Từng cuộn sóng lớn đột nhiên xô ập vào vách núi đen, gió
biển từng đợt quất thẳng vào mặt khiến mắt cũng không thể mở, ánh sáng
mặt trời cháy bỏng chiếu lên làn da, cơ hồ như muốn thiêu đốt tất cả mọi người.
Bên bờ đá ngầm có vài chiếc xuồng nhỏ dừng lại, một đám người võ
trang hạng nặng dáng người khỏe khoắn, từng người một nối tiếp nhau leo
lên vách núi đen, nhanh chóng ẩn sâu vào trong rừng rậm.
"Rất xinh đẹp!". Huấn luyện viên tóc vàng khôi ngô từ kính viễn vọng
theo dõi thân ảnh đang bám trên vách đá đen, phát ra lời tán thưởng từ
tận đáy lòng, "Jing, thật không hổ danh là đứa con của cậu, cậu tìm ra
mặt hàng tốt như vậy ở chỗ nào thế?"
Ra tay lưu loát, động tác nhanh nhẹn, bình tĩnh không hề giống một cô gái mười chín tuổi.
Người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh anh ta không nói gì, trên gương mặt lạnh lẽo không mang chút biểu tình.
Gió nổi mây vần, mặt biển thỉnh thoảng xẹt lên những tia bạc óng ánh
nổi trên màu xanh lam, sóng biển dưới chân cuồn cuộn kêu gào, tại một
vách núi đen phía bên kia, hắn lặng lẽ đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn
chăm chú vào điểm đen xa xa bên này.
"Haiz.... Mệt chết đi!" Dưới tán cây dừa vang lên từng tiếng rên mệt
mỏi, một đám người đang say sưa ngồi trên chiếu, dưới trang phục mạnh mẽ là những gương mặt nữ tính, đủ loại màu da cùng màu tóc.
Cổ tay áo được xắn lên, khuỷu tay xuất hiện một vết máu chạy dài, vết thương lộ ra trên làn da trắng mịn trông có vẻ kinh khủng.
"Thực xin lỗi", một cô gái tóc nâu mắt xanh áy náy nhìn đồng đội của mình, "Cũng tại mình —–"
"Không có gì", trên gương mặt Phương Đông sắc sảo hiện lên một nụ
cười bâng quơ, Tề Nhã an ủi bạn đồng hành đang tự trách kia, "Là mình
không cẩn thận, hơn nữa một vết thương nhỏ như vậy cũng không tính là
gì"
"Aiz, nghe nói hôm nay cái tên 'Sát thủ mặt lạnh' sẽ đến đây đó". Khó có được lúc rảnh rỗi, mấy cô gái bắt đầu phát huy bản tính tám chuyện
của mình.
"Hả? Cái vị chủ tịch huấn luyện viên tên Jing đó à?"
"Đúng, cực giỏi!" "Đáng tiếc lại là mặt hàng khó thuần phục, các chị
em, đã có ai thành công lên được giường của anh ta chưa?". Vài cô gái Âu Mỹ có vẻ phóng khoáng, không kiêng nể gì hỏi ra miệng, rước lấy một
trận cười duyên.
Tề Nhã ngậm một cây cỏ xanh trong miệng, dùng cánh tay không bị
thương kê vào gáy nằm xuống, nhắm mắt lại nghỉ tạm. Từng trận cười lớn
lỗ mãng lại không ngừng truyền vào tai, khóe môi không khỏi lộ ra một
nét cười trào phúng. "Chú ý phương hướng mười độ!". Không biết ai đã hô
nhỏ một tiếng, tất cả mọi người nhất thời an tĩnh lại.
Cách đó không xa trên bờ cát có vài người đàn ông cao lớn đeo kính
râm, cầm đầu đi trước, chính là đối tượng mà các sắc nữ kia đang nhắc
tới.
Đi qua chỗ nam binh nghỉ ngơi, bọn họ dừng lại một chút, thân ảnh cao ngất kia, cho dù lẫn trong một đám đàn ông cũng không hề gỡ bỏ khí chất lạnh lẽo.
Sàn sạt
Tiếng bước chân ngày càng gần, tiếng ma sát của đế giày và cát đá nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai, sau đó rốt cục ngừng lại.
"Xin chào các vị quản giáo". Có người nịnh hót lên tiếng
Cô không mở mắt ra.
Chất lỏng của cỏ từ răng nanh truyền đến đầu lưỡi, yết hầu thấm một
trận đắng chát. Dưới tán cây không bị ánh mặt trời chiếu đến, nhưng lại
cảm thấy thân thể bị từng trận oi bức tập kích.
Có người đá vào chân cô.
Hàng lông mi cong dài chớp chớp, cô mở mắt nhìn người đàn ông trước
mặt, ánh mắt bình tĩnh: "Hiện tại đang là thời gian nghỉ ngơi, huấn
luyện viên, ngài đang phiền nhiễu giấc ngủ của tôi".
Đồng tử lạnh băng quét nhìn về phía cánh tay cô, môi mỏng khinh thường khẽ mở: "Loại nhiệm vụ nhỏ vụn này mà cũng bị thương"
"Báo cáo huấn luyện viên, Ya là vì cứu tôi nên mới bị thương ——-"
đồng đội Rena có ý muốn giải thích, lại bị mắt lạnh của hắn chặn lại.
"Bây giờ trở về trường học, các người có nửa giờ cơm chiều", thanh âm lạnh ác bắn về phía cô gái nhỏ Phương Đông đang kiêu căng nhìn chằm
chằm mình, "Về phần cô sẽ không được ăn, phạt chạy năm km" (Đồ ác
độc!!!)
"Rõ". Hơi nhếch môi, cô đáp ứng, trên vẻ đẹp diêm lệ lộ ra sự quật cường nồng đậm.
"Ya, mình sẽ dành lại cơm cho cậu", liếc liếc mắt về phía bóng người
đã đi xa, Rena lo lắng mà bất bình mở miệng, "Ông ta rốt cục là gì của
cậu vậy, không phải kêu là cha nuôi sao, sao lại có thể đối với cậu khà
khắc như vậy..."
"Ông ta không phải người"
Tiếng nói trong trẻo lạnh lùng lưu loát cắt đứt câu nói của Rena,
gương mặt tinh xảo trào phúng kia, dĩ nhiên lại mang một chút bóng dáng
của "ông ta".
————————–
Một thân mồ hôi.
Mặt vải ướt đẫm dính sát vào da thịt, ngay cả hô hấp cũng không
thông, cô dứt khoát cởi áo trên người ra, chỉ mặc một chiếc áo ngực đen
mà trở về.
Hoàng hôn lan tràn tứ phía, tia nắng cuối cùng ánh lên làn da trắng
nõn, tạo cảm giác mông lung sáng bóng. Khóa áo vắt trên cánh tay khi cúi xuống chợt xẹt qua chỗ vết thương ở khuỷu tay, hơi thở ngừng một chút.
Trên lan can có vài người nam binh đang hút thuốc, nhìn thấy cô liền
vang lên vài tiếng huýt sáo, gương mặt điềm đạm không chút thay đổi, cô
ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng một chút.
Hôm nay thể lực có vẻ cạn kiệt lợi hại, cô hiện tại chỉ thầm muốn về giường nằm ngủ, chỉ cần một phút thôi cũng được.
Vừa đi đến bậc thang, đầu hành lang kia đã xuất hiện một người đang bước tới.
Ánh mắt cô lẳng lặng xẹt qua đường cong lạnh lùng của gương mặt kia, chỉ một giây liền nhanh chóng thu hồi, né qua hắn mà đi.
"Đến phòng tôi". Thanh âm trầm thấp vang lên sau lưng.
Cồn sát trùng xát quá miệng vết thương, một cơn đau truyền đến xương tủy.
Động tác hắn gần như thô bạo băng bó lại cánh tay cô, mắt đen nhìn
thẳng vào cô: "Ngày mai cô có thể xin tập bắn súng, không cần phải tham
gia khóa huấn luyện dưới nước".
"Không cần ông giả hảo tâm". Cô không khách khí đáp lễ.
Hắn bóp chặt cằm cô, lực đạo mạnh mẽ làm đau cô: "Đừng nên khảo nghiệm sức chịu đựng của tôi".
Nhiều năm như vậy, thái độ hắn đối với cô vẫn rất mâu thuẫn. Cô từng
nghĩ hắn là ông trời của cuộc đời cô, một bến cảng yên bình để dựa dẫm,
nhưng hắn lại dùng thực tế để đánh nát những ảo tưởng mà cô tự cho là
đúng, và cả ——– sự mê luyến nực cười.
Hắn hận cô, cô biết.
Chỉ có không ngừng khiêu khích hắn, cô mới có thể cảm thấy cân bằng một chút.
Ai cũng không muốn bỏ qua cho ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...