Nụ hôn của cô, mềm mại mà nóng ẩm, ngọt ngào và dụ hoặc, xâm chiếm hô hấp của hắn, toàn thân hắn cứng ngắc để mặc cô ôm, đầu óc trong nháy
mắt trống rỗng, cho đến khi cô thử làm càn tiến vào cùng với lời lẽ ngây ngô, hắn mới bắt đầu giãy dụa.
"Xin ông——" cô nhẹ giọng nỉ non, cảm nhận được sự kháng cự của hắn,
cô giống như con mèo trong lòng hắn ủy khuất làm nũng, màu hổ phách
trong con mắt lóe ra làm cho người khác phải mềm lòng.
——-Tô đã hôn tôi.
Trong đầu Lý Kiều bỗng dưng nhớ đến câu nói của cô.
Bàn tay đặt ở thắt lưng cô đột nhiên ghìm chặt lại, hắn nhìn thẳng
vào dung nhan xinh đẹp của cô, trong lòng giống như đang bốc hỏa ——-
nghĩ đến thời điểm Tô hôn cô, ánh mắt cô cũng yếu ớt và chân thành như
vậy, biểu tình cô cũng quyến rũ và yêu mị như lúc này.
Hắn quả thực rất hận cô. Vì sao cứ phải hành động tùy hứng như vậy, vì sao mãi đeo đuổi không chịu buông tay?
Cô nhẹ nhàng gọi tên của hắn, thế nhưng được một tấc lại muốn một
thước cắn lên cánh môi hắn, cả người hắn run lên, rốt cuộc chống cự
không nổi được tâm ý dụ hoặc của cô. Cúi đầu hung hăng che đôi môi cô
lại, chủ động truy đuổi, căn nuốt cô.
Dần dần, hô hấp của cô rối loạn, mặt đỏ ửng, như một đóa hoa nở rộ,
diễm lệ làm cho người ta không dám nhìn thẳng, mà hắn giờ phút này cũng
hoàn toàn bị lạc lối, lưu luyến tư vị ngọt ngào của cô.
Thích cảm thấy cả người mình đều nhẹ bẫng, giống như đang ở trong
mộng, nhưng mỗi lần hô hấp, đều có hơi thở của hắn, quen thuộc, chân
thật như vậy, gương mặt luôn nhớ thương kia gần trong gang tấc. Trong
lòng bỗng dâng lên cảm giác thỏa mãn ấm áp, cô có loại xúc động muốn
khóc ——- phải mất ngần ấy thời gian, mới có thể có được một nụ hôn, đến
cuối cùng phả chờ đợi bao lâu nữa, mới có thể làm cho hắn động tâm với
cô đây?
Nhưng, thế này vẫn chưa đủ, phải chân thực tiếp cận như vậy, cô mới
phát hiện bản thân mình có bao nhiêu khát vọng hắn. Giương mắt chăm chú
nhìn hắn, trong đôi mắt lúc nào cũng trầm tĩnh kia rốt cục cũng xuất
hiện một tia sóng mê loạn, hơi thở của hắn đứt quãng mà dồn dập, vì thế
cô kìm lòng không được nở ra một nụ cười quyến rũ bên môi, nghịch ngợm
tránh né sự dây dưa của hắn, một đường đi xuống phía dưới, làm càn đùa
giỡn với yết hầu của hắn.
Lý Kiều đột nhiên nín thở, cố gắng ngăn chặn cơn sóng tình trong cơ
thể mà chật vật thối lui thân mình, lại đụng vào lọ thủy tinh phía sau
lưng.
Thanh âm thanh thúy vang lên, lọ nước hoa thiết kế tinh xảo biến
thành những mảnh vụn trong suốt vương vãi khắp nơi, lập tức một mùi
hương lan tràn trong không khí.
Thích thở nhẹ một chút, theo bản năng ngồi xuống nhặt những mảnh nhỏ, lại bị hắn quát bảo ngưng lại: "Cẩn thận đứt tay!"
"Không kịp nữa rồi". Cô giơ ngón tay lên, tơ máu dọc theo miệng vết
thương nhỏ mà tràn ra, nhưng cô lại chẳng thấy đau đớn, ngược lại còn
hưởng thụ vẻ mặt lo lắng của hắn.
Lý Kiều nhíu mi lại, dường như đang hoài nghi xem cô có phải cố ý hay không, nhưng lại nhìn xuống chỗ cô bị thương, hắn liền không khống chế
được bản thân mà cầm lấy tay cô, thật cẩn thận kiểm tra miệng vết thương cho cô.
"Xem đi, ông quan tâm tôi như vậy, ông rất để ý đến tôi, đúng không?". Thích chăm chú nhìn hắn, mỉm cười giảo hoạt.
Hắn ngẩng đầu liếc một cái, ngữ khí thản nhiên: "Tôi vẫn rất quan tâm đến cô"
"Làm sao vậy?" Liễu Nhược Y thuận theo hành lang đi đến nghiêng đầu hỏi, "Thành thật khai báo, ai làm?"
Thích hướng đến bà nở ra một nụ cười xấu xa, bàn tay giấu ở sau lưng
vươn ra, chỉ chỉ người đàn ông đang mang sắc mặt cứng ngắc bên cạnh.
Liễu Nhược Y tiếp nhận ám chỉ của cô, ánh mắt thâm trường nhìn qua
biểu tình quái dị của Lý Kiều: "Lý chủ tịch à, anh cũng thật bất cẩn, lọ nước hoa này chính là Long Diên Hương, nguyên liệu quả thực rất quý
hiếm đó nha".
Chị ta làm sao biết hắn đánh vỡ? Lý Kiều ngạc nhiên nhìn về phía
Thích, chỉ thấy người kia bộ dáng vô tội làm một cái le lưỡi với hắn,
trong mắt lại tràn đầy ý cười vì gian kế thành công.
Nhịn không được thở dài, hắn cười khổ nhìn Liễu Nhược Y một chút: "Giải quyết như thế nào đều theo ý chị đi"
"Vô tư đi", Liễu Nhược Y mặt mày hớn hở, "Việc bồi thường chúng ta
thương lượng sau, bây giờ hai người mau ra ngoài đi, khách mời đều đã
đến hết rồi"
Thích gật gật đầu, nhìn bà xoay người rời đi, tầm mắt trở lại trên
người Lý Kiều, hắn cũng im lặng rất lâu, chỉ trầm mặc tiếp nhận khăn tay cô đưa tới, băng lại ngón tay cho cô.
Cô không yên chống lại ánh mắt hắn, muốn tìm thứ gì đó trong con mắt
sâu thẳm kia, nhưng vẫn không thể đoán được tâm tư của hắn giờ phút này.
"Tôi có nên mừng vì cô trưởng thành không, Thích?" Hắn rốt cục cũng
mở miệng, thanh âm mang theo ý cười chua xót: "Cô hoàn toàn có năng lực
khiến cho những người đàn ông xung quanh cô thần hồn điên đảo"
Thích nín thở, chờ đợi câu cuối cùng của hắn.
"Tôi thừa nhận, nụ hôn vừa rồi, tôi thật sự rất say mê", hắn nhìn cô. Trong mắt mang một chút dịu dàng bất đắc dĩ, "Thế nhưng, cũng chỉ có
thể như vậy, đó đã là cực hạn của tôi rồi. Cô rất thông minh, cô biết
tìm cách thử tôi, nhưng tình yêu không phải chỉ đơn giản như cô tưởng
tượng"
"Thích", hắn thương tiếc vô hạn nâng hai má cô lên, nhưng lời nói lại lạnh lẽo vô tình, "Cô vĩnh viễn là bảo bối tôi yêu thương nhất, nhưng
sẽ vĩnh viễn không thể là người phụ nữ của tôi"
Thích bỗng dưng chấn động, cả người đều run rẩy ——- hắn quả thật đủ
nhẫn tâm, hắn vẫn hơn cô một bậc. Vô luận cô nhọc tâm trói buộc hắn như
thế nào thì hắn cũng có thể dễ dàng đập nát hy vọng vốn có của cô.
"Ông lại muốn đẩy tôi ra, phải không?" Nhìn hắn, cô lại miễn cưỡng
vui cười, "Luôn là như vậy, cứ mỗi lần tôi vất vả gần ông một chút, ông
sẽ càng đẩy tôi ra xa hơn"
"Tôi tức giận, tôi thực sự rất tức giận". Cô nhẹ giọng lên án, áp vào ngực hắn, lồng ngực rộng lớn mà ấm áp này, chính là nơi cách tâm hắn
gần nhất ,thế nhưng, cô lại không nhìn thấy trong phần tâm này, rốt cuộc có chứa hình bóng cô hay không.
Hương thơm trên người cô, như ẩn như hiện tiến vào hơi thở của hắn,
tư vị ngọt ngào như vậy. Lý Kiều thở dài một hơi ——- cô đau lòng sao?
Tức giận sao? Cũng tốt, thất vọng rồi sẽ dẫn đến nản lòng, sau đó là
chấp nhận từ bỏ.
Mùi thơm của Long Diên Hương, thần bí mà xa xưa, quấn quanh bao lấy
hai người, lái đi không được, hắn nghĩ rằng, cảm tình của cô dành cho
hắn, cũng là như thế, như một hố sâu dầy đặc, mờ mịt nhưng trực
tiếp,trong thế giới rộng lớn của hắn, hắn cần phải trốn thật cẩn thận,
mới có thể khiến cho cuộc sống của bản thân không bị cô khuấy đảo.
Những mảnh vỡ thủy tinh trên sàn, làm bừng tỉnh trái tim của cô, ngay cả những ánh sáng trong suốt kia, cũng không hề đầy đủ, Thích nhìn
những mảnh nhỏ này, nở một nụ cười chua xót.
Trong lòng đại dương ấm áp tại vị tuyến 40 độ phía nam bắc, chính là
cuộc sống của loài cá nhà táng khổng lồ, loại thức ăn chúng ưa thích
nhất chính là mực nang, nhưng lại tiêu hóa không nổi cái miệng cứng cáp
của loại mực này, vì thế ruột già của cá nhà táng vì chịu kích thích,
liền sinh ra một chất kết dính màu xám để giảm đi cơn đau, loại dịch này sau khi lấy ra ban đầu có mùi hôi thối, nhưng ngửi một thời gian sẽ
thấy hương thơm phát ra, đó chính là nguyên liệu trân quý làm ra nước
hoa Long Diên Hương này.
Có phải mỗi thứ trân quý, đều không dễ dàng mà có được, tựa như tình
yêu của cô, bước đi trên một con đường mà vẫn phải chật vật khổ sở, thế
nhưng, nó cũng sẽ giống như loại nước hoa Long Diên Hương kia, sẽ có lúc phát hương thơm mê người, đúng không.
Cô không biết dũng khí của cô khi nào sẽ cạn sạch, cũng không biết
phải như thế nào hắn mới đồng ý cho cô một cơ hội, nhưng bởi vì tương
lai vẫn không thể đoán trước, cô sẽ không buông tay, tuyệt đối không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...