Kiều Linh Nhi liếc nhìn Tư Đồ Dật, thấy khuôn mặt anh ta đau đớn vô cùng, nàng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Thập tam đệ chớ sốt ruột, chớ đau lòng, sự tình thể nào cũng có biến chuyển, chỉ cần Hồ thái y suy nghĩ một chút nhất định sẽ có cách.
Phải thế không, Hồ thái y?”
Cứ thế, nàng đem tất cả chú ý dồn về phía Hồ thái y.
Hồ Chiếu không nói gì, tiểu cô nương này thực quá thông minh, nếu vẫn kiên quyết muốn đấu, chi bằng tự mình nhận thua còn nhanh hơn.
“Độc lần này quả thực cần kim ngân hoa làm thuốc dẫn, nhưng cũng không cần nhiều lắm.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh đanh lại, lộ vẻ nghiêm túc nhưng cũng không kém phần đáng yêu.
Hồ Chiếu thấy vậy cũng có chút ấm áp trong lòng.
Kiều Linh Nhi bước đến bên giường, vươn bàn tay nhỏ mập mạp chẩn mạch cho Lê trắc phi, đôi mày nàng liền nhíu lại, “Đây chẳng phải là phấn hoa sao?”
Hồ Chiếu gật đầu, chẳng hề ngạc nhiên.
Từ lúc ở Trường Thọ cung, cả khi ở Vân Tinh điện, Hồ Chiếu đã biết tiểu cô nương này y thuật không tầm thường, dẫu tiểu nữ oa này có đoán ra cũng không phải chuyện đáng kinh ngạc.
“Đúng là phấn hoa.” Hơn nữa còn là một loại phấn hoa rất hiếm.
Kiều Linh Nhi trầm mặc, đi loanh quanh một hồi mới trở lại ngồi xuống ghế.
Tư Đồ Dật buồn bực, tưởng nàng ta có hành động gì, ai ngờ cũng chỉ là… như vậy.
Tư Đồ Hách tiến cung xin ý chỉ của Thái hậu, rất nhanh đã trở về, lập tức giao cho Hồ Chiếu chế dược.
Hồ Chiếu thấy Kiều Linh Nhi không phản đối, lập tức khai dược, không khách khí đề cử bản thân đảm nhiệm việc sắc thuốc.
Vào lúc này, Tư Đồ Hách không nghĩ được gì hơn, trước mắt việc cứu Lê trắc phi là quan trọng nhất, vì thế anh ta lập tức gật đầu ưng thuận.
Kiều Linh Nhi khinh bỉ nhìn Hồ thái y quá tự nhiên kia, ông ta muốn tự mình sắc thuốc đơn giản chính là muốn đoạt chỗ kim ngân hoa còn dư lại.
Sự khinh bỉ của Kiều Linh Nhi, tất cả đều lọt vào mắt Hồ Chiếu.
Đây chỉ là chút công phu học được từ tiểu vương phi mà thôi, chẳng lẽ không được dùng? Tiểu hài kia khinh bỉ cứ khinh bỉ, tìm được bách niên kim ngân hoa đã khó, lại còn đoạt được từ tay Thập tam gia, chuyện này đáng tự hào cỡ nào.
Sau khi Lê trắc phi dùng thuốc, mọi người ở bên ngoài chờ đợi.
Bởi lẽ một canh giờ sau khi dùng thuốc, Lê trắc phi sẽ tỉnh lại.
Tư Đồ Hách cũng không có ý để bọn rời đi.
Kiều Linh Nhi nhìn Tư Đồ Dật, nhớ đến lời anh ta từng nói trước đây, trong lòng có hơi ngạc nhiên, rốt cuộc vì sao Tư Đồ Hiên lại đối tốt với nàng như vậy?
Tuy rằng nam nhân kia rất xấu tính, lúc nào cũng thích khi dễ nàng, nhưng đến người ngoài cũng thấy được anh ta đối xử tốt với nàng cỡ nào, bản thân nàng cũng không thể chối bỏ điều này.
Có phải nàng nên đi hỏi cho rõ ràng không?
Tư Đồ Hách xoay người, bắt gặp dáng vẻ trầm tư của Kiều Linh Nhi, trên khuôn mặt nhỏ ửng hồng khẽ nở nụ cười, cái miệng nhỏ hồng hồng, đôi mắt tròn long lanh lại chất chứa hoài nghi.
Từ dáng vẻ đáng yêu này có thể phác ra dáng dấp một mỹ nhân ngày sau, nói vậy có lẽ cũng không ngoa.
“Vương phi đang suy nghĩ gì vậy?” Tư Đồ Hách ngồi xuống bên cạnh Kiều Linh Nhi, cất tiếng hỏi.
Kiều Linh Nhi chớp mắt nghi hoặc, “Vương gia muốn biết sao?”
Hai hàng lông mày Tư Đồ Hách chau lại, dường như có vẻ không vui, “Nói.”
Đôi mi nàng rủ xuống, trầm tư hồi lâu mới lên tiếng, “Thần thiếp muốn về nghỉ.”
Tư Đồ Hách không ngờ tới nàng lại thốt ra những lời này, kẻ khác cũng chẳng ngờ được đáp án này từ tiểu vương phi tám tuổi, ai nấy đều ngây dại.
“Hôm nay, sáng sớm đến tiền điện gặp Vương gia, sau lại gặp Lê trắc phi, tiếp đó là Mai trắc phi, sau nữa lại… Thân thể thần thiếp không kham nổi, vậy nên, mong Vương gia bằng lòng cho thiếp về nghỉ ngơi một chút.” Đôi mắt nàng được một hàng mi che phủ, không ai có thể trông rõ thần sắc.
Nàng đây là đang kể công với Tư Đồ Hách, bởi vì xử lý mọi chuyện trong Hách vương phủ, nàng đã rất mệt mỏi, ấy vậy mà hai vị tiểu thiếp vẫn luôn tìm nàng gây phiền toái, khiến nàng càng mệt mỏi hơn.
Dù sao nàng vẫn là một hài tử chưa lớn.
Nghe được Lê trắc phi và Mai trắc phi đều đến tìm nàng, trong mắt Tư Đồ Hách ẩn hiện cơn giận, “Lê trắc phi và Mai trắc phi đều đến tìm Vương phi?”
Anh ta vốn để Lê trắc phi cùng Kiều Linh Nhi xử lý chuyện trong phủ, không để Mai trắc phi nhúng tay, nào ngờ hai ngượi họ lại cùng muốn xen vào…
Kiều Linh Nhi nhu thuận gật đầu, “Chuyện này Thu Phi biết rõ, còn có Hô Phiêu cũng rành mạch từng câu.”
Đang lau mồ hôi cho Lê trắc phi, nghe được những lời này của Kiều Linh Nhi khiến Thu Phi không khỏi run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Khi nãy ở điện Vương phi, Lê trắc phi tác oai tác quái, bản thân Thu Phi nàng ta cũng hùa theo chủ nhân.
Nếu để Vương gia biết chuyện, chủ tớ các nàng đều phải chịu trừng phạt.
“Thu Phi?” Tư Đồ Hách hơi quát lên, tỏ ý không hài lòng.
Thu Phi ngơi tay, tiến lên quỳ sụp xuống, “Vương gia, nô tỳ…”
Kiều Linh Nhi đưa mắt nhìn nàng ta, thản nhiên nói, “Ngươi chỉ cần kể lại những việc Lê trắc phi đã làm cho Vương gia là được.”
Trong lòng Thu Phi run rẩy, Vương phi làm vậy là muốn cứu nàng ta sao? Nhưng khi nàng ta muốn xác nhận lại thì ánh mắt Kiều Linh Nhi đã rời đi nơi khác.
Rốt cuộc Thu Phi đành thuật lại mọi chuyện.
Sắc mặt Tư Đồ Hách đại biến, Tư Đồ Dật cũng chẳng khá hơn.
Sau cùng, Kiều Linh Nhi cúi đầu nói, “Vương gia, thực ra Lê trắc phi nói cũng đúng.
Nếu Vương gia người đã để Lê trắc phi giúp thiếp xử lý mọi chuyện, đúng ra thần thiếp nên sắp xếp cho muội ấy.
Chẳng cần nhọc lòng lo lắng Lê trắc phi vất vả mà giúp muội ấy chu toàn hết thảy mọi việc.”
Tư Đồ Hách nhíu chặt đôi mày, “Vương phi vì Lê trắc phi lo lắng, đây là lỗi của Lê trắc phi, Vương phi không nên tự trách.
Đã vậy Vương phi về điện nghỉ ngơi sớm chút đi.”
Kiều Linh Nhi lập tức đứng lên, nghiêng mình hành lễ rồi xoay người lui ra ngoài.
Hồ Chiếu buồn bực nhìn bóng dáng nhỏ bé kia, trong lòng không khỏi thở dài.
Tiểu cô nương này cứ thế mà bỏ lại ông sao?
“Hồ thái y, ngài lui trước đi.” Tư Đồ Hách mệt mỏi phất tay.
Tựa như đang đào tẩu từ địa ngục lại nghe được lệnh ân xá, Hồ Chiếu ngay lập tức xoay người rời đi.
Kiều Linh nhi cước bộ thong dong như chờ như đợi, dường như nàng biết được Hồ Chiếu sẽ theo sau.
Hồ Chiếu thấy vậy có chút hoài nghi, nhịn không được dừng bước, nào ngờ khi Hồ Chiếu vừa dừng lại, bước chân Kiều Linh Nhi nàng cũng dừng theo.
Trong đầu Hồ thái y lóe lên một ý niệm, vội rảo bước đi thẳng đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng, “Để ta chờ lâu như vậy, Hồ thái y có nên bồi thường?
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Dật hiện lên ý cười, cuối cùng anh cũng có cơ hội tận mục sở thị tiểu nữ oa này cướp đoạt tiền tài của kẻ khác.
Có điều lão thái y Hồ Chiếu chết tiệt này là kẻ lấy bách niên kim ngân hoa của anh giao cho nữ nhân khác, hơn nữa còn là nữ nhân anh vốn chẳng ưa.
Để Bát hoàng tẩu nghiêm phạt Hồ Chiếu này âu cũng là điều nên làm.
Hồ Chiếu dở khóc dở cười, “Vương phi, hạ quan vẫn chưa để người phải chờ mà.”
Đôi mắt Kiều Linh Nhi trợn tròn, nhìn Hồ Chiếu với vẻ không dám tin, lát sau mới lên tiếng, “Ngài muốn sớm lui đi, ta đã nghĩ cách giúp.
Vậy mà ngài còn không thấy nên báo đáp sao?”
Hồ Chiếu đành câm nín, tiểu nữ oa này sao có thể…
Tư Đồ Dật hận Bát hoàng tẩu còn không mau trừng trị Hồ Chiếu, liền thêm dầu vào lửa, “Bát hoàng tẩu, xem ra Hồ thái y vắt cổ chày ra nước, một đồng cũng không chịu bỏ ra đâu.”
Kiều Linh Nhi nhìn Hồ Chiếu hồi lâu, xong gật đầu, “Thực ra ai mà chẳng keo kiệt, mà ta đây chính là chiến cơ vắt cổ chày ra nước.
Hai người các vị trò chuyện đi, ta còn có việc về trước.”
Nói xong, nàng xoay người đưa Vân Lam rời đi.
Vân Lam phiền muộn nhìn bóng dáng Vương phi, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi, “Vương phi, cái gì gọi là chiến cơ vắt cổ chày ra nước?”
Thật ra vắt cổ chày ra nước thì cô biết, thế nhưng chiến cơ là cái gì nhỉ?
Khóe miệng Kiều Linh Nhi khẽ giật, phát hiện ra mình lỡ lời nói ra một từ lạ, biết giải thích thế nào đây? Từ chiến cơ này, biết giải thích sao đây?
“Vân Lam, có những chuyện không cần phải rõ ràng, chỉ cần hiểu đại ý là được.” Kiều Linh Nhi nghiêm túc răn dạy.
Vân Lam ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ, Vương phi.”
Kiều Linh Nhi hài lòng, “Đi thôi.”
Thế nhưng khi vừa xoay người, Vân Lam lại hỏi, “Nhưng mà, chủ tử, chiến cơ vắt cổ chày ra nước là cái gì vậy?”
Kiều Linh Nhi hóa đá, trên trán xuất hiện thêm mấy vệt đen có thể khiến người ta phiền lòng muốn chết.
Nha đầu kia sao lại kiên trì như thế?
“Chính là cực phẩm trong các loại vắt cổ chày ra nước, có tư cách vắt cổ chày ra nước nhất.” Kiều Linh Nhi không chút do dự trả lời, sau xoay người tao nhã rời đi.
Rất lâu sau Vân Lam mới gật đầu, song Vương phi vốn không phải là người như thế!
Thế nên cô chạy đến bên Kiều Linh Nhi, vô cùng nghiêm túc nói, “Vương phi không phải người vắt cổ chày ra nước.”
Khóe miệng Kiều Linh Nhi càng giật mạnh, câm nín không biết nói sao với nha đầu kia.
Sau cùng nàng quyết định không thèm để ý đến Vân Lam nữa.
Trông sắc trời, Vân Lam bèn lui xuống truyền lệnh, cô không thể để chủ tử đói bụng.
Kiều Linh Nhi vừa dùng xong vãn thiện, hai kẻ ngây dại bị bỏ lại ban nãy cùng nhau đến điện tìm nàng, cũng là tìm câu trả lời cho cái gọi là chiến cơ vắt cổ chày ra nước kia.
Vừa nghe đến đây, Vân Lam xì một tiếng rồi nở nụ cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Linh Nhi không lộ ra chút cảm xúc, mi tâm nhăn lại, nàng nghiêm túc nói, “Các vị hẳn là nên bái Vân Lam làm thầy.
Ta còn một số việc phải giải quyết, phiền các vị nghe từ từ nghe Vân Lam giải thích.”
Rốt cuộc chỉ còn Vân Lam đối mặt với hai vị kia.
Sau một hồi suy nghĩ, Vân Lam bèn thuật lại lời chủ tử, “Chính là cực phẩm trong các loại vắt cổ chày ra nước.”
Khóe miệng Hồ Chiếu khẽ giật, Tư Đồ Dật mặt mũi tối sầm.
Vân Lam ngượng ngùng cười, “Thập tam gia, Hồ thái y, hai vị cần dùng thiện sao?”
Hai người kia nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu, “Không không, chúng ta cáo từ trước.”
Cứ thế, hai người họ cùng nhau rời đi.
Thật biết trêu ngươi, dùng thiện ở chỗ Kiều Linh Nhi có khác nào đem bạc dâng vào túi nàng ta?
Dường như Vân Lam cũng đã biết trước kết quả nay, bèn gật đầu rồi quay vào điện.
Song ngay lúc này, Thời Bố lại xuất hiện, “Vân Lam cô nương, Bát vương phi đâu?”
Vân Lam bị dọa đến hoảng sợ, Thời Bố sao lại xuất hiện ở đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...