Tư Đồ Dật vội vã chạy đến thì bắt gặp Kiều Linh Nhi đang ngẩn người, không khỏi bực mình, “Bát hoàng tẩu, tẩu gấp gáp gọi đệ đến có chuyện gì?”
Tiểu cô nương kia nên hiểu Bát vương phủ này là nơi anh không muốn đến, hơn nữa đây là địa bàn của Bát ca, không phải của Thất ca.
Ngày thường nếu không phải Thất ca căn dặn, anh thực sự không muốn đặt chân đến đây.
Kiều Linh Nhi dịu dàng nhìn Tư Đồ Dật, nàng cười cười, “Thập tam đệ bận gì sao?”
Nụ cười kia khiến lòng Tư Đồ Dật run lên, tựa hồ có thể thấy được số phận sau này của mình.
Thứ cảm giác hiện tại không khỏi khiến người ta khiếp sợ.
“Không, không có gì.
Bát hoàng tẩu, nếu có chuyện gì cần thần đệ giúp, thần đệ nhất định toàn lực ứng phó, dẫu phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ.”
Đã lĩnh giáo qua sự “hung ác” cũng như “thâm độc” của tiểu nữ oa này, anh không muốn nếm trải lần hai.
Vân Lam có hơi khó chịu, cô lẩm bẩm, “Thập tam gia nói cứ như chủ tử khi dễ ngài không bằng.”
Kiều Linh Nhi chỉ cười, nhìn chằm chằm Tư Đồ Dật, chờ đợi phản ứng của anh ta.
Khóe miệng Tư Đồ Dật run lên, thật muốn rống lên một câu: Chủ tử nhà cô mỗi ngày đều khi dễ ta mới phải!
Thế nhưng, thật đau đớn, anh thực sự không dám thốt ra câu này, bởi tiểu nữ oa này có Thất ca làm chỗ dựa, trên nữa còn có Hoàng tổ mẫu.
Nếu anh làm vậy, trước tiên tiểu nữ oa này lột của anh một lớp da, sau đó đưa đến trước mặt Hoàng tổ mẫu, để người hủy đi xương cốt của anh, cuối cùng đến tay Thất ca, ngay cả tro cũng không còn.
Nghĩ đến đây, Tư Đồ Dật không khỏi rùng mình, ánh mắt cũng thêm vài phần cung kính khi nhìn tiểu nữ oa kia, “Bát hoàng tẩu đối với thần đệ tốt nhất, sao có thể nói là khi dễ chứ? Bát hoàng tẩu, tẩu nói đi, có chuyện gì cần thần đệ hỗ trợ?”
Kiều Linh Nhi cảm giác được thời gian gấp rút, tự nhiên cũng không dông dài, “Hôm nay đệ có tiến cung không?”
Nếu trong cung xảy ra chuyện, anh ta vào cung nhất định sẽ phát hiện được điều gì đó.
Cung đình là nơi khó giấu bí mật nhất.
“Hôm nay đệ vẫn chưa tiến cung, Thất ca để đệ lại xử lý một số chuyện trong phủ.
Huynh ấy còn nói lát nữa tẩu sẽ tìm đệ…” Nói đến đây, Tư Đồ Dật mới nhớ ra sáng sớm nay Thất ca đã cử Thời Bố đến truyền lại những lời này, “Quái thật, sao Thất ca lại biết tẩu sẽ phái người đến tìm đệ nhỉ?”
Kiều Linh Nhi cũng ngây người, Tư Đồ Hiên thật sự là thần thánh sao, chuyện gì anh ta cũng tính toán được hết thảy?
Vân Lam cũng buồn bực nhưng không dám lên tiếng.
“Anh ta nói với đệ?” Kiều Linh Nhi nhìn Tư Đồ Dật với vẻ hoài nghi.
Tư Đồ Dật gật đầu, “Trời còn chưa tỏ Thời Bố đã đến, nói là Thất ca dặn đệ không được tiến cung vì tẩu sẽ tìm đến đệ.”
Dường như nghĩ ra điều gì, Tư Đồ Dật ngừng lại một lúc, sau mới tiếp tục hỏi, “Bát hoàng tẩu, là tẩu nói với Thất ca không cho đệ tiến cung?”
Kiều Linh Nhi giận dữ nhìn người đối diện, “Ta rảnh rỗi như vậy sao?”
Lại còn không phải? Bằng không sao tẩu lại nhàn rỗi đến mức nghĩ cách bẫy người khác chứ?
“Ta tìm đệ, bây giờ đệ lập tức vào cung, tìm hiểu xem trong ấy đã xảy ra chuyện gì, sau đó quay về báo lại với ta.” Kiều Linh Nhi nghĩ ngẫm một chút rồi hạ lệnh.
Thực ra nàng muốn tự mình vào cung, nhưng nếu Cố ma ma không chịu nói cho nàng biết, thì dù nàng có muốn vào, cũng không thể đi được.
Cố ma ma phụng ý chỉ của Hoàng tổ mẫu, nếu nàng muốn vào cung, Cố ma ma đương nhiên sẽ ngăn lại, nếu vậy chi bằng suy nghĩ cách khác tìm ra chân tướng.
Tư Đồ Dật sửng sốt, “Thất ca đã ở trong cung, sao tẩu lại không vào?”
“Thập tam gia, chủ tử bảo ngài đi thì ngài nên đi mới phải.
Chủ tử còn có chuyện trong phủ cần xử lý, bận rộn vô cùng.
Hơn nữa Thất gia để ngài lại nghe theo chủ tử phân phó, nhất định là ngài ấy có tính toán riêng.” Vân Lam chen vào.
Tư Đồ Dật ngẩng đầu, liếc mắt nhìn nha đầu kia, lần đầu tiên anh phát hiện ra suy luận của nha đầu kia cũng rất hợp lý.
Cũng phải, nếu không phải Thất ca biết Bát hoàng tẩu có chuyện cần anh hỗ trợ, nhất định sẽ đưa anh cùng tiến cung, sẽ không để anh lại trong phủ xử lý công việc, chờ Bát hoàng tẩu phái người đến.
Cuối cùng, Tư Đồ Dật lĩnh mệnh rời đi.
Tư Đồ Dật vừa xuất môn, Phượng Mai đã dẫn thái y đến.
Kiều Linh Nhi hiểu sự khẩn thiết trong lòng Phượng Mai, dẫu sao cũng là cô ta bị oan uổng, trong lòng hẳn không dễ chịu.
Nếu cô ta muốn sớm rửa sạch oan khuất, sớm giành lại được trái tim nam nhân kia, nàng sẽ giúp cô ta một tay.
Dù sao nàng cũng chỉ còn thiếu một ít bạc, mặt khác cùng lúc đoạt được bảo bối của cả hai người, nàng đương nhiên không bỏ qua.
Ha ha ha, nghĩ đến đây, lòng nàng không khỏi hoan hỉ.
Có thể rời khỏi nam nhân kia, đương nhiên đáng để hài lòng.
“Thái y, thế này là sao?” Kiều Linh Nhi xua tan ý nghĩ ban nãy, khẽ hỏi.
Các thái y đều nghĩ Bát vương phi chỉ là tiểu nữ oa tám tuổi, đều cho rằng tiểu nữ oa này rất vô dụng.
Song qua chuyện lần trước trong cung cấm, ai nấy đều đã được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của tiểu hài này.
Hồ thái y cũng không tìm ra cách giải độc, ấy vậy mà tiểu nữ oa này làm được, chẳng trách khiến Thái hậu nương nương vô cùng sủng ái.
“Hồi Bát vương phi, hạ quan phụng mệnh Bát vương gia điều tra chuyện trắc vương phi trúng độc.”
Cung kính đáp thưa bao nhiêu, Kiều Linh Nhi nàng chẳng muốn nhận bấy nhiêu, chỉ thản nhiên gật đầu, “Kết quả thế nào?”
“Hạ quan phát hiện ra nguyên nhân chính khiến độc dược trong người Lê trắc vương phi phát tác chính là hoa uất kim hương trong điện Mai trắc vương phi.” Thái y rất nghiêm túc nói.
Kiều Linh nhi gật gù trầm tư.
Phượng Mai thấy vậy liền sốt ruột, “Lộ thái y chớ oan uổng bổn cung.
Khi ngài tiến vào điện vương phi, dọc đường chẳng phải cũng có rất nhiều hoa uất kim hương sao? Sao chỉ có uất kim hương trong điện của bổn cung mới có độc?”
Vân Lam khẩn trương như muốn nói gì, song cô bị Kiều Linh Nhi kéo lại.
Nha đầu này thật quá nóng nảy.
Kiều Linh nhi ngẩng đầu, khẽ liếc mắt nhìn Phượng Mai, thật tình nàng không muốn giúp nữ nhân độc ác này, nhưng nếu không giúp cô ta, chỉ e Hách vương phủ không loạn nổi.
Trước khi nàng đi, Hách vương phủ không loạn, nàng có chỗ không cam lòng.
“Lộ thái y, Mai trắc phi nói đúng.
Trong điện ta cũng không thiếu uất kim hương.
Hơn nữa theo ta thấy uất kim hương vốn không phải là loại độc trong người Lê trắc phi.
Nếu nói uất kim hương là thuốc dẫn khiến loại độc khác trong cơ thể Lê trắc phi phát tác, thì còn có khả năng.
Nhưng tại sao Lộ thái y cho rằng đó là chủ độc trong người Lê trắc phi mà không phải loại khác?”
Người Lộ thái y run lên, “Vương phi, đây chính là chủ độc.”
Kiều Linh Nhi hừ lạnh một tiếng, giọng nói mềm mại bỗng lạnh băng, khuôn mặt nhỏ đanh lại, “Lộ thái y đây là đang coi thường ta không hiểu dược lý? Nói vậy độc trong người Lê trắc phi là do Lộ thái tìm ra phải không? Nếu trước đây Lộ thái y có thể kết luận được trong người Lê trắc phi là loại độc gì, vì sao lại không biết cần dùng gì làm giải dược?”
Trên trán Lộ thái y toát mồ hôi lạnh, chỉ có thể tự mình trấn tĩnh lại, “Khi đó hạ quan biết cần dùng dược liệu gì làm thuốc giải, nhưng căn bản không biết đi đâu để tìm.”
“À, cho nên ngài bèn lừa gạt Vương gia, nói không biết Lê trắc phi rốt cuộc trúng loại độc gì?” Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt, rất nghiêm túc hỏi.
“Chuyện này…” Lộ thái y còn đang do dự, lời còn chưa kịp thốt ra, thân thể đã bị đánh ngã sang một bên.
Ông lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt Phượng Mai tái nhợt, toàn thân run rẩy.
Kiều Linh Nhi trợn mắt nhìn Lộ thái y, sau hướng về phía Tư Đồ Hách, vẻ mặt của anh ta vừa như tức giận, lại vừa như bị hù dọa.
Vân Lam cho là chủ tử bị kinh hãi, vội vàng an ủi, “Vương phi, không sao rồi.
Chủ tử, chủ tử đừng sợ, không sao rồi.”
Kiều Linh Nhi vẫn sững sờ nhìn Tư Đồ Hách.
Thực ra chẳng phải là nàng bị hù dọa, chính vì nàng biết Tư Đồ Hách tìm đến mới ra nói điều này, cố ý khiến anh ta tức giận.
Nhưng không ngờ tới nam nhân này lại thô bạo như vậy, một chưởng đánh lão nhân gia người ta hộc máu.
Tư Đồ Hách nhìn về phía Kiều Linh Nhi, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, dáng vẻ nhỏ bé sững sờ khiến người ta đau lòng, liền nhấc chân, đi về phía nàng.
Thế nhưng điều này không lọt khỏi mắt Phượng Mai.
Cô ta vừa trấn tĩnh lại thì bắt gặp động tác này của Tư Đồ Hách, lập tức kêu lên thảm thiết, “Vương gia…”
Lúc này Tư Đồ Hách mới xoay người lại, chỉ kịp thấy thân thể mềm mại của Phượng Mai nghiêng về một phía, bèn khẩn trương tiến đến ôm lấy ái phi, “Mai nhi, Mai nhi,…”
Hai mắt Phượng Mai nhắm nghiền, không đáp lại tiếng gọi của anh ta.
Lộ thái y thấp thỏm lo sợ bò dậy, “Bát vương gia…”
Tư Đồ Hách đang gấp, vừa nghe thấy tiếng Lộ thái y, không khỏi nổi giận, bồi thêm cho ông ta một chưởng rồi ôm Phượng Mai rời đi.
Khi ra đến cửa điện, Tư Đồ Hách dừng bước, “Vương phi, chuyện này giao cả cho nàng.”
Kiều Linh Nhi chưa kịp phản ứng thì bóng dáng anh ta đã biến mất.
Vân Lam vô cùng giận dữ trừng mắt nhìn Lộ thái y, tất cả đều tại ông ta, bằng không sao Vương gia lại đối xử với Vương phi như thế?
“Người đâu, lôi ông ta xuống, nhốt vào ngục chờ xử lý.”
Vân Lam ra lệnh.
Vân Lam là người bên cạnh Kiều Linh Nhi, từ lâu lời của cô như đã đại diện cho mệnh lệnh của Kiều Linh Nhi, do vậy thị vệ đều nhất nhất nghe theo.
Ngay lập tức, hai ba tên thị vệ tiến đến kéo Lộ thái y ra khỏi điện.
Lúc này Vân Lam mới an ủi Kiều Linh Nhi, “Chủ tử, người đừng thương tâm.
Vương gia nhất thời lo lắng Mai trắc phi mà thôi.
Người đừng đau lòng, chẳng mấy chốc Vương gia sẽ trở lại.”
Kiều Linh Nhi không nói gì, hóa ra nha đầu này cho là nàng đau lòng, vì nam nhân kia mà thương tâm?
Ôi ôi, tình cảm của nàng rẻ mạt như vậy sao? Nếu đau lòng thì cũng là vì nam nhân khác mà đau lòng nha, giống như là vì Tư Đồ Hiên chẳng hạn..
Tức khắc thân thể mềm mại của nàng cứng đờ.
Nàng, sao nàng lại nghĩ đến… anh ta?
Ui, lại còn muốn vì anh ta mà thương tâm?
Anh ta là gì chứ?
“Ta sẽ không vì anh ta mà thương tâm.”
Vừa vặn lúc này, Tư Đồ Hiên xuất hiện trước mặt nàng, thấy khuôn mặt nhỏ căm phẫn, sắc mặt anh chợt biến, “Còn không phải là thương tâm sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...