Ngày kế, Kỳ Phù không có đi làm, đến thời gian bữa trưa thì gửi tin nhắn cho Úc Tử Tịnh, báo thời gian cùng địa điểm, Lý Viện nói nàng xin nghỉ.
Hà Tiểu Mạn hạ xuống kết luận ngày hôm nay tan tầm bác sĩ Kỳ sẽ hẹn Úc Tử Tịnh ăn cơm.
Bác sĩ Kỳ khẳng định là đi chuẩn bị trang phục!
Lý Viện nghe được cái suy luận này của nàng lườm một cái, bác sĩ Kỳ tuy rằng bình thường kiệm lời nhưng làm việc rất đáng tin, sẽ không bởi vì chuyện này mà xin nghỉ.
Đáng tiếc nàng bị làm mất mặt rất nhanh, đến lúc tan tầm Kỳ Phù đã đến bệnh viện, ở cửa phòng thay quần áo chờ Úc Tử Tịnh, nàng không có mặc chính trang, trái lại một cái quần dài màu hồng nhạt, phối hợp với áo choàng lỏng lỏng lẻo lẻo, tóc dài thả xuống, rủ xuống tới phần eo, trang điểm ngũ quan càng hiện ra tinh xảo.
Kỳ Phù đứng ở cửa phòng thay quần áo, đi vào nhìn, nói: "Tử Tịnh, xong chưa?"
Bên trong phòng thay quần áo, mọi người mới vừa đổi xong y phục, thấy Kỳ Phù đẩy cửa vào đều sửng sốt một chút, Hà Tiểu Mạn ngơ ngác nói: "Bác sĩ Kỳ, nghe nói ngươi ngày hôm nay xin nghỉ?"
Kỳ Phù cười híp mắt lại, tựa ở một bên khuông cửa, trên tay mang theo túi xách, đối với Hà Tiểu Mạn nói: "Ừm, này không phải trống vắng cô quạnh đã lâu, hiếm khi hẹn được giai nhân, không phải nên chuẩn bị tốt trang phục sao?"
Hà Tiểu Mạn:...!
Xưa nay không biết bác sĩ Kỳ thù dai như thế!
Úc Tử Tịnh nở nụ cười, từ trước mặt hai người đi tới, đứng trước mặt Kỳ Phù nói: "Bác sĩ Kỳ, đi thôi."
Kỳ Phù rất khách khí cùng Lý Viện, Hà Tiểu Mạn chào hỏi, xoay người xuống lầu.
Hà Tiểu Mạn chặc chặc hai tiếng cấp tốc cầm điện thoại di động lên gởi tin nhắn cho Ôn Ngọc: "Đại ngự tỷ bác sĩ Kỳ đã ra tay đối với hoa tươi của ngươi, ta cảm thấy ngươi đừng đùa."
Ôn Ngọc rất nhanh phát ra mấy cái dấu chấm hỏi lại đây, Hà Tiểu Mạn có thể tưởng tượng được vẻ mặt của nàng ở đầu bên kia điện thoại di động là vẻ mặt khó mà tin nổi, nàng suy ngẫm chốc lát hồi nàng ấy: "Ta đã hiểu, chẳng trách đem Úc tỷ điều lại đây làm trợ thủ cho bác sĩ Kỳ, bác sĩ Kỳ sớm có lòng mơ ước!"
Ôn Ngọc: "What???"
Nàng vội vội vàng vàng hồi Hà Tiểu Mạn: "Ta làm sao bây giờ a!"
Hà Tiểu Mạn động viên nàng: "Đừng có gấp, ngươi không phải qua hai ngày nữa muốn mời nàng ăn cơm sao, ta xem không bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường! Trực tiếp biểu lộ!"
(Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước sẽ dành được lợi thế)
Ôn Ngọc qua mười phút mới hồi: "OK!"
Hai người kết thúc đề tài, người trong đề tài đã ngồi trên xe Kỳ Phù hướng về Kim Bình phủ xuất phát rồi, Úc Tử Tịnh xưa nay đều là trang điểm nhạt, tóc dài quấn thành cuộn tròn trên đầu, áo đơn dệt len xám nhạt, quần jean màu lam nhạt, cả người nhìn trẻ ra không ít, rất có sức sống.
Kỳ Phù đem xe dừng ở cửa Kim Bình phủ, quay đầu đối với Úc Tử Tịnh nói: "Bữa cơm ngày hôm nay coi như là ta mời ngươi đi."
Nàng tuy rằng đang cười, thế nhưng trong giọng nói có mấy phần không thể nghi ngờ là khẳng định.
Úc Tử Tịnh lắc đầu: "Không cần, ta..."
Kỳ Phù đánh gãy lời nàng, cười híp mắt nói: "Liền quyết định như thế, coi như là chúc mừng ngươi chuyển việc."
Úc Tử Tịnh:...!
Nói chuyện, Úc Tử Tịnh đi theo phía sau Kỳ Phù tiến vào Kim Bình phủ, vào cửa có một loại suối phun nhỏ, ở chính giữa quán cơm, xuyên qua suối phun bên trong đứng không ít người phục vụ, các nàng nhìn thấy Kỳ Phù liền tiến lên hỏi dò: "Tiểu thư, mấy người?"
Kỳ Phù quay đầu nhìn Úc Tử Tịnh, cười nói: "Hai người, đúng rồi vị trí đã đặt rồi, ngay ở bàn 13."
Người phục vụ cúi đầu nhìn di động trên tay, ngẩng đầu cung kính nói: "Là Kỳ tiểu thư sao? Mời tới bên này."
Kỳ Phù nghiêng đầu cùng Úc Tử Tịnh nói: "Đi thôi."
Úc Tử Tịnh cong cong khóe miệng, cười không chút biến sắc.
Ở tận bên trong cùng bàn 13, bên cạnh chính là cái bọc nhỏ, Kỳ Phù cùng Úc Tử Tịnh ngồi xuống, người phục vụ đưa thực đơn lên, Kỳ Phù quay đầu giao cho Úc Tử Tịnh: "Ngươi chọn đi."
Úc Tử Tịnh tiếp nhận thực đơn, mắt sắc liếc tới hai người ở cửa mới đi vào.
Nàng cúi đầu, tầm mắt quay về thực đơn, ngữ khí rất chậm, nàng nói: "Bác sĩ Kỳ tựa hồ cùng Lâm tiểu thư rất giống nhau."
Kỳ Phù vừa nghe thấy ba chưa Lâm tiểu thư sắc mặt hơi đổi một chút, cười nói: "Tử Tịnh đang nói cái gì?"
Úc Tử Tịnh nhấc mắt, vẻ mặt hiểu rõ, ánh mắt làm sáng tỏ: "Đều rất ấu trĩ."
Kỳ Phù:...!
Nàng không không bị giáo huấn một trận, vẫn chưa kịp phản ứng lại, liền nhìn thấy Úc Tử Tịnh đứng lên, hướng về trước vẫy vẫy tay: "Cận Sương."
Gò má của Kỳ Phù nhất thời ửng đỏ, ho nhẹ một tiếng che giấu mục đích của chính mình.
Cận Sương vừa vào cửa liền nhìn thấy Úc Tử Tịnh, còn nhìn thấy nữ nhân đối diện nàng, Kỳ Phù.
Nghĩ đến ngày hôm qua đưa nàng về nhà, ngày hôm nay ở đây lại đụng tới các nàng ăn cơm, tâm tình của Cận Sương liền phiền muộn, mí mắt nàng hạ thấp, mãi đến khi nghe được Úc Tử Tịnh gọi tên nàng mới nhấc mắt lên.
Không muốn đi.
Thật sự sợ Úc Tử Tịnh giới thiệu cho nàng: Đây là bạn gái của ta.
Cận Sương có chút chống cự hướng về phía Úc Tử Tịnh bên kia, Úc Tử Tịnh trái lại đứng lên, dắt Kỳ Phù đi về phía nàng, còn vừa đi vừa cười: "Thật là đúng dịp a, Cận Sương, ngươi cũng cùng Lâm tiểu thư tới dùng cơm?"
Lâm Thi Nhiên mỉm cười, nàng tiếp lời: "Xảo a, không nghĩ tới sẽ đụng phải Úc tiểu thư cùng bác sĩ Kỳ."
Nói xong nàng còn ôm cánh tay Cận Sương, lấy mắt kính xuống, đôi mắt sáng lấp loé không rõ tâm tình, thấy ánh mắt Kỳ Phù nhìn chằm chằm tay nàng, nàng mới nói tiếp: "Đã hữu duyên như vậy, không bằng đồng thời ăn đi, Cận Sương, ngươi đồng ý không?"
Nàng ngửa đầu góc độ vừa vặn tốt, có thể khiến người ta nhìn rõ ràng cái cổ tinh xảo, cùng khuôn mặt dương cười, không có một chút nào không thích hợp, giống như các nàng chỉ là bạn tốt của Cận Sương.
Cận Sương sắc mặt lạnh nhạt, mới hồi: "Tùy ý."
Úc Tử Tịnh nhìn ra Cận Sương tâm tình không tốt, chóp mũi anh khí hơi nhíu nhíu, sau đó liếc mắt nhìn Kỳ Phù, trong lòng đoán chừng tâm tư hiện tại của Cận Sương.
Lẽ nào là bởi vì quấy rối nàng cùng Lâm tiểu thư hẹn hò, cho nên mới không vui?
Vậy người tối hôm qua mà nàng nói kia chính là Lâm Thi Nhiên?
Úc Tử Tịnh khẽ nhíu mày, các nàng bốn cái đầu suy nghĩ khác nhau, đều trước sau tiến vào mặt sau cái bọc nhỏ, người phục vụ sau khi tiến vào liền đứng bên cạnh Lâm Thi Nhiên hỏi dò: "Lâm tiểu thư, mang món ăn sao?"
Lâm Thi Nhiên gật gù, nhìn về phía Úc Tử Tịnh: "Không biết Úc tiểu thư có ăn được cay hay không, ta nghe nói Cận Sương thích cay, ngày hôm nay đều là gọi món nàng thích ăn."
Nói xong, hướng về phía Cận Sương cười cười, ngón tay nắm chiếc đũa thật chặt: "Dù sao Cận Sương có thể coi là ân nhân cứu mạng của ta, là phải cố gắng báo đáp."
Kỳ Phù rót chén trà, đứng dậy, hướng về Cận Sương nói: "Đã như vậy, ta cũng phải cố gắng cảm tạ."
Cận Sương kinh ngạc ngẩng đầu, dương mắt, không rõ nhìn về phía Kỳ Phù: "Bác sĩ Kỳ tại sao muốn cảm tạ?"
Úc Tử Tịnh chỉ sợ Kỳ Phù nói lời gì quá khích, kẹt ở giữa hai người nói rằng: "Cận Sương là vệ sĩ của Lâm tiểu thư, bảo vệ Lâm tiểu thư là trách nhiệm, làm sao có thể kể công, càng không nói đến chuyện cảm tạ."
Nàng nghiêng đầu nhìn về phía Cận Sương: "Đúng không?"
Cận Sương đáp lại: "Ừm."
Kỳ Phù còn đứng, nghe được lời nói này của Úc Tử Tịnh lại ngồi xuống, mặt cười không thấy lúng túng, một bên ôn hòa cười, rất nhanh món ăn được bưng lên, xác thực đều là một chút cay, thấy chiếc đũa của Cận Sương đưa tới, Úc Tử Tịnh dùng chiếc đũa vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Chân ngươi bị thương không có được, ít ăn những món này một chút."
Cận Sương ngoài miệng đáp lại, nhưng chiếc đũa lại không dừng lại, vẫn kẹp một miếng gà cay đặt ở trong cái chén.
Lâm Thi Nhiên sắc mặt nổi lên mấy phần thật xấu hổ, nàng đúng là đã quên mất chuyện chân bị thương này, hiện tại Úc Tử Tịnh nhấc lên mới nhẹ giọng nói: "Cận Sương, bằng không đem những món này đều đem xuống di, chúng ta đổi món thanh đạm chút?"
Cận Sương quay đầu, cười cười: "Không cần phiền toái như vậy, chân thương chỉ là việc nhỏ, lại nói có bác sĩ Kỳ ở đây, nếu như thật sự không thể ăn, nàng vừa rồi sẽ ngăn cản."
Lâm Thi Nhiên e hèm: "Vậy ngươi ăn ít một chút."
Hai người đều là ngữ khí dịu dàng thắm thiết, Kỳ Phù bị tức thiếu chút nữa nội thương, rất muốn làm chút chuyện ấu trĩ, thế nhưng quét tới ánh mắt trong suốt của Úc Tử Tịnh, nàng lại suy sụp, tại sao lúc trước lại muốn hẹn người phụ nữ thông minh này đây!
Phiền phức a.
Úc Tử Tịnh cũng không tiếp lời nữa, nàng là không thấy được Lâm Thi Nhiên đối với Cận Sương là nhiều cố ý, hay là chân thực biểu lộ tình cảm, thế nhưng Cận Sương, có vẻ như rất yêu thích.
Nàng cũng không tiện làm khó dễ.
Một bữa cơm, chỉ nghe thấy Cận Sương cùng Lâm Thi Nhiên tán gẫu đôi ba câu, Úc Tử Tịnh rất trầm mặc, tình cờ mới đáp lời của Kỳ Phù, có chút hồn vía lên mây, nàng liên tiếp nhìn về phía Cận Sương, dáng dấp muốn nói lại thôi.
Thật vất vả mới cơm nước xong, bốn người đứng dậy, Lâm Thi Nhiên muốn đưa Cận Sương trở về, Úc Tử Tịnh kiên quyết từ chối, nàng đối đầu với ánh mắt của Lâm Thi Nhiên, cười nhẹ mềm mại: "Lâm tiểu thư chiêu đãi một buổi tối, nói vậy cũng mệt mỏi, ta cùng Cận Sương cùng đường, cùng trở về liền tốt."
Cận Sương nghe thấy lời nói của Úc Tử Tịnh thoáng ngẩng đầu, vốn dĩ đã phiền muộn cả một buổi tối, hiện tại mới có chút tâm tình chuyển tốt, nàng nguyện ý cùng chính mình cùng trở về.
Mà không phải lại tiếp tục cùng Kỳ Phù hai người thế giới riêng.
Liên tưởng đến cái này, phiền muộn vẫn luôn đè nặng lên ngực nàng ngực buông lỏng ra chút, quay đầu cùng Lâm Thi Nhiên nói rằng: "Đúng vậy, chúng ta ở cùng một chỗ, liền không phiền phức Lâm tiểu thư."
Nói đến ở cùng một chỗ thì, nàng cố ý nhấn mạnh, liếc mắt nhìn phản ứng của Kỳ Phù.
Không ngờ tới mặt mày của Kỳ Phù lại cong cong, làm như rất vui vẻ.
Lâm Thi Nhiên bị Úc Tử Tịnh cùng Cận Sương luân phiên thuyết phục, nàng chỉ có thể gật đầu: "Vậy cũng tốt, trên đường cẩn thận."
Úc Tử Tịnh gật đầu: "Sẽ."
Nàng dắt Cận Sương rời khỏi Kim Bình phủ, Kỳ Phù ở phía sau ôm cánh tay nhìn về phía Lâm Thi Nhiên, sách một tiếng: "Niềm vui mới?"
Lâm Thi Nhiên mang kính râm, học giọng nói của nàng: "Vậy Úc tiểu thư, là niềm vui mới của bác sĩ Kỳ?"
"Ồ —— ta ngược lại thật ra đã quên, bác sĩ Kỳ lạm tình người như vậy, chỉ sợ có rất nhiều niềm vui mới đây."
Kỳ Phù hướng về trước nhảy tới một bước, cầm lấy cánh tay Lâm Thi Nhiên: "Mượn một bước nói chuyện."
Lâm Thi Nhiên bị tóm lấy cánh tay ngửa đầu nhìn nàng, trong ánh mắt quật cường cực kỳ, mang theo lãnh mạc, nàng nói: "Không mượn!"
Kỳ Phù vẫn cầm lấy cổ tay nàng, không chịu buông tay, Lâm Thi Nhiên trong mắt mang hỏa khí, mạnh mẽ hất bỏ cánh tay nàng ra, Kỳ Phù lại lảo đảo một bước, suýt chút nữa đứng không vững, Lâm Thi Nhiên giống như nữ vương cao cao tại thượng, phát hiệu lệnh, nàng quyết tuyệt nói: "Bác sĩ Kỳ, xin tự trọng!"
Nói xong, nàng xoay người một cái, hướng về bãi đậu xe mà đi, tóc dài trên không trung tạo thành một độ cong hoàn mỹ, nàng mang giày cao gót phát ra tiếng cọc cọc, đi kiên quyết mà khẳng định.
Kỳ Phù bước nhanh đi về phía trước, đứng bên cạnh người Lâm Thi Nhiên, hầu như là cắn răng quát: "Ngươi chung quy phải cho ta cái nguyên nhân!"
Chia tay nàng là bị thông báo, không có nguyên nhân gì, rõ ràng buổi tối hôm trước hai người còn cọ xát, giữa trưa ngày thứ hai đột nhiên liền nói muốn chia tay, một điểm dấu hiệu cũng không có.
Sau đó Lâm Thi Nhiên về nước, cũng không có quay lại nước Mỹ nữa.
Nàng không hiểu đã làm sai nơi nào, liều mạng liên hệ với bằng hữu trước đây, liên hệ Lâm Thi Nhiên, thế nhưng nàng ấy kiên quyết không cho nàng cơ hội gặp mặt, thậm chí ngày lúc chuyển được điện thoại chớp mắt liền bật thốt lên một câu: "Kẻ cặn bã!"
Kỳ Phù tự nhận đối với phần cảm tình này, là chuyên nhất, nàng chưa bao giờ yêu thích một người như vậy, hận không thể gom hết tất cả, toàn bộ dâng hiến cho nàng, khoảng thời gian Lâm Thi Nhiên đi rồi, nàng cũng không biết chính mình là làm thế nào mà vượt qua được, bạn tốt tiến vào biệt thự của nàng nói nàng chính là người chết.
Sau đó trằn trọc về nước, hận không thể lập tức bay đến bên người Lâm Thi Nhiên, làm sao nàng đối với mình lại là ghét cay ghét đắng, ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không cho, nàng không có từ bỏ, chỉ có thể chờ đợi.
Không nghĩ tới ở bệnh viện, lại chạm mặt.
Hiện tại nàng chỉ muốn một cái lý do, lý do có thể thuyết phục nàng từ bỏ đoạn tình cảm này.
Lâm Thi Nhiên hít sâu vào một hơi, cúi đầu nhìn ngón tay tinh tế nắm lấy cổ tay mình, gân xanh trên mu bàn tay nhô ra, nàng trả lời: "Nguyên nhân chính là, ta chê ngươi bẩn."
Nàng kéo tay Kỳ Phù ra, quay đầu lên xe, nửa bên sườn mặt đẹp như họa, nhưng lạnh nhạt đến cực điểm, tài xế cẩn thận dò hỏi: "Lâm tiểu thư, hồi đoàn phim sao?"
Lâm Thi Nhiên có chút đau đầu, nàng nắn nắn cái trán: "Hồi biệt thự đi."
Xe gào thét mà đi, Kỳ Phù một người một mình đứng ở cửa, lòng bàn tay trống rỗng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...