Đôi mày Tư Đồ Hiên giãn ra, toát lên vẻ phong tình, rốt cuộc cũng bằng lòng.
Kiều Linh Nhi dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nam nhân trước mặt, chỉ giỏi hù dọa nàng!
Sau đó hai người cũng bình an vô sự vào cung.
Diện kiến thánh nhan, chỉ trong nháy mắt Kiều Linh Nhi đã cảm thấy vị hoàng đế này vốn không phải người thiện lương.
Lại nói đến chuyện lần trước ở Trường Thọ cung, có lẽ do có Thái hậu làm chủ, ông ta không dám kiêu ngạo, trái lại hiện tại có mỹ nhân bên người, bỗng nhiên lại ra vẻ oai phong.
Thấy Tư Đồ Hiên và Kiều Linh Nhi cùng tiến vào, Hoàng thượng có hơi ngạc nhiên, đôi mày ông nhăn lại, hình như có vẻ không vui.
Đợi bọn họ thỉnh an xong, sắc mặt Hoàng đế mới tốt lên đôi chút, ông ta chẳng chú ý đến Kiều Linh Nhi, “Hiên nhi sao lại tiến cung?”
Chuyện Tư Đồ Hiên không thích hoàng cung ai ai cũng biết, bình thường nếu không có chuyện thật quan trọng thì đừng nói đến tiến cung, ngay cả về kinh anh cũng không muốn.
“Nhi thần nghe nói sức khỏe Vân mỹ nhân không được tốt nên cố ý đến thăm.”
Những lời này tuy chỉ là lời khách khí nhưng lại khiến khuôn mặt Vân mỹ nhân đỏ ửng như hoa nở.
Trong tất thảy nam nhân tại vương triều Nam Hạ, Thất vương gia là người anh tuấn nhất, phụ nữ già trẻ trên dưới đều yêu thích, thậm chí đều nguyện ý gả cho người như thế.
Lúc trước Vân mỹ nhân nàng ta cũng rất coi trọng Thất vương gia, thế nhưng run rủi thế nào nàng ta lại bị Hoàng thượng nhìn trúng.
Nhìn ra được nét ngượng ngùng trong ánh mắt Vân mỹ nhân, Kiều Linh Nhi thở dài rủa Tư Đồ Hiên này là yêu nghiệt, song cũng thở dài mắng Vân mỹ nhận kia cũng thật lẳng lơ.
Một cử chỉ nhỏ như thế thôi nhìn qua cũng thấy được cô ta thật ra muốn cái gì.
Nhưng cũng khó trách, yêu nghiệt Tư Đồ Hiên này nữ nhân ai ai cũng yêu thích, Vân mỹ nhân là nữ nhân, đương nhiên cũng không tránh khỏi.
Chẳng qua chuyện này về tình về lý đều không phù hợp, dù sao về vai vế Vân mỹ nhân cũng là trưởng bối của Tư Đồ Hiên.
Than ôi, thật đáng tiếc!
“Miên man suy nghĩ gì vậy?” Giọng nói băng lãnh tà ác của nam nhân nào đó vang lên bên tai nàng, dường như những suy nghĩ của nàng ban nãy toàn bộ đều bị người này nhìn thấu.
Kiều Linh Nhi khẽ rùng mình nhưng khuôn mặt lại cố tỏ vẻ bình thản, “Không có gì.
Dù sao cũng chỉ là đợi nghe trách mắng nên thấy không vui thôi.”
Tư Đồ Nhiên cũng nhẹ nhàng đáp, “Có bổn vương che chở, kẻ nào dám động đến nàng?”
Kiều Linh Nhi hơi ngẩn ra, trong những lời này như hàm chứa một chút ngang tàng, còn có một chút sủng ái.
Kiều Linh Nhi, ngươi thật đáng khinh, thế nào lại ngày lúc này trúng độc của yêu nghiệt kia, nếu hắn dùng mỹ nam kế bắt ngươi làm chuyện xấu, ngươi cũng cam tâm tình nguyện lăn xả, không phải là muốn để người ta tùy ý nuốt vào bụng sao? Ngươi may mắn sống qua hai kiếp mà sao đề kháng lại quá yếu?
“Linh Nhi, con rốt cuộc đưa cho Vân mỹ nhân thứ gì?” Hoàng đế không nghe được cuộc nói chuyện nhỏ giữa hai người, mặt ông lạnh lùng hẳn.
Kiều Linh Nhi cúi đầu, nhỏ giọng đáp, “Nhi thần không biết phụ hoàng muốn nói gì.”
Khuôn mặt Vân mỹ nhân tấy đỏ, đã không thể nhận ra diện mạo thực sự nữa, vì thế hiện tại nàng ta phải dùng khăn mỏng che mặt.
Nghe thấy Kiều Linh Nhi cứ thế vô tội đáp khiến nàng ta suýt chút nữa nổi điên.
“Con đưa thuốc nước gì cho Vân mỹ nhân, là cái gì? Vì sao mặt nàng chỗ nào cũng đều sưng đỏ?” Hoàng đế cũng không muốn phí lời vô ích, lửa giận cũng đã dâng lên.
Thật ra nếu không phải kiêng kị Tư Đồ Hiên đang đứng một bên, chỉ e ông đã sớm phát hỏa.
Kiều Linh Nhi trợn mắt nhìn, “Phụ hoàng, thuốc nước của Vân mỹ nhân là được chiết từ lọ của Hoàng tổ mẫu.
Nếu người nói vậy, có phải Hoàng tổ mẫu cũng không khỏe?”
Vẻ mặt kinh ngạc của Kiều Linh Nhi, câu hỏi bất ngờ của nàng, ngược lại lại khiến hoàng đế ngây dại.
.
.
.
Bởi lẽ, Thái hậu vẫn rất khỏe mạnh!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...