông ta trả lại cho tôi, "Rất quan trọng với cô?"
"Là món quà của người khác tặng". Tôi gật đầu, ông ấy hẳn là đã nghe thấy tiếng thét kinh hãi của tôi vừa rồi.
"Bạn trai?" Tôi có chút ngoài ý muốn, ông ta lại tiếp tục muốn trò chuyện cùng nhau.
"Bạn trai trước". Tôi thành thực trả lời, sáng sớm nói chuyện cùng
một người đàn ông cảm giác rất tốt, cho dù ông ấy không còn trẻ.
"Hoài niệm?" Lời nói của ông ta, thật sự là rất ngắn gọn súc tích.
"Tôi hoài niệm mấy thứ này làm gì? Hoài niệm có thể ăn no mặc ấm
sao?" Tôi lắc đầu cười, "Tôi chỉ là thích món đồ này, không liên quan
đến người khác."
Ông ta sửng sốt một chút, không nói gì.
Tôi không so đo với ông ấy.
Đối với người đàn ông này, im lặng không phải là vàng, mà là kim cương.
Tôi nhặt lên hộp thuốc lá.
"Cô hút Thất Tinh?" Ông ta lại hỏi.
"Xin từ người khác", tôi hút một điếu, thở ra làn khói thuốc, từng chút từng chút một, "Tôi hút Lạc Đà".
"Lạc Đà rất nặng". Ông ta nói, thanh âm trầm thấp mang theo lực hút êm tai.
"Tôi thích Lạc Đà, rất có tính nhẫn nại, giống như bản thân tôi"
Ông ấy cười nhẹ, khiến cho tôi kinh diễm ——- được rồi, tôi thừa nhận
từ ngữ không mấy thích hợp lắm, nhưng trong nháy mắt, tôi thực sự có
loại cảm giác như vậy.
"Có điều hầu hết những người mang tính nhẫn nại lại không hề thông
minh, đây là một phương thức bổ khuyết". Tôi bổ sung vào, chờ mong lại
có thể nhìn thấy nụ cười của ông ta lần nữa.
Nhưng ông ta lại khôi phục biểu tình điềm tĩnh, làm cho tôi có một cảm giác thất vọng mơ hồ.
"Cô là một cô bé thông minh". Ông ấy đột nhiên khen ngợi, ngữ khí bình thản, lại làm cho tôi mừng thầm.
"Tôi không phải là cô bé". Tôi không phục biện giải.
"So với tôi thì là như vậy". Ông ta trả lời.
"Ông cũng không già".
"Cám ơn". Ông ấy cười yếu ớt. "Ông là bệnh nhận ở đây sao?" Tôi hỏi, chú ý tới sắc mặt tái nhợt của ông ấy.
Tôi cũng không hỏi xem ông ấy mắc bệnh gì, sở dĩ cẩn thận như vậy là
do cảm nhận được trên người ông ấy toát ra một loại đề phòng cảnh giác.
Thật sự là kì quái.
"Cô là y tá ở nơi này?"
Tôi lắc đầu: "Chỉ là làm thêm, tôi còn học đại học".
"Học ngành gì?" Ông ấy hỏi.
"Ngành kiến trúc". Tôi trả lời.
Trong mắt ông ấy bỗng hiện lên một chút mông lung không rõ cảm xúc.
Lòng tôi khẽ hoang mang.
"Người Hoa chuyên nghiệp trong ngành ấy chắc không nhiều lắm". Ông ấy từ từ mở miệng.
"Đúng, trừ khi là một học sinh xuất sắc", tôi gần như đắc ý khoe khoang, "Huống chi, tôi còn có mục tiêu lớn".
"Mục tiêu gì?"
"Ông có biết rạp hát thủy tinhSohocùng tòa nhà cổ điển Lanvenner ở
Luân Đôn không? Thật khó mà tưởng tượng được chúng được thiết kế bởi
cùng một người đúng không?". Tôi hưng phấn giới thiệu thần tượng của
mình, "Đó đều là tác phẩm của một nữ thiết kế người Trung Quốc, hơn nữa
cô ấy ngày trước đã tốt nghiệp trong chính ngôi trường chuyên nghiệp
này".
Có lẽ là không dự đoán được tôi sẽ kích động như vậy, ông ấy nhất
thời giật mình ngây ngẩn, hồi lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: "À, vậy
sao?"
"Cô ấy tên Lãnh Hoan". Không hài lòng với phản ứng bình thản của ông ta, tôi rầu rĩ nói tiếp.
"Tôi biết". Lúc này, ông ấy trả lời một cách dồn dập, thanh âm có chút áp lực.
"Kỳ thật, tên của tôi và cô ấy rất giống nhau", tôi tự giễu cười,
"Cũng không biết về sau có thể thành công như cô ấy hay không".
"Tên cô là gì?" Ông ấy nhìn tôi, đôi mắt nâu dưới ánh mặt trời lóe ra một tia sáng màu hổ phách.
"Hàn Duyệt"
Hàn đối lãnh, duyệt đối hoan, thật sự rất trùng hợp đúng không?
Ông ấy lại ngẩn ra.
"Cô có vẻ hợp với tên này hơn". Ông ấy đưa ra kết luận.
"Tôi có một gia đình hạnh phúc, có thể an nhàn vô lo mà trưởng
thành". Tôi cười, quả thực tôi thuộc loại người có cuộc sống rất tươi
đẹp, tính cách hướng tới duyệt (niềm vui) hơn là hàn (lạnh lẽo).
"Cô thật may mắn". Ánh mắt ông ta có chút đau thương, biểu tình thâm trầm làm tôi không thể đoán được.
Cuối hành lang vang lên tiếng bước chân, có một người đàn ông mặc tây trang đi giày da bước đến, lúc anh ta dừng lại, ánh mắt nhìn về phía
tôi một chút, sau đó ghé vào tai ông ấy nói thầm gì đó.
Ông ấy gật đầu, lập tức nhìn về phía tôi: "Hàn tiểu thư, thật có lỗi tôi có việc phải đi trước, hẹn gặp lại".
"Khi nào thì gặp lại?" Tôi đối với bóng lưng của ông ấy hỏi.
Ông ấy quay đầu, có chút nghi hoặc: "Cái gì?"
"Ông nói hẹn gặp lại, tôi hỏi khi nào thì gặp lại". Tôi lặng lẽ nhìn ông ấy, lại một lần nữa lặp lại.
Ông ấy giật mình, người đàn ông bên cạnh cũng kinh ngạc liếc nhìn tôi một cái.
Nhưng ông ấy chung quy vẫn không nói câu nào, nở nụ cười một chút, xoay người rời đi.
Tôi đứng tại chỗ có chút tức giận ———- chưa từng có người đàn ông nào lại coi thường tôi như vậy, thái độ ông ta như vậy là sao? Chưa nói lời nào mà đã bước đi, vội lắm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...