Hô Phiêu chẳng qua chỉ là phụng ý Phượng Mai mà đến.
Trước nay Tư Đồ Hách vốn coi trọng Phượng Mai, hẳn là muốn để cô ta làm Bát vương phi nên mới bài xích nàng.
Nếu nhân gia đã không cho nàng mặt mũi, nàng cớ gì phải nhiệt tình theo mông kẻ khác?
Nói thật lòng, Kiều Linh Nhi nàng tự cho là bản thân độ lượng đến thế?
Vân Lam thấy vẻ chán ghét xuất hiện trên khuôn mặt chủ tử, không thể làm gì khác hơn là lui xuống.
Tư Đồ Hiên sau khi xử lý xong việc vừa bước đến đã thấy Hô Phiêu đứng ở cửa nhưng cũng chỉ thoáng liếc nhìn rồi đi thẳng vào trong.
Hô Phiêu nhận ra người đến là Thất vương gia, lập tức quỳ xuống, thế nhưng gối vừa chạm đất thì thân ảnh trước mắt đã tiêu biến, không khỏi buồn bực một phen.
“Ăn xong?” Tư Đồ Hiên nhìn cái đĩa sạch như chùi, sau lại nhìn sang cái bụng nhỏ của tiểu hài kia.
Kiều Linh Nhi gật đầu, chớp động đôi mắt, “Đầu bếp trong phủ ngài tay nghề quả không tồi, nếu sau này chúng ta có rời kinh, ông ấy có theo không?”
Có lẽ khi ấy không bằng hiện tại, nhưng nếu trong tay có bạc đương nhiên có thể thuê bếp của nhà bình dân dùng tạm, cơm ngọt canh ngon, điểm tâm thì dù thế nào cũng đều vào miệng cả.
“Có.” Rốt cuộc Tư Đồ Hiên cũng không đành lòng nhìn ánh sáng tựa sao hôm vụt tan biến trong đôi mắt nàng.
Đôi mắt đen láy kia có lúc lóe lên ánh sáng chói lọi, ấy thế nhưng cũng có khi lại như đôi sao băng vụt đến, càng thêm chói mắt, mê người bội phần.
Nếu bắt anh dập tắt đôi tia sáng ấy, anh thật không đành lòng.
Bỏ đi, coi như… thành toàn cho nàng.
Kiều Linh Nhi vui sướng cười đến híp mắt, sau đó dịu giọng ngợi khen, “Thất vương gia, ngài thật tốt.”
Tư Đồ Hiên dở khóc dở cười, chỉ đổi lại lấy một lời khen như vậy thôi sao?
“Người bên ngoài là thế nào?”
Kiều Linh Nhi chun cái mũi nhỏ, không vui nói, “Là Mai trắc phi phái đến, chắc là muốn vời ta đến Bát vương phủ.”
“Vì sao không để cô ta vào?”
“Chẳng phải ngài nói ta phải ngoan ngoãn ở trong phủ sao? Nếu như quả thật cô ta muốn đưa ta đến Bát vương phủ, bất luận thế nào cũng không thể cự tuyệt.” Huống hồ khi nãy ta còn phải thưởng thức điểm tâm, nào có thể bỏ mỹ vị mà đâm đầu vào vực sâu vạn trượng.
Tư Đồ Hiên đưa mắt nhìn cái đĩa trên bàn, không nói lời nào.
Khuôn mặt nhỏ của Kiều Linh Nhi đỏ ửng, nam nhân này quá nhạy bén.
“Giờ ta nên để cô ta vào sao?” Kiều Linh Nhi nghiêng đầu hỏi.
Sắc mặt Tư Đồ Hiên trầm ổn, không biểu lộ điều gì.
Kiều Linh Nhi không còn cách nào khác hơn là cho người tiến vào.
“Nô tỳ thỉnh an Thất vương gia.” Hô Phiêu quỳ xuống.
“Đừng lên đi.” Giọng nói không lộ vẻ gì bất thường.
Trong lòng Kiều Linh Nhi khẽ thở dài, sao nam nhân này có thể khống chế cảm xúc của mình tốt như vậy? Dù là Thái Sơn có sụp đổ, mặt anh ta cũng không đổi sắc.
Không biết đến khi nào nàng mới luyện thành khả năng kiềm chế siêu phàm ấy.
“Chuyện gì?”
“Nô tỳ phụng mệnh đến đây mời Kiều tiểu thư đến Bát vương phủ một chuyến, Mai trắc phi có chuyện cần tìm Kiều tiểu thư thương lượng.”
Hô Phiêu vẫn cúi đầu, không dám ngước nhìn nam nhân trước mặt, trong lòng không khỏi sợ hãi ít nhiều.
Hôm qua Tông quản gia đến Thất vương phủ nhưng chẳng được gì khiến Mai trắc phi rất tức giận, cắt luôn lương tháng của ông ta.
Hô Phiêu nàng trên có già dưới có trẻ, tất cả đều trông vào từng đồng của nàng, bản thân không thể phạm bất kì sai lầm gì.
Chỉ cần có thể khiến Kiều tiểu thư theo nàng hồi phủ, muốn nàng làm gì nàng cũng bằng lòng.
Kiều Linh Nhi mặt không đổi sắc nhìn Hô Phiêu, cũng không lên tiếng, chờ đợi Vương gia bên cạnh làm chủ mọi chuyện.
“Ngươi hồi phủ trước, lát nữa bổn vương sẽ đưa Linh Nhi đến.” Tư Đồ Hiên lạnh lùng lên tiếng.
Nghe được một câu này khiến Hô Phiêu thấy nhẹ lòng, khấu đầu một cái rồi mới đứng dậy lui ra ngoài.
“Ngài đến Bát vương phủ là có việc cần làm sao?” Kiều Linh Nhi hồ nghi hỏi, việc của anh ta quả là bộn bề nhỉ.
Thế nhưng trước nay cũng chưa từng nghe qua Thất vương gia lại bận rộn như vậy, một Thất vương gia thích rời xa chốn kinh thành, trước nay hẳn là thích tiêu diêu tự tại, sao hôm nay đột nhiên có nhiều chuyện phải làm thế nhỉ?
Ạch, có điểm bất thường!
Tư Đồ Hiên chẳng giải thích gì chỉ vỗ tay vài cái.
Mấy ả nha hoàn nối đuôi nhau bước vào, trên tay mang theo… phục sức.
Kiều Linh Nhi trợn tròn mắt, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, chớp mắt liên hồi.
“Thế này là thế nào?”
“Số này dùng hai vạn lượng bạc của nàng mua về.
Phục sức một chút rồi lập tức đến Bát vương phủ.” Tư Đồ Hiên nói xong liền phất tay, chẳng để ý đến phản ứng của mỗ tiểu hài.
Vân Lam cũng khá nhanh nhạy, thấy Thất vương gia như vậy liền hiểu ngay, lập tức kéo tay chủ tử nói khẽ, “Tiểu thư, vào trong thay y phục nào.”
Kiều Linh Nhi nhìn chằm chằm đống y phục hồi lâu sau mới theo Vân Lam vào trong.
Mãi một lúc sau, nàng mới bước ra.
Tư Đồ Hiên ngẩng đầu, liếc nhìn nàng với vẻ hài lòng, rồi lập tức đứng dậy, “Đi thôi.”
Trong lòng Kiều Linh Nhi không vui, rốt cuộc nam nhân này định làm gì? Nàng có cảm giác bản thân thật ngu ngơ, ạch, thứ cảm giác này không thể nào dễ chịu cho nổi.
Trên xe ngựa, mỗ tiểu hài không kìm được kéo kéo áo người nào đó, “Thất gia, vì sao phải bắt ta… Ạch, phục sức rồi mới đến Bát vương phủ?”
Tư Đồ Hiên liếc nhìn nàng, “Không phục sức thì tốt hơn phục sức?”
Mỗ tiểu hài chớp mắt mấy cái, đạo lý này nàng hiểu nha, đương nhiên ăn vận thì tốt hơn, thế nhưng chuyện này đâu cần Thất gia ngài tự mình nhúng tay vào.
Hơn nữa xiêm y trên người nàng là hàng thượng phẩm, là thứ gấm vóc khiến người thấy người ganh, hẳn là tổn hao không ít tiền của.
Dẫu y phục thường ngày của nàng đều được làm từ vải vóc do Thái hậu ban cho, nhưng đem so với xiêm y hiện tại, có vẻ như vẫn thua kém vài phần.
Thế này thật khiến nàng thấy bối rối.
Chẳng lẽ là anh ta sợ bị nàng làm cho mất mặt?
Ạch, nghĩ như vậy khiến Kiều Linh Nhi thấy mình thật hèn mọn, song ai kia đã cho nàng đáp án, “Nàng đã ở trong phủ của bổn vương, trong khoảng thời gian này nàng là người của bổn vương, ra ngoài tuyệt không thể khiến bổn vương mất mặt.”
Kiều Linh Nhi chưa từng say xe ngựa, thế nhưng lúc này nàng lại bất tỉnh, mãi đến khi xuống xe tại Bát vương phủ vẫn còn thấy chóng mặt.
Thiên a, nàng trở thành người của anh ta từ khi nào? Chẳng lẽ người nào làm việc trong vương phủ thì đều là người của anh ta?
Bất quá lời giải thích này cũng đủ cứu vớt Kiều Linh Nhi về mặt tinh thần, có thể bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn người trước mặt.
Khi Phượng Mai nghe Hô Phiêu báo rằng Tư Đồ Hiên cũng cùng đến, trong lòng nàng ta nóng nảy không yên, đập vỡ tất cả những thứ có thể đập trong điện.
Cuối cùng vì không muốn để người khác thấy tàn cuộc sau cơn nộ khí, nàng ta bèn chuyển gặp mặt tại hoa viên.
Kiều Linh Nhi không mấy có cảm tình với hoa viên này, chỉ khi đi nhặt bao phấn mới phát hiện nơi đây cũng có chút hữu ích.
“Tham kiến Mai trắc phi.” Kiều Linh Nhi đoan trang thỉnh an.
Dẫu sao người ta cũng chỉ là phận trắc phi, hiển nhiên Kiều Linh Nhi nàng phải phát huy đến cùng sự hiểu biết của bản thân.
“Đứng lên đi.” Phượng Mai phất tay ý bảo Kiều Linh Nhi đứng lên, sau mới nghiêng mình cười ngọt ngào với Tư Đồ Hiên, “Thiếp thân thỉnh an Thất vương gia.”
Tư Đồ Hiên chẳng thèm nhìn nàng ta lấy một cái, bước đến ngồi xuống một bên, “Miễn lễ.”
Thấy thái độ của Tư Đồ Hiên như vậy, trong lòng Phượng Mai có phần tức giận, nhưng vẫn phải cười nhạt sai hạ nhân dâng trà.
“Chẳng hay Mai trắc phi tìm ta có chuyện gì?” Kiều Linh Nhi khéo léo đứng bên cạnh Tư Đồ Hiên, làm ra vẻ như mình là nha đầu của người ta.
Lúc này Phượng Mai mới cẩn thận quan sát tiểu nha đầu kia, không ngờ nàng ta bị Bát vương gia hưu nhưng lại sống rất vui vẻ khoái hoạt.
Trông y phục trên người nàng ta xem, y sam trắng tựa tuyết toát ra cảm giác phiêu dật thoát tục.
Tinh khiết – thoát tục kết hợp lại quả khiến đối phương mê mẩn.
Nàng ta mới chỉ là một con nhóc tám tuổi, sao bản thân lại có được khí chất này chứ, không chỉ thanh khiết mà còn vô cùng cao quý một cách tự nhiên khiến người người ganh ghét.
“Ta chỉ là muốn ôn lại kỷ niệm cùng Kiều tiểu thư nên mời cô đến Hách vương phủ đàm đạo, ngoài ra không có ý gì khác.
Không biết dạo này Kiều tiểu thư có khỏe không?” Phượng Mai thản nhiên cười nói.
Nụ cười này mang theo vẻ phong tình quyến rũ khiến lòng nam nhân ngọt ngào rục rịch.
Kiều Linh Nhi cúi thấp đầu, vẻ mặt lạnh nhạt, giọng nói cũng không lộ chút tư vị, “Được Mai trắc phi nhớ nhung, quả là vinh hạnh.”
Cuộc sống ở Thất vương phủ và Hách vương phủ có thể nói là khác nhau một trời một vực, sao có thể không tốt?
Đôi mắt Phượng Mai bỗng nhuốm tia ưu sầu, thở dài một tiếng, “Trước đây ta không hề biết Vương gia lại quyết định như vậy, khiến cô chịu ủy khuất.”
Trong lòng Kiều Linh Nhi buồn bực không thôi, cho xin đi, nếu muốn diễn kịch phiền cô tìm kẻ không nhận ra mà diễn ấy.
Hoặc là tìm một người không nhìn thấu được tâm địa của cô, diễn cho hay một chút có được không?
“Thế nhưng nghe nói hiện tại Kiều tiểu thư cô ngụ lại Thất vương phủ, ta tin chắc có Thất vương phủ chiếu cố, cuộc sống của Kiều tiểu thư hẳn không tồi.”
Không đợi đối phương đáp lời, Phượng Mai đã nói ngay.
Nét mặt Tư Đồ Hiên vẫn lãnh đạm như trước, chẳng nói câu nào.
Phượng Mai mở miệng được hai câu, cuộc trò chuyện đã bắt đầu tẻ ngắt.
Kiều Linh Nhi cũng cúi đầu không nói lời nào.
Phượng Mai vốn có hoạch định nhưng vì sự xuất hiện của Tư Đồ Hiên mà không thành, chuyện này khiến nàng ta không vui vẻ gì.
Nhưng sự khó chịu chẳng thể lộ ra mặt nên đành hỗn hỗn loạn loạn trong tâm trí.
“Mai trắc phi còn chuyện gì sao?” Cuối cùng Tư Đồ Hiên cũng lên tiếng.
Phượng mai nhất thời sửng sốt, trong lòng có phần sợ hãi, vội vàng lắc đầu, “Không có.”
Song Phượng Mai vừa dứt lời, một ả nha hoàn khẩn trương chạy đến, “Trắc phi nương nương, Phượng công tử đến.”
Phượng Mai hơi biến sắc, quát nạt nha hoàn kia, “Vội vội vàng vàng cái gì?”
Nha hoàn kia thấy chủ tử như vậy, trong lòng run rẩy, lập tức quỳ xuống, “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết.”
Phượng Mai nghiêng đầu, lộ ra nụ cười, “Khiến Thất vương gia chê cười rồi.”
Ngay đến mí mắt Tư Đồ Hiên cũng chẳng động đậy, nói chi đến một tiếng hừ.
Khuôn mặt Phượng Mai thoáng vẻ lúng túng, sau cùng nổi giận quay đầu lại nói, “Còn không mau lui xuống?”
Nha hoàn nọ vội vã đứng lên lui ra.
“Nếu Mai trắc phi còn có chuyện phải xử lý, bổn vương không quấy rầy.” Tư Đồ Hiên lập tức đứng dậy.
Lúc này đây Phượng Mai chỉ mong Tư Đồ Hiên mau chóng rời khỏi, đối phương đã mở lời đương nhiên nàng ta sẽ không ngăn cản, “Vương gia không hiện không có ở phủ, thiếp thân không dám giữ Thất vương gia.
Thất vương gia đi thong thả.”
Kiều Linh Nhi từ đầu đến cuối chỉ một mực cúi đầu, nghi hoặc trong lòng ngày một lớn, hành động này của Tư Đồ Hiên rốt cuộc là có ý gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...