Edit: Mèo Nhỏ
“Hai người bọn họ có hành vi tổn hại đến uy nguy nơi cửa Phật, phải lập tức xuống núi, từ nay về sau không được đến đây nữa.”
Độc Cô Phi lạnh lùng hạ lệnh đuổi người, Kiều Linh Nhi nghe vậy giọng nàng cũng chùng xuống, “Đã thế ta sẽ đưa bọn họ xuống núi.”
Dù sao dược vật cũng đã về tay, chỉ cần nàng bỏ ra vài ngày nghiên cứu, nếu thành công thì quay về được rồi.
Độc Cô Phi sửng sốt, dường như có điều gì không hợp lý, thế nhưng không tìm ra được nguyên nhân là ở đâu.
Lần này công chúa lên núi vì muốn có thuốc giải, bây giờ giải dược chưa đến tay đã đồng ý đi sao? Trông sắc mặt công chúa, dường như đang tức giận, lẽ nào vì sự quân tâm dành cho hai tên tùy tùng này mà người từ bỏ mục đích của mình sao?
Mặc kệ Độc Cô Phi chìm trong những hoài nghi, Kiều Linh Nhi đã có quyết định.
Chẳng qua ông ta chỉ muốn mượn cớ này để giải quyết chuyện giữa hai người, đuổi Thời Thiến và Tả Sấm xuống núi tức bên cạnh nàng không còn ai cản trở, chẳng khác nào miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho người ta cắt xẻ.
Nàng không phải kẻ ngu, nếu đồng ý để bọn họ rời khỏi mình, trước đây sẽ không cho Thời Bố về kinh.
“Công…” Độc Cô Phi muốn nói xong lại thôi, y phất tay ý bảo tiểu đồng lui xuống.
Kiều Linh Nhi nhìn ông ta đã biết ý, cũng cho Thời Thiến và Tả Sấm lui ra.
Khi trong điện chỉ còn hai người, Độc Cô Phi mới lên tiếng, “Công chúa, người phải để bọn họ xuống núi, bọn họ đã phạm vào miếu quy, thứ cho thuộc hạ không thể giữ lại.”
Dù y có một thân phận khác, nhưng hiện tại đang là trụ trì miếu thờ, sao có thể để chuyện như vậy tự tác xảy ra? Hơn nữa nếu đuổi được bọn họ khỏi công chúa, công chúa sẽ có nhiều lý do hơn để chấp nhận yêu cầu của y, có vậy kế hoạch mới mau chóng được thực hiện.
Cho nên sự ra đi của bọn họ là điều tất yếu.
“Hiểu.” Kiều Linh Nhi gật đầu, nàng thở dài, “Tuổi trẻ kiềm chế không tốt, dù sao cũng là tùy tùng của ta, do ta quản giáo không nghiêm nên khiến tướng quân phiền lòng.
Chuyện đã vậy, dù gì tướng quân cũng không đáp ứng được yêu cầu của ta, không thể giao giải dược cho ta ta cũng xuống núi.”
Độc Cô Phi nóng lòng, chân mày y nhíu chặt, “Công chúa, người nói vậy là có ý gì?”
“Ngày đầu tiên ta đến đây ông đã nói rõ ràng, nếu ta không hợp tác với ông, ông sẽ không trao giải dược cho ta, chẳng phải thế sao? Đã như vậy thì vì sao ta không về kinh nghĩ cách khác nhỉ? Tính mạng của Hiên ta nhất định phải cứu, trong trường hợp thật sự không cứu được thì ta nguyện ý theo chàng, dù phải xuống địa phủ ta cũng bằng lòng.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ ra sự quyết tâm khiến Độc Cô Phi lóa mắt, cứ ngỡ như thấy được nàng ấy.
Năm xưa nàng ấy cũng cố chấp như thế, kiên trì như thế, cho nên mới… Quả là giống nhau!
“Người thật sự không cần thuốc giải?”
“Có được may mắn, mất đi tính mệnh.” Kiều Linh Nhi thản nhiên cười, “Có những việc không thể miễn cưỡng, tướng quân lớn tuổi hơn ta hẳn nhìn càng rõ, cưỡng cầu không thể việc gì ta phải phí công?”
Thấy sự kiên quyết trên mặt nàng, chẳng khác gì nàng ấy năm xưa, càng khiến lòng y hoảng loạn, “Người để thuộc hạ suy nghĩ đã.”
Kiều Linh Nhi vốn định xoay người thì nghe thấy ông ta nói ra câu này, nàng không khỏi sững sờ.
Không biết có phải vì ngủ không đủ giấc hay không mà bỗng dưng lại thấy như ông ta đang bối rối.
Điều này có ý nghĩa gì? Từng bước từng bước đều theo ý của ông ta, tức nàng đã nắm thế cuộc trong tay, thấy sự hoảng loạng ở ông ta chẳng phải như chuyện đùa sao? Thế nhưng nàng vẫn muốn nhìn kĩ một chút, xem rõ sắc mặt ông ta, quả thật đang hoảng loạn.
“Tướng quân không cần miễn cưỡng, hai người bọn họ quả thật đã phạm vào miếu quy, tự ta biết mình quản giáo không nghiêm, sao có thể để tướng quân bận lòng.
Chúng ta xuống núi là được, tướng quân không cần tự làm khó mình.”
Kiều Linh Nhi càng nói càng khiến Độc Cô Phi hoảng loạn, “Công chúa, người quá lo lắng rồi, bọn họ lần đầu đến miếu, chưa quen với miếu quy, chỉ cần sau này đừng tái phạm là được.”
Nhất định không thể để công chúa rời khỏi Huyết sơn, nếu y buông tay, không biết sau này có còn cơ hội gặp lại.
Thời gian không còn nhiều, y nhất định phải nắm bắt thời cơ này để thuyết phục công chúa tiến hành phục quốc.
Kiều Linh Nhi hừ lạnh trong lòng, nét mặt nàng cũng đượm vẻ khó xử, “Nếu như vậy thì làm khó tướng quân rồi.”
Độc Cô Phi vội vàng lắc đầu, “Những chuyện nhỏ nhặt này thuộc hạ có thể ứng phó.”
Nếu đã vậy thì họ cứ chờ đợi xem sao, ít ra việc lấy dược liệu cũng sẽ đơn giản hơn, nếu xuống núi rồi mà muốn hái huyết liên e là khó hơn lên trời.
Nếu người ta đã lót đường, sao nàng có thể không cảm kích?
“Nếu tướng quân nói vậy, ta cung kính chi bằng tuân mệnh, mong tướng quân sớm nghĩ thông suốt, giao thuốc giải cho ta.” Nói xong, Kiều Linh Nhi quay người bỏ đi.
Nàng không có nhiều tâm tư để hao phí cho ông ta như vậy, nàng phải mau chóng quay về xem xem huyết liên Thời Thiến hái về ra sao, liệu sự khác lạ của huyết liên có giúp nàng luyện thành giải được hay không.
“Công chúa, người đợi một lát đã.” Độc Cô Phi vội vàng bước đến ngăn nàng lại, “Công chúa, quy củ trên núi đã rõ, sau khi mặt trời lặn không được đi lại, mong công chúa hiểu cho.”
Kiều Linh Nhi vội gật đầu, nàng suy nghĩ một lát rồi nhíu mày hỏi, “Trên núi có thứ gì khác thường sao? Vì sao khi trời tối không thể ra ngoài? Thường ngày ta rất thích ngắm trăng, nếu không ngủ được thì muốn đi dạo, lẽ nào chỉ đi dạo trong phòng?”
Nghe vậy, khóe môi Độc Cô Phi không kìm được mà nhăn lại, “Chỉ cần công chúa không lên đỉnh núi, có thể tùy ý đi dạo trong miếu thờ.”
“Được, ta đã hiểu.” Bỏ lại câu này, Kiều Linh Nhi nhắc chân bỏ ra ngoài.
Độc Cô Phi vẫn cảm thấy có điều không ổn, nhưng rốt cuộc mấu chốt nằm ở đâu y lại không nhìn ra, bèn thở dài, ngước đầu lặng lẽ nhìn Phật tổ.
Thấy tiểu thư bước ra, sắc mặt không đổi khiến Thời Thiến sợ hãi, nàng ta muốn quay đầu nhìn Tả Sấm nhưng lại không dám.
Suy cho cùng vẫn là nàng ta sai, dưới tình huống cấp bách còn đưa y ra chống đỡ.
Nếu tiểu thư tra hỏi, biết ăn nói làm sao cho phải.
Suy nghĩ một lát đã bước về đến phòng, trước tiên Thời Thiến giao ra huyết liên, “Tiểu thư, đây là huyết liên hái vào giờ Mão.”
Kiều Linh Nhi lạnh lùng nhận lấy, nàng không xem xét ngay mà quay sang hỏi Thời Thiến, “Thời Thiến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thời Thiến ngẩn ra, vốn nghĩ tiểu thư thấy huyết liên sẽ vui mừng, chí ít sẽ tạm quên đi chuyện kia, ai ngờ lại thành ra thế này.
Im lặng một lát, khuôn mặt Thời Thiến đỏ tươi như đóa huyết liên đêm qua, dường như có tích đầy máu, nàng ta mím môi không dám nói gì, cũng không dám nhìn về phía Tả Sấm cũng đang rất căng thẳng.
Trong lòng Kiều Linh Nhi rất vui, thật ra Thời Thiến cũng không còn nhỏ, nếu tìm được một nam nhân tốt, che chở cho nàng ta thì còn gì bằng.
“Nói.” Niềm vui trong lòng không lộ ra mặt nửa phần, nàng vẫn lạnh lùng hỏi.
Trái tim Thời Thiến run lên, dường như tiểu thư đang giận, nàng ta không dám giấu giếm nửa lời, nói ra hết tất cả.
Cuối cùng còn ăn năn nói, “Tiểu thư, thuộc hạ, thuộc hạ nhất thời hồ đồ, người đừng đuổi thuộc hạ về kinh.”
Về kinh? Nh đầu kia đang nghĩ gì không biết?
Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, “Tả Sấm à, tuổi tác ngươi cũng không còn nhỏ phải không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...