Thích

Sau một loạt những cú nhấn thật mạnh, tiếng đàn quàng quạc mà phát ra.

"Ba mươi lần", âm thanh trong trẻo ở cửa vang lên, "Em có vẻ thiên vị đối với bản Nocturne này?"

Thích đứng lên, không nói một lời né sát bên người kia mà đi qua.

Có thiên vị, nhưng không phải là cô.

Cô từng nghe đến phát chán, cũng chưa bao giờ đàn qua, vậy mà mấy ngày gần đây, cô lại điên cuồng lặp đi lặp lại bản nhạc này.

"Đứng lại", người nọ thanh âm xen lẫn vài phần lãnh ý, "Làm một học trò, em lấy thái độ này để đối đãi với giáo viên sao?"

Thích xoay người, con ngươi sáng ngời nhìn thẳng vào anh ta: "Hiện tại đã hết tiết"

"Trên lớp học cũng thấy em không hề chuyên tâm"

Cứ đến tiết của anh là lại thất thần, thật sự hiếm lạ. Anh được nhiều người kính nể sùng bái trong mắt, chỉ có cô là chống má nhìn ngoài cửa
sổ, không chút để tâm, bộ dáng dường như rất xa xăm.

Thích chăm chú nhìn anh ta vài giây, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

"Thật là một đứa trẻ bốc đồng", anh tự nhiên cúi đầu cười ra tiếng, "Mẹ của em không dạy em phải biết tôn trọng người lớn sao?"

Cước bộ được nửa bước chợt dừng lại.

——–Thích, nếu con không muốn sáng tác, vậy thì không cần viết, đem
con số không về cũng được, ít nhất cũng thành thực, nhưng con đem bài
viết của Lý Kiều nộp lên, thì chính là đang vũ nhục trí tuệ của thầy
giáo con.


Vẫn nhớ rõ kì nghỉ đông năm ấy, mẹ tức giận dạy bảo cô, hồi đó cô
chẳng hề để ý đến, mà hiện tại, cô lại thật tâm muốn nghe những lời răn
dạy ấy của mẹ một lần nữa.

Trí nhớ như vệt máu lan tràn, ngực liền phát ra đau đớn, lệ trong đáy mắt bị ép tràn ra, trong lúc hoảng hốt, cô bỏ chạy như điên.

"Này!" Tiếng gọi ầm ỹ vang lên phía sau cô, ở chỗ rẽ cầu thang, cô nặng nề mà ngã xuống.

Có tiếng bước chân vội theo xuống dưới, một giọng nói mang theo lo lắng ân cần thăm hỏi cô: "Thế nào? Bị va vào đâu?"

Thích cử động chân tay, chỗ các đốt ngón tay đều kéo theo đau đớn.

"Đau thì cứ khóc đi". Thanh âm hắn khôi phục lại bình tĩnh.

Đột nhiên, như là bùa chú được giải phá, nước mắt rốt cục không khống chế được chảy xuống hai má, càng không thể thu hồi.

"Em——-" người đàn ông kinh ngạc nhìn Thích khóc thành tiếng—— có đau
đến vậy sao, giờ phút này cô giống như một đứa nhỏ chịu ủy khuất.

"Bọn họ đều muốn tôi cười, bởi vì tôi cười rộ lên rất giống mẹ, nhưng mà tôi thật sự rất muốn khóc... bọn họ đều gạt tôi, không ai nói cho
tôi biết bệnh tình của mẹ... nếu tôi sớm biết như vậy, tôi sẽ không làm
bà ấy tức giận, cũng không chạy loạn khắp nơi, không ở bên cạnh bà
ấy..."

Cô khóc rất lợi hại, toàn thân ức chế không được mà run run nức nở,
bất giác giật mình thấy mình đang dựa vào lòng hắn, giống một con mèo
nhỏ lạc đường.

"Kỳ thật tôi là một đứa trẻ hư đốn... tôi vẫn ghen tỵ với mẹ, ba ba
yêu bà ấy... Lý Kiều cũng yêu bà ấy, ngay cả ba ba khi đặt tên cho
tôi... cũng là vì bà ấy... nhưng mà bà ấy sao lại có thể cứ như vậy rời
bỏ tôi..."

Người đàn ông trầm mặc nghe, đại khái hiểu được sự tình, hắn không nói gì, chỉ là ôm cô, lẳng lặng nghe.

Sinh vật ở trong lòng khóc mệt mỏi, ngủ thiếp đi, nhưng miệng vẫn còn thì thào mấy câu vô nghĩa. Chàng trai ánh mắt dừng ở trên gương mặt
đang ướt đẫm lệ, mày nhíu thật chặt, nhẹ nhàng mà thở dài.

Nhà thờ Andrew tháng tư mưa dầm kéo dài

Mẹ được chôn cất ở địa phương ven biển, vì bà đã từng nói qua với cha rằng, bà thích sống tại bờ biển, nhà hướng về phía biển lớn, xuân về
hoa nở.

Nhưng mùa đông năm nay, lại tựa hồ không bao giờ chấm dứt.

Vẫn nghĩ rằng, sinh mệnh là ngọn lửa cháy âm ỉ nhưng vẫn sáng ngời,
nhưng đột nhiên, gió mây biến đổi, có một người cứ như vậy mà ra đi,
không bao giờ quay trở về nữa.

Trong lòng sẽ có cảm giác ra sao? Vắng vẻ, chỉ còn nỗi ám ảnh loang
lổ trong trí nhớ, cứ mỗi lần lại gợi nhắc những truyện đã trải qua, và
vĩnh viễn không còn nữa.


Chúa nói, nếu một ai đó qua đời, thì sẽ đi vào lòng những người yêu
thương người đó. Như vậy, có người nào biết, kẻ còn sống thì nên đi về
đâu?

Bước đến phía người cha đã tiều tụy đi rất nhiều, có nhiều lúc, ông chỉ ngồi trên ban công không nói lời nào.

Có cái gì đó từ tay ông rớt xuống dưới, trên mặt đất phát ra tiếng vang nhỏ.

Thích đi tới nhặt lên, nắm trong bàn tay, là một chiếc khuyên tai có
đính hạt kim cương của Emporio Armani(*), màu bạc sáng loáng.

"Thích, con biết không", thanh âm của cha có chút khàn khàn, "Chiếc
khuyên tai này kì thật là của ba, lúc trước ba cố chấp đeo cho mẹ con,
tai của cô ấy đã bấm lỗ lâu lắm rồi, kết quả là đau đến nỗi chảy cả nước mắt, thật vô dụng"

Thích nhìn đến khóe miệng của ông hiện lên tia mỉm cười, lại đau thương làm cho cô không dám nhìn thẳng.

"Ba, con đeo giúp ba được không?" Cô mỉm cười, tay có chút run run.

Diệp Thính Phong gật gật đầu, chợp mắt tựa vào trên ghế, nếp nhăn giữa trán càng sâu.

———————————————————————-

Thích miễn cưỡng khen ngợi, nhìn bóng người cách đó không xa, giữa màn mưa, hắn như một pho tượng trầm mặc.

Ba năm không gặp, lại giống như xa cách cả đời.

A, đột nhiên có ý muốn cười, cô mới mười bốn tuổi, lại cảm thấy bản thân tựa như bốn mươi tuổi.

Nếu như mẹ không ra đi, có lẽ cô vẫn còn ở lại nước Mỹ, mà hắn cũng sẽ không từ Trung Quốc mà đến đây.

Từng bước đi đến bên người hắn, vóc dáng của cô bất tri bất giác đã cao đến vai hắn.

"Hi". Cô nói.

Hắn xoay người nhìn cô, hai mắt ửng đỏ.


Đêm đó ở bệnh viện, cô nhìn thấy hắn đứng ở ngoài cửa, ngửa đầu thật lâu, dưới ánh trăng lệ thấm ướt khuôn mặt anh tuấn.

"Cháu lớn rồi, Thích". Hắn nhẹ nhàng mà mở miệng

"Ừm"

Thật tốt, hắn cũng chưa hề thay đổi.

"Thích, tôi hiện tại cảm thấy, kì thật tôi rất may mắn", hắn nhìn
chăm chú vào dung nhan trên bia mộ, "Bởi vì tôi chưa từng có được cô ấy"

Có được rồi lại mất đi, so với việc chưa bao giờ có được thống khổ hơn nhiều.

"Tôi cho đến bây giờ cũng không biết mẹ mắc phải căn bệnh như vậy".
cô cắn môi, hơi nước xông lên mắt, ở trước mặt hắn, cô luôn yếu đuối như vậy.

"Đừng áy náy", hắn thở dài, vuốt vuốt tóc của cô, "Gạt cháu là sợ cháu lo lắng"

"Cũng đừng khóc, Thích", bàn tay hắn xoa xoa hai má cô, "Hãy cười lên, cháu cười rộ lên so với mẹ cháu giống nhau như đúc"

Thích nhìn hắn, lòng đau xót vô cùng.

Cha thích cô cười, hắn cũng muốn nhìn cô cười.

Hắn có biết hay không, hắn rất tàn nhẫn?

Thời điểm cô muốn khóc, hắn lại muốn cô cười.

Thời điểm cô muốn cười, hắn lại nói rằng cô cười rộ lên rất giống mẹ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui