Edit: Mèo Nhỏ
“Chàng vẫn liên lạc với Cố ma ma?” Kiều Linh Nhi khẽ nhíu mày.
“Ừ.” Nếu không phải trước đây nhờ Cố ma ma bẩm báo kịp thời, hắn sẽ không phát hiện ra sự bất thường sớm như thế.
Nói vậy, hẳn hắn vẫn luôn biết mọi sự xảy ra trong cung.
Thế nhưng vì sao hắn không nhanh chóng tiến cung giải quyết? Dù gì đối phương cũng là Hoàng tổ mẫu, là Hoàng tổ mẫu mà hắn và nàng kính trọng nhất, sao hắn có thể bàng quan như thế?
Thế nhưng dù nước đã đến chân vẫn không thể nhảy.
Trong lòng nàng cũng đã lờ mờ đoán ra được nguyên nhân chính.
Có những chuyện không cần phải nói, có những vấn đề không nhất thiết phải hỏi.
Dù có đập vỡ sa bàn đi nữa, nếu không phải thời điểm thích hợp cũng không xuất hiện.
“Giờ đây Hoàng hậu nghi ngờ Vưu Ngọc cung có giấu bảo vật, chúng ta chỉ cần thăm dò xem rốt cuộc thứ gì có thể thu hút sự chú ý của Hoàng hậu thì có thể dụ rắn khỏi hang.” Trong lòng Kiều Linh Nhi bỗng thấy vui vẻ hẳn, nghĩ đến chuyện có thể dẫn rắn khỏi hang, tìm được Hoàng tổ mẫu, nàng không giấu được sự vui mừng.
Sự khát khao tình cảm trong nàng tuyệt không thể phủ nhận, bất kể đấy là tình thân hay chỉ là tình cảm đơn thần, dù có là tình yêu đi nữa nàng cũng khao khát vô cùng.
Nguyên nhân có thể liên quan đến cuộc sống ở kiếp trước, cũng có khi là vì ở kiếp này phụ mẫu mất sớm, vì hoàn cảnh mà bồi đắp nên.
Tóm lại tình cảm không phải thứ đến với mình một cách dễ dàng, nàng quyết không thể bỏ qua.
Ngắm nhìn đôi mắt lấp lánh kia, trong lòng Tư Đồ Hiên như có thứ gì rục rịch.
Đôi ngươi chẳng khác gì hai ngôi sao nhỏ sáng rực, nếu không cẩn thận sẽ làm mắt bị thương.
Đột nhiên tim hắn đập liên hồi, chỉ muốn ôm chặt tiểu cô nương kia vào lòng.
Không thể phủ nhận rằng trong lòng hắn vẫn mang một nỗi lo, chính là vì Bách Lý Thần.
“Hiên?” Không thấy hắn lên tiếng, Kiều Linh Nhi bèn chau mày nhìn với vẻ không hiểu.
“Thứ ả ta muốn đoạt chính là ngọc Cửu Phượng.” Tư Đồ Hiên đáp lại, mặt không đổi sắc, cả nỗi vui mừng lẫn sự lo lắng ban nãy như đã tan thành mấy khói.
Lại là ngọc Cửu Phượng?
Nghe nhắc đến vật này, Kiều Linh Nhi bỗng thấy bất an, lại vừa thấy không vui.
Vì sao vật kia lại được nhiều người quan tâm như thế? Lẽ nào chỉ vì tiền tài ư? Còn ả ta, ả ta là vì cái gì…
“Vậy chàng định làm gì tiếp theo?”
“Tạm thời chưa nghĩ ra cách gì, nếu tìm được biện pháp toàn vẹn ta sẽ nói với nàng đầu tiên.”
Cũng đành vậy.
Có điều…
“Hiên, liệu có thể để Cố ma ma đến phủ ta không? Ta thấy bà ấy cứ ở Bát vương phủ cũng không phải chuyện tốt.
Hoàng hậu hẳn đã biết Cố ma ma nắm không ít sự tình, cho nên mới phái bà ấy đến Bát vương phủ.
Nếu cứ để Cố ma ma ở lại nơi ấy, chỉ e có ngày sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”
Nếu người kia muốn ra tay, bất kể là Thất vương phủ hay Bát vương phủ, tính mạng của Cố ma ma đều khó đảm bảo an toàn.
Tư Đồ Hiên hiểu rõ nỗi lo trong lòng nàng, dù sao trước đây Cố ma ma cũng là người được Thái hậu phái đến hầu hạ nàng, sau khi nàng đi rồi thì bà ta lại quay về bên cạnh Hoàng tổ mẫu.
Ngày hôm nay lại vì nguyên nhân này mà bị đẩy đến Bát vương phủ, hiển nhiên là không muốn Cố ma ma sống yên lành.
Thế nhưng mong muốn này của nàng, hắn biết phải làm sao đây?
“Tạm thời Hoàng hậu sẽ không động thủ, Bát đệ cũng sẽ không đối xử tệ bạc với Cố ma ma, chuyện này nàng có thể yên tâm.” Tư Đồ Hiên không đưa ra một sự đảm bảo, đây chỉ là một lời khuyên.
“Thế nhưng…”
“Linh Nhi, nàng hãy tin ta.”
Được, nàng tin hắn, nếu hắn nói không sao thì là không sao.
“Linh Nhi, phong thư Thần vương gia gửi cho nàng đã đến rồi.” Tư Đồ Hiên do dự một lát rồi đứng lên lấy phong thư từ trong hộp ra trao cho nàng.
Chỉ trong thoáng chốc, cả thư phong như ngời sáng.
Kiều Linh Nhi phấn chấn nói, “Thật sao.”
Sau khi nhận lấy bức thư, nàng vội vàng mở ra xem, niềm vui càng tăng, tiếng cười lanh lảnh vang lên.
Sự vui sướng của tiểu cô nương khiến lòng vị vương gia nào đó không thoải mái, nét mặt cũng đanh lại.
Giữa lúc vui mừng ấy, Kiều Linh Nhi chợt phát hiện người bên cạnh có vẻ kì lạ, nàng vội vàng hỏi, “Hiên, chàng làm sao thế?”
Tư Đồ Hiên nhìn nàng, nét mặt không được tự nhiên, giọng nói trầm lắng vang lên, “Không có gì.”
Không có gì à?
Sắc mặt khó coi, giọng nói cũng nghe chẳng lọt.
Thật sự không có gì sao?
Kiều Linh Nhi nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ, sau lại nhìn bức thư trên tay mình, nàng chợt hiểu ra.
Ha ha, ra là hắn đang ghen!
“Hiên, chàng đang ghen đó sao?” Kiều Linh Nhi chớp đôi mắt hoa đào.
Tư Đồ Hiên hắn sẽ thừa nhận ư? Trong lòng hắn chỉ thấy không vui mà thôi, sao lại là ghen được chứ!
“Không có.”
“Thật sao?”
“Thật sự không có sao?”
“Không có.”
“Vậy ư.
Thần nói tháng sau sẽ đến Nam Hạ, còn muốn nhờ ta dẫn huynh ấy đi thăm thú phong cảnh kinh thành Nam Hạ một chuyến.”
Nói đến đây, trên gương mặt tuấn tú của Tư Đồ Hiên hiện lên sự tăm tối, đổi dần thành sầu lo, cuối cùng chuyển sang bất đắc dĩ.
“Tháng sau là đại thọ của phụ hoàng, công việc hẳn là bộn bề, đến lúc ấy chưa chắc nàng đã có thời gian.” Cuối cùng hắn cũng không thể cam tâm tình nguyện nhìn nàng ở bên cạnh người khác.
Kiều Linh Nhi bĩu môi, “Là đại thọ của phụ hoàng chàng, ta chẳng phải người của hoàng thất, không liên quan đến ta, hiển nhiên tham dự cũng chẳng cần.
Khi ấy người bận rộn là người của chàng, ta đây đương nhiên rất rảnh rỗi.”
Ánh mắt Tư Đồ Hiên nhuốm màu muộn phiền, đôi môi mỏng mấp máy, “Nàng phải ở bên cạnh ta.”
Trông dáng vẻ xấu hổ của vị vương gia nọ, trong lòng Kiều Linh Nhi mừng như bắt được vàng, song ngoài mặt lại nghiêm nghị nói, “Ta không thích đi dự tiệc, không thích kiểu yến tiệc như thế.”
“Thế nhưng ta thích.” Ta muốn nàng từng giờ từng khắc đều ở bên cạnh ta!
Đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng, khiến lòng nàng mềm nhũn.
Hắn nói rằng hắn thích.
Muốn hắn nói thẳng ra rằng hắn thích mình, chuyện này e là không đơn giản.
Ạch, dường như nàng chẳng muốn.
Thế nhưng lại vừa muốn nghe hắn nói một câu kia.
“Hiên, chàng mau nói cho ta biết, có phải chàng không biết ghen?” Kiều Linh Nhi chớp mắt nhìn hắn.
Khuôn mặt tuấn tú của Tư Đồ Hiên ửng đỏ, sự thay đổi này lại bị Kiều Linh Nhi phát hiện, dù rất muốn bật cười nhưng nàng vẫn phải cố nín.
“Có đúng hay không?” Chưa có được câu trả lời, Kiều Linh Nhi chưa chịu buông tha.
“Ừm.” Đôi mắt khát khao lời giải đáp kia khiến Tư Đồ Hiên không thể phủ nhận, hắn đành gật đầu.
Tiếng cười lanh lảnh lại vang lên lần thứ hai.
Nhìn tiểu cô nương kia mặt mày rạng rỡ, Tư Đồ Hiên chỉ biết lắc đầu đầy bất đắc dĩ, hắn vươn tay ôm nàng vào lòng, “Ta biết Thần vương gia là bạn của nàng, nàng dẫn huynh ấy đi thăm thú phong cảnh nơi đây cũng là phải lẽ.
Nhưng mà…”
Không đợi hắn dứt lời, ngón tay nhỏ nhắn đã đặt lên môi, giọng nàng rất dịu dàng, “Ta biết, ha ha, chàng yên tâm, ta vẫn sẽ ở bên cạnh chàng.
Dù là có dẫn Thần đi thăm thú chăng nữa cũng sẽ đưa chàng theo.”
Có như vậy chàng sẽ không nghĩ lung tung nữa.
Tư Đồ Hiên mừng như mở cờ trong bụng, qua câu trả lời này, hắn thấy được nàng coi trọng hắn bao nhiêu.
So với bầu không khí nồng đượm tình ý trong phòng, đám người Lăng Lung đầy toan tính ở hoa viên ban nãy cũng náo nhiệt chẳng kém.
“Lung tỷ tỷ, sao tỷ có thể nói như thế?” Sau khi quay về viện, Công Tây Thanh tức giận hét lên với Lăng Lung.
Lăng Lung chẳng vui vẻ gì, lời nói của Thất vương gia ban nãy đã khiến ả ta tuyệt vọng, khiến ả ta rất khó chịu.
Bây giờ còn bị Công Tây Thanh quát nạt, bảo sao nét mặt ả tốt cho được?
Lệnh Hồ Nguyệt thấy mặt Lăng Lung biến sắc thì vội lắc tay Công Tây Thanh, ý nhắc nhở nàng ta đừng quá lời.
Nào ngờ Công Tây Thanh chẳng những gạt phắt đi, kế đó còn tiếp tục quát, “Rõ ràng đã bàn bạc rằng ta chọc cho nàng ta nổi giận, các tỷ sẽ cùng hùa vào.
Thế rồi kết quả ra sao, tôi cứ thế rào bẫy, còn các tỷ thì bỏ mặc ta vùng vẫy, rốt cuộc các tỷ có ý gì?”
“Đó là do muội tự nguyện, chẳng ai ép muội cả.” Lăng Lung bỏ lại một câu rồi xoay người định bước vào phòng.
Công Tây Thanh nhanh hơn ả ta một bước, vội vàng cản lại, “Lăng Lung, tỷ nói cho rõ, thế nào gọi là ta tự nguyện? Trước khi đến Thất vương phủ là tỷ tự đưa ra đề nghị, hơn nữa cũng chính tỷ là người nhắc chuyện này với Thái hậu nương nương.
Đến khi thương lượng đối phó với Kiều Linh Nhi ra sao cũng một tay tỷ vẽ ra kế hoạch, thế nào gọi là ta tự nguyện chứ?”
Nếu đã lật mặt nhau thì Lăng Lung cũng chẳng kiêng dè, ả ta khinh khi hừ một tiếng, “Đúng là ta đưa ra đề nghị đến Thất vương phủ bầu bạn cùng Kiều Linh Nhi với Thái hậu nương nương, Thế nhưng người nghe theo đề nghị của ta là các ngươi.
Thanh muội muội đừng quên, khi ấy ta chỉ đề nghị các tỷ muội cùng đến Thất vương phủ làm bạn với Kiều Linh Nhi.
Là các ngươi, là các ngươi bị ma quỷ ám ảnh, lòng tham vô đáy, cái gì đến phải đến, nào có chuyện ta ép uổng được các ngươi.”
Mặt ai nấy đều biến sắc, không ngờ Lăng Lung lại thốt ra những lời này.
Lệnh Hồ Nguyệt mím môi, “Lung tỷ tỷ, tỷ đừng nói như vậy, hôm nay chúng ta đã ngồi chung trên một chiếc thuyền, các tỷ muội phải đồng tâm mới nên chuyện.”
Lăng Lung lại cười lạnh, liếc mắt nhìn Công Tây Thanh, “Ta muốn các tỷ muội đồng tâm, thế nhưng có người không muốn.
Ta mệt rồi, các muội thong thả.”
Nói xong, Lăng Lung nhấc gót bỏđi.
Công Tây Thanh toan đuổi theo thì bị Lệnh Hồ Nguyệt kéo lại, “Thanh muội muội, muội đừng như thế.”
Lửa giận trong lòng Công Tây Thanh đã bốc lên đến đầu, sao có thể bỏ qua?
“Tỷ buông ra, ả ta quá quắt như vậy cũng để yên sao?”
Mộ Dung Phong đứng bên cạnh cũng khuyên nhủ, “Thanh muội muội, muội bỏ qua đi.
Lung tỷ tỷ là như vậy đấy, đừng so đo làm gì, bây giờ điều quan trọng nhất là muội phải ăn nói làm sao kìa.”
Nếu Thất vương gia đã tham gia vào chuyện này thì đúng là vấn đề lớn, đến khi ấy biết trả lời như thế nào? Còn nữa, số thuốc kia có phải uống hay không?
Công Tây Thanh thấy trong người lạnh toát, không dám tiếp tục lỗ mãng.
Dù gì chuyện hôm nay cũng là sự thật, dù có tức giận cũng chẳng thay đổi được gì…
“Được rồi, mọi người cũng đã mệt, ai nấy về phòng nghỉ ngơi chút đi.” Lệnh Hồ Nguyệt đề nghị.
Mọi người gật đầu rồi tản về phòng.
Lệnh Hồ Nguyệt vẫn đứng lặng suy nghĩ, sau đó nàng ta không trở về phòng mà bước ra hướng cửa Thất vương phủ.
Có một số việc nàng ta phải bàn bạc cẩn thận với tỷ tỷ, chuyện hôm nay xảy ra quá đột ngột, nàng ta lo lắng rằng sẽ gây bất lợi cho tỷ tỷ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...