Nỗi khổ trong lòng Tư Đồ Dật liệu có ai hiểu được? Lão tổ tông yêu thương Kiều Linh Nhi, chuyện này toàn thiên đô thậm chí toàn bộ Nam Hạ vương triều đều biết.
Lời nói của nàng ta, đương nhiên rất có trọng lượng.
“Thập tam đệ, lão tổ tông đang hỏi đệ, sao đệ không trả lời?” Hai hàng lông mày của nàng hơi nhíu lại.
Thái hậu có vẻ không vui nhìn Tư Đồ Dật, “Dật nhi?”
Tư Đồ Dật bất đắc dĩ đành phải trả lời thành thật, “Chính là dùng cái này…” Nói xong, hắn liền giơ bàn tay to lớn của mình lên.
Thái hậu trừng mắt, “Dật Nhi, con dám động thủ sao?”
Đáy lòng Kiều Linh Nhi như có nhạc, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ đứng đắn nói, “Thập tam đệ, ta nghe nói có một lần thị thiếp trong phủ không cẩn thận vào nhầm thư phòng của đệ, chính là bị đệ dùng một chưởng độc này săn sóc?”
Thái hậu ngay lập tức cau mày, nhìn Tư Đồ Dật với vẻ không hài lòng.
Tư Đồ Dật không ngờ Kiều Linh Nhi lại biết được chuyện này.
Chết tiệt, lại còn nói ra trước mặt lão tổ tông, đây chẳng phải là cố tình ép ta vào chỗ chết?
Thế nhưng hắn còn chưa kịp biện minh, Kiều Linh Nhi đã tiếp tục, “Bất kể thế nào, đệ cũng không thể động thủ đánh người.
Nếu mỗi ngày đệ đều có chỗ không vừa ý, chẳng phải sẽ có rất nhiều cô gái bị trách tội sao? Hoàng tổ mẫu, Linh Nhi nói vậy có phải không?”
Lúc Kiều Linh Nhi nghiêm trang giáo huấn Tư Đồ Dật, quả là có phong thái của đại nhân; song, khi nàng nói chuyện với Thái hậu thì lại là dáng vẻ tiểu hài tử đáng yêu, đứa trẻ hoạt bát hồn nhiên đương tranh công rất đỗi bình thường.
Tư Đồ Dật cuối cùng cũng hiểu được cái cảm giác bị sét đánh, bản thân bị công kích nhưng lại không thể biện giải.
“Dật Nhi, con nên nghe lời Bát tẩu, sau này không thể động thủ với nữ nhi.
Con đường đường là một Vương gia, sao có thể động thủ với thị thiếp.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì?” Thái hậu không vui khiển trách.
Tư Đồ Dật một bụng ủy khuất, nhưng chẳng thể giãi bày, chỉ có thể nói một câu, “Dạ, Hoàng tổ mẫu.”
Lúc này Lục Nhu tiến vào, thỉnh an Tư Đồ Dật rồi tâu lên, “Thái hậu nương nương, Bát vương gia đến.”
Thái hậu hừ lạnh một tiếng, “Cho vào.”
Khi Tư Đồ Hách tiến vào đã nhìn thấy Kiều Linh Nhi đứng cúi đầu bên cạnh Thái hậu, hắn liền nhíu mày rồi nhìn Tư Đồ Dật gật đầu, xong xuôi mới thỉnh an Thái hậu, “Thỉnh an Hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu phất tay, “Đứng lên đi.
Đừng đứng cả như thế, ngồi đi.”
Kiều Linh Nhi vẫn như trước cúi đầu, đứng bên cạnh Thái hậu, một cái liếc nhìn Tư Đồ Hách cũng không có.
Nhưng thật ra nàng muốn xem rốt cuộc Tư Đồ Hách sẽ xử lý như thế nào.
“Sao hôm nay Hách nhi lại rảnh rỗi đến thăm ai gia?” Giọng Thái hậu rất miễn cưỡng, hơn nữa lại vô cùng lạnh nhạt.
Tư Đồ Dật nhướng mày, hình như chuyện khi nãy mà Hoàng tổ mẫu nhắc đến chính là chuyện của Bát vương phủ.
Hiện tại Bát hoàng huynh cũng đến đây, hiển nhiên là vì chuyện này sao? Ha ha, nếu đúng như thế thì quả là thú vị.
Dáng vẻ vui sướng khi thấy người gặp nạn này của Tư Đồ Dật vừa vặn lọt vào mắt Kiều Linh Nhi, chuyện này đã quá rõ ràng.
Tư Đồ Hách nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Kiều Linh Nhi, thấy nàng vẫn cúi đầu ra bộ ủy khuất, trong lòng hắn không thể không nổi nóng.
“Hôm nay trong phủ xảy ra chuyện, bây giờ cần Linh Nhi quay về xử lý, cho nên tôn nhi tiến cung đón nàng hồi phủ.”
“Chà!” Thái hậu thở dài một tiếng, bên trong hàm chứa sự lãnh đạm.
“Không biết là chuyện gì mà Hách Nhi lại phải đích thân đến đón người.
Linh Nhi tiến cung chưa được nửa canh giờ, ai gia còn chưa kịp hỏi han gì, ngươi đã đòi đem con bé đi?”
Tư Đồ Hách khẩn trương nhăn mặt, Hoàng tổ mẫu trước nay đều rất yêu thương Kiều Linh Nhi, chuyện này quả là có hơi khó giải quyết.
“Chuyện này, Hoàng tổ mẫu, người có điều không biết.
Hôm nay trước khi Linh Nhi tiến cung đã đẩy ngã Mai trắc phi khiến đầu nàng bị thương, nếu chuyện này có lần sau thì tôn nhi thật có lỗi, cho nên.
.
.
.”
Tư Đồ Hách còn chưa nói xong, Thái hậu đã không khách khí cắt ngang, “Hoang đường! Chẳng lẽ bây giờ không phải là lỗi của ngươi sao? Linh Nhi sao có thể đẩy ngã Mai trắc phi sao? Mai trắc phi bao nhiêu tuổi? Còn Linh Nhi bao nhiêu tuổi? Ngươi thử so đứa nhỏ tám tuổi với người mười tám tuổi xem, ngươi cho rằng đứa nhỏ tám tuổi có phần thắng sao?”
Lời nói của Thái hậu khiến Tư Đồ Hách cứng họng.
Tư Đồ Dật vốn thích xem náo nhiệt nhưng hiện tại lại cau mày.
“Hoàng tổ mẫu, hay là để Linh Nhi theo Vương gia trở về vậy.” Kiều Linh Nhi cúi đầu, giọng nói cũng trầm xuống.
“Linh Nhi không cần quay về, con ở lại Trường Thọ cung bồi Hoàng tổ mẫu, tránh cho kẻ khác lại làm khổ con.
Đứa trẻ ngoan, đều là Hoàng tổ mẫu không tốt, lẽ ra không nên để con gánh vác trách nhiệm sớm như vậy.” Giọng nói của Thái hậu trầm ấm, chất chứa thương cảm.
Kiều Linh Nhi liền dẩu cái miệng nhỏ nhắn, “Lão tổ tông phải hứa với Linh Nhi, không được vì chuyện của Linh Nhi mà thương tâm.”
Lời nói kia tựa như làm nũng nhưng lại ấm áp thấu lòng người.
Tư Đồ Hách ngẩng đầu nhìn cử chỉ nũng nịu kia, đáy lòng có chút ngờ vực, nhưng cũng bị cảm động vài phần.
“Thái hậu nương nương, Mai trắc phi đến rồi.” Lúc Nhu lại tiến vào, nhỏ giọng tâu.
Sắc mặt Thái hậu lại chuyển thành vẻ lạnh nhạt khi nãy….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...