Chuyện Mai trắc phi sinh bệnh mà Lê trắc phi nói cũng không mấy sai biệt với lời của Tư Đồ Hiên, điều kiện của cô ta cũng cần xem xét lại.
Ngày tiếp theo, Phượng Mai cũng tìm đến cửa, cũng cùng vì một việc.
Song, điều kiện của cô ta càng hấp dẫn Kiều Linh Nhi hơn, giúp nàng rời kinh!
Nếu như nàng muốn rời kinh, nhất định phải theo Tư Đồ Hiên mới có thể an toàn rời khỏi, nhưng hôm nay có người lên tiếng muốn giúp đỡ, thế có nghĩa là nàng có thể rời đinh mà không cần dựa vào Tư Đồ Hiên?
Vấn đề này khiến Kiều Linh Nhi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nàng cũng tự đưa ra một đáp án tương đối hài lòng.
Sứ giả tộc Lưu Vân sắp quay về, Hoàng đế bèn hạ lệnh tổ chức buổi yến hội, coi như là một nghi thức tiễn khách.
Kiều Linh Nhi đã thức dậy từ sáng sớm, sau đó vào cung cùng Tư Đồ Hiên, bầu bạn với Thái hậu.
Kỳ thực Kiều Linh Nhi đã sớm muốn tiến cung, bầu bạn với Thái hậu vài ngày.
Nếu nhanh chóng rời kinh mà có điều chi vướng bận không nỡ dứt, thì câu trả lời của nàng khẳng định chính là vì Thái hậu.
Bất luận Thái hậu cỡ nào quyền cao chức trọng, bất luận người uy nghiêm thế nào, trong mắt nàng, Thái hậu cũng chỉ là một lão nhân gia mong mỏi an hưởng tuổi già, bầu bạn cùng con cháu.
Thái hậu nhìn thấy hài tử mình hằng mong nhớ liền nở nụ cười, nói với Hoàng hậu ngồi bên cạnh, “Đứa bé này, ai gia rất yêu mến.”
Kiều Linh Nhi không ngờ tới Hoàng hậu cũng ở đây, ban đầu nàng có hơi sửng sốt sau bèn cung kính thỉnh an, “Linh Nhi thỉnh an Thái hậu nương nương, thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”
Từ trước đến nay rất hiếm khi được diện kiến Hoàng hậu, nàng cũng chẳng biết họ của bà ta, chỉ biết rằng Thái hậu rất yêu thích vị Hoàng hậu này nên nàng mặc nhiên cho rằng nhân phẩm của Hoàng hậu cũng không tệ.
“Đứng lên đi, lại đây ai gia xem nào.” Thái hậu nở nụ cười, giọng nói bà vui lên rất nhiều.
Kiều Linh Nhi bước đến trước mặt Thái hậu, thân thiết chứ không như lần gặp trước, điều này khiến trong lòng Thái hậu rất thỏa mãn, rất thích thú.
“Quả nhiên là đừa nhỏ lanh lợi hoạt bát, chẳng trách mẫu hậu yêu thương như thế.” Hoàng hậu cười khen ngợi.
“Y thuật của con bé rất khá.”
Nếu là chuyện khen ngợi Kiều Linh Nhi, Thái hậu rất có hứng thú.
Hoàng hậu nghe thế lại tiếp tục cười, quan sát Kiều Linh Nhi hồi lâu, “Đứa nhỏ nhu thuận thế này mà Hách nhi không biết quý trọng, thật là…”
Nói đến cuối câu, Hoàng hậu khẽ bồi thêm một tiếng thở dài.
Đáy mắt Thái hậu ánh lên vẻ không hài lòng, bà đã từng hạ lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được nhắc đến chuyện này, chính là vì lo lắng Kiều Linh Nhi nghe được sẽ buồn bã, không ngờ tới Hoàng hậu cứ thế tùy tiện nói ra.
“Đó là tổn thất của Hách nhi, sau này đừng nhắc đến tiểu tử hồ đồ ấy nữa.” Thái hậu đạm nhiên nói.
Hoàng hậu ở trong cung đã lâu, cũng là người sống bên Thái hậu lâu nhất, nghe Thái hậu nói vậy cũng đủ biết bà không hài lòng, cũng không nên nhắc thêm về chuyện này.
“Linh Nhi, con ở Thất vương phủ đã quen chưa?” Thái hậu chẳng buồn để ý đến Hoàng hậu nữa, híp mắt cười hỏi đứa nhỏ bên cạnh.
Kiều Linh Nhi từ nãy vẫn luôn cúi đầu, nghe thấy Thái hậu hỏi đến mình bèn đáp lời, “Hồi Thái hậu nương nương, nhờ Thất gia chiếu cố, Linh Nhi rất tốt.”
Thái hậu cũng hiểu, vì sự hiện diện của Hoàng hậu nên lời nói của đứa bé này cũng tăng vài phần khách sáo.
“Mẫu hậu, trong cung còn chút chuyện cần xử lý, thần thiếp xin cáo lui trước.” Hoàng hậu bỗng đứng dậy.
Thái hậu cũng chẳng giữ người, tâm tư bà đều đã đặt cả trên người tiểu hài trước mặt.
Hoàng hậu vừa đi khỏi, Kiều Linh Nhi cảm thấy thân thể lẫn tinh thần đều thư thái, nàng thật sự không muốn nói ra lời nặng lễ nghĩa như thế, nhưng dù sao Hoàng hậu cũng là chủ nhân hậu cung, nếu không giữ phép tắc, đến khi ấy lại khiến Thái hậu khó xử.
Mà nàng tuyệt không muốn làm khó Thái hậu.
“Xem ra nha đầu con đa quên ai gia rồi.”
Ô kìa, nghe giọng điệu này, dường như là đang… ghen?
Khi Kiều Linh Nhi ngộ ra điều này, nàng không nhịn được liền bật cười, sau bước đến ôm lấy tay Thái hậu làm nũng, “Nào có, Linh Nhi ngày ngày đều nhớ đến Hoàng tổ mẫu, chỉ sợ là Hoàng tổ mẫu chẳng thèm nhớ Linh Nhi.”
“Con đúng là đứa nhỏ chẳng bao giờ chịu thua thiệt.” Thái hậu ôn tồn cười nói.
Kiều Linh Nhi cũng hì hì cười theo.
“Hiên nhi có chiếu cố con no ấm?”
Kiều Linh Nhi lặng thinh, “Hoàng tổ mẫu, người nhìn Linh Nhi xem, thân mình tròn trịa thế này có giống bị Thất gia ngược đãi sao? Đến khi Linh Nhi trưởng thành nếu cứ tròn vo như thế, Linh Nhi thật không biết phải làm sao.”
Thái hậu bị chọc đến cười ha hả, chỉ cần có nha đầu này, đúng là không muốn vui vẻ cũng khó.
Khi Lục Nhu dâng trà lên, nghe được tiếng cười của Thái hậu, trong mắt cô cũng hiện lên tiếu ý, nhủ thầm, chỉ cần có tiểu tổ tông bên cạnh, lão tổ tông luôn thấy hài lòng.
“Lục Nhu, ngươi mau mang trà mà tộc Lưu Vân dâng lên hôm trước ra đây, để lát nữa Linh Nhi đem về.
Nha đầu này thích nhất là Bích Loa Xuân.”
Lục Nhu vâng lệnh, lập tức lui xuống.
Sống mũi Kiều Linh Nhi bỗng thấy chua xót, chuyện nàng muốn rời kinh biết nói sao với Thái hậu đây.
Không thể tự nhiên mà bật ra được.
Thế nhưng nếu không nói với người, sau này nàng đi rồi, Thái hậu biết được nhất định sẽ rất đau lòng.
Trông vẻ mặt Kiều Linh Nhi, Thái hậu lắc đầu, “Linh Nhi, nghe vậy thấy cảm động quá sao.”
Kiều Linh Nhi dở khóc dở cười, nàng đâu phải đang cảm động chứ.
Rõ ràng là biểu hiện không nỡ mà.
“Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi đang vui, chẳng lẽ không giống sao?”
Vừa nói, Kiều Linh Nhi vừa làm bộ vô cùng thích thú, một lần nữa chọc Thái hậu bật cười.
Khi Tư Đồ Hách dẫn Phượng Mai tiến vào, vừa vặn nghe được tiếng cười của Thái hậu, không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Từ trước đến nay hắn chưa từng nghe qua tiếng cười vui vẻ đến như thế từ Hoàng tổ mẫu, lẽ nào Hoàng tổ mẫu đang có chuyện vui?
Đến khi thấy Kiều Linh Nhi ngồi bên cạnh Thái hậu, trong ánh mắt Tư Đồ Hiện bỗng lóe lên sự tức giận, sau lại thấp thoáng tia hối hận.
Tiểu cô nương kia vốn dĩ thuộc về hắn, thế nhưng hiện tại lại thuộc về lão Thất, điều này khiến hắn không cam tâm.
Kiều Linh Nhi tinh mắt, vừa nhìn thấy có người tiến vào liền vội vã đứng lên.
“Tôn nhi thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”
“Thiếp thân thỉnh an Thái hậu nương nương.”
THái hậu phất tay, trên mặt vẫn ngập tràn tiếu ý, tựa hộ tiếu ý chưa kịp thu lại vì quá vui vẻ, chuyện này khiến người khác không khỏi phiền muộn.
“Không biết trong cung có hỷ sự gì khiến Hoàng tổ mẫu vui vẻ như thế?” Trên mặt Tư Đồ Hách cũng lộ vẻ tươi cười.
Kiều Linh Nhi chớp chớp mắt nhìn Tư Đồ Hách, nhất thời thất thần vì câu hỏi này của anh ta, miệng nàng buột ra một câu, “Lẽ nào khok6ng có hỷ sự thì không thể vui vẻ sao?”
Sắc mặt Tư Đồ Hách khẽ biến, đáy mắt Phượng Mai tỏ ý cười nhạo nhưng ngoài miệng lại dịu dàng, “Kiều tiểu thư chớ hiểu lầm, Vương gia không phải có ý này.”
Thái hậu trước nay vốn không thích Phượng Mai, dù không hài lòng cách ăn nói của cô ta nhưng cũng không lên tiếng răn dạy, bà đạm nhiên đáp, “Ai gia vui vẻ chính là vì nha đầu Linh Nhi.
Nha đầu này kể hết chuyện cười này đến chuyện vui khác, bên cạnh ai gia chưa từng có ai như vậy, chẳng trách khiến ai gia luôn mong nhớ.”
Lời này một mặt khen ngợi Kiều Linh Nhi, một mặt chê trách Tư Đồ Hách.
Sắc mặt Tư Đồ Hách không chút biến chuyển, nhưng lại miễn cưỡng vui cười nói, “Hoàng tổ mẫu nói phải, nên để Linh Nhi ở trong cung phụng bồi Hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu muốn giữ Kiều Linh Nhi lại, nhưng bà lo lắng kẻ khác nhàn rỗi đàm tiếu chuyện thị phi, thương tổn con bé, đành lắc đầu, “Không cần, Linh Nhi ở Thất vương phủ có Thất ca ngươi chiếu cố cũng tốt.”
“Hoàng tổ mẫu ghét bỏ Linh Nhi không vâng lời sao?” Kiều Linh Nhi đột nhiên ngước mặt lên, bắt gặp thần sắc Tư Đồ Hách, con ngươi vội vã chuyển hướng về phía Thái hậu, cái miệng nhỏ hơi dẩu lên.
Thái hậu hơi nhíu mày, “Con là đứa nhỏ chẳng có chút lương tâm, ai gia đây chính là ghét bỏ con.”
Kiều Linh Nhi che cái miệng nhỏ lại, cười khanh khách.
Thái độ này của nàng ta chính là không phân trên dưới, nào có thể như vậy.
Trong lòng Phượng Mai vô cùng phẫn nộ, vì sao nàng ta có thế nào cũng giành được sự quan tâm của tất cả mọi người? Ngay cả Vương gia, hiện tại cũng bắt đầu để mắt đến nàng ta.
“Mai nhi, nàng ở lại Trường Thọ cung trò chuyện với Hoàng tổ mẫu.” Tư Đồ Hách chợt lên tiếng.
Phượng Mai vội vàng quỳ xuống, “Dạ.”
Thái hậu không lên tiếng cũng chẳng gật đầu.
Tư Đồ Hách lại cung kính nói, “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi xin cáo lui trước.”
Thái hậu gật đầu, phất tay một cái.
Tư Đồ Hách đi rồi chợt khiến Phượng Mai thấy bất an, khi Tư Đồ Hách ở đây, là hắn giúp nàng ta che chắn hết thảy mọi sóng gió, hiện tại hắn không còn ở đây nữa, nàng ta phải tự thân đối mặt với tất cả, điều này không khỏi khiến lòng nàng ta vô vùng bất an.
“Ngồi xuống cả đi.”
Thái hậu đã lên tiếng, Kiều Linh Nhi tạ lễ xong liền ngồi xuống một bên.
“Sao Mai trắc phi còn không ngồi? Lát nữa nếu Hách nhi thấy được lại trách ai gia không đúng.”
Lời này của Thái hậu nghe ra rất bình thường, nhưng trong ánh mắt lại có phần không kiên nhẫn.
Phượng Mai vội vàng tạ lễ rồi ngồi xuống.
Đúng lúc này có hạ nhân đứng ngoài cửa bẩm báo rằng Vân mỹ nhân đến.
Lòng Kiều Linh Nhi cả kinh, sao hôm nay tất cả mọi người đều quy về một chỗ? Vân mỹ nhân.
Dường như đã lâu không gặp, không biết hiện ra sao.
Một thân áo quần màu nước xanh biếc, dáng người thướt tha, nhưng khuôn mặt gầy đi không ít, không rõ do sức khỏe, hay là vì tâm tình.
“Thần thiếp thỉnh an Thái hậu nương nương.”
“Vân mỹ nhân đứng lên đi.”
“Tạ ơn Thái hậu nương nương.”
Kiều Linh Nhi vẫn lặng yên, nàng nhận ra nha đầu bên cạnh Vân mỹ nhân vẫn là Bùi Hồng.
Lẽ nào Vân mỹ nhân đã tra ra chân tướng, chuyện không may cô ta gặp phải hoàn toàn không liên quan đến Bùi Hồng?
Thế nhưng nghĩ sao cũng thấy không phải lý do này.
“Linh Nhi.” Thái hậu cao giọng gọi.
Lúc này nàng mới giật mình quay lại, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, “Hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu nhíu mày, “Con nghĩ gì thế? Ai gia đã gọi mấy lần.”
Kiều Linh Nhi cúi đầu, “Hoàng tổ mẫu thứ tội, Linh Nhi, Linh Nhi…”
Tiểu hài trước nay vốn lanh lợi mau miệng nay bỗng cà lăm, Thái hậu cũng không suy nghĩ nhiều, cười nói, “Không biết là có chuyện gì vui mà khiến Linh Nhi của ai gia say sưa như thế, khi nào có thời gian ai gia phải hỏi cho rõ.”
Bị trêu đùa?
Kiều Linh Nhi thầm kêu lên một tiếng trong lòng, sau mới yếu ớt đáp.
“Linh Nhi nhớ đến tài nghệ của đầu bếp ở Thất vương phủ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...