Edit: Mèo Nhỏ
Lúc này nàng không có tâm trạng chơi đùa với bọn họ!
Cố ma ma liếc nhìn người bên cạnh với vẻ lo lắng, sau đó bèn đứng dậy bước sang một bên.
Đám người Lăng Lung đã bước vào tiểu đình, kéo theo sau một mùi son phấn nồng nặc, khiến Kiều Linh Nhi nhíu mày.
Lăng Lung vốn biết cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thấy Kiều Linh Nhi bỗng dưng nhíu mày, trong lòng ả ta thấy không vui, nhưng giọng nói vẫn rất đỗi dịu dàng, “Không biết tỷ muội chúng tôi có quấy rầy Linh Nhi muội muội không nhỉ?”
Nói xong, ả ta quay đầu nhìn Cố ma ma đứng bên cạnh.
Kiều Linh Nhi nhoẻn cười, “Sao lại phiền chứ.”
Thôi vậy, nếu đã tìm đến cửa lẽ nào chịu rời bước dễ dàng? Hay phải nói là bọn họ sẽ không bị đuổi đi đơn giản như thế?
“Không biết Lăng tiểu thư đến đây có việc gì?”
“Các tỷ muội đi dạo thì thấy Kiều tiểu thư ngồi một mình ở đây nên muốn ghé lại cùng trò chuyện.” Lăng Lung khẽ cười, “Thái hậu nương nương dặn tỷ muội chúng tôi đến Thất vương phủ giải khuây giúp Linh Nhi muội muội, các tỷ muội nào dám phụ tâm ý của Thái hậu nương nương.”
Tim Cố ma ma thắt lại, bàn tay bất giác nắm thật chặt.
Lệnh Hồ Nguyệt cũng cười phụ họa, “Thế nhưng hình như Linh Nhi muội muội đang có việc thì phải?”
Từ đằng xa bọn họ đã thấy một lão ma ma quỳ sụp trên nền đất, nếu không phải có chuyện thì là gì?
Nhìn theo ánh mắt Lệnh Hồ Nguyệt, Kiều Linh Nhi liếc nhìn Cố ma ma, nàng nhoẻn cười, “Chẳng qua Cố ma ma thỉnh an ta thôi, không có gì đáng ngạc nhiên cả.”
Đám Lăng Lung không ngờ Kiều Linh Nhi chỉ nhẹ nhàng giải thích bằng một câu, ai nấy đều sững sờ.
Sau đó bọn họ quay sang quan sát Cố ma ma, bấy giờ mới chợt nhớ ra mình đã gặp vị lão ma ma này ở đâu.
“Vị này chẳng phải là Cố ma ma ở Bát vương phủ sao?” Lệnh Hồ Nguyệt hơi ngạc nhiên, trong lòng thầm mừng rõ, không ngờ lại gặp Cố ma ma ở chỗ này.
Từ khi tỷ tỷ của nàng ta đến Bát vương phủ, Cố ma ma đã được Thái hậu nương nương đến hầu hạ, không được hồi cung, như thế hẳn đã coi là người bên cạnh tỷ tỷ.
Hôm nay bà ta lại đến Thất vương chủ, chẳng những thế lại còn thân cận với Kiều Linh Nhi, nhất định là có bị mật ẩn giấu bên trong.
Cố ma ma biết mình đâm lao phải theo lao, bà cũng không trốn tránh, tiến lên một bước, nghiêng người thỉnh an, “Nô tỳ thỉnh an các vị tiểu thư.”
“Sao ma ma lại ở Thất vương phủ?” Lệnh Hồ Nguyệt không cho Cố ma ma đứng dậy đã truy hỏi.
Lăng Lung liếc nhìn Kiều Linh Nhi, ả muốn nhìn cho rõ thái độ của nàng lúc này, thế nhưng chỉ chuốc lấy thất vọng về mình, nàng vẫn bình tĩnh, không biểu lộ bất kì cảm xúc gì.
“Đã bao năm nô tỳ không gặp tiểu thư, hôm nay nghe tin tiểu thư đã về kinh nên cố tình xin vương phi đến đây thỉnh an tiểu thư.” Cố ma ma trả lời rất chừng mực.
Kiều Linh Nhi rất hài lòng về thái độ của Cố ma ma, sắc mặt nàng tươi hơn một chút, hờ hững nở nụ cười, “Ta nghĩ chắc Lệnh Hồ phi cũng không ngại để Cố ma ma cùng ta ôn lại chuyện cũ, có phải không Lệnh Hồ tiểu thư?”
Lệnh Hồ Nguyệt ngước mắt lên đã chạm phải đôi ngươi sáng như ngọc, khiến nàng ra giật mình.
Vì sao, vì sao đôi mắt này lại ẩn chứ thần thái như thế?
Thông minh, cơ trí nhưng cũng không kém phần xinh đẹp.
Trong nháy mắt Lệnh Hồ Nguyệt không biết nên trả lời thế nào, đành cúi đầu đáp, “Đương nhiên tỷ tỷ sẽ không để tâm.”
Đôi mày Lăng Lung hơi nhíu lại.
Mấy năm qua ả ta cũng từng nghe nói về chuyện của Kiều Linh Nhi, nhưng trong lòng luôn hoài nghi, hoàn toàn không tin lại tồn tại một người như thế.
Cô gái trong lời đốn ấy vừa cơ trí, vừa thông tuệ, lại cao quý, thật sự không thể với tới.
Ả luôn cho mình là ưu tú, đầy đủ tài năng, không một ai có thể qua mặt ả.
Thế nhưng bây giờ ả thấy có lẽ mình đã nhầm.
Thật ra không phải vậy.
Phải, đúng là không như ả đã nghĩ.
Cô gái trước mặt quả thật giống hệt những gì thiên hạ đồn đại.
“Ha ha, xem ra tỷ muội chúng ta đã quấy rầy Linh Nhi muội muội ôn lại chuyện xưa rồi.” Một vị tiểu thư khẽ cười, dường như muốn phá vỡ bầu không khí trầm mặc, nào ngờ chẳng ai hưởng ứng nên sự trầm mặc vẫn tiếp tục kéo dài.
Trái tim Lăng Lung vẫn đang rối bời, chưa thể bình tĩnh lại, song đã nghe Kiều Linh Nhi lên tiếng, “Chẳng qua là thỉnh an thôi mà, sao lại quấy rầy chứ, mời các vị tiểu thư ngồi.”
Chẳng qua chỉ là thỉnh an mà thôi?”
Nàng đang cảnh cáo bọn họ, khẳng định vị trí của mình!
Lòng Lăng Lung càng hoảng loạn, Kiều Linh Nhi chẳng khác nào đang tuyên bố với bọn họ rằng, nàng là Thất vương phi tương lai, cho nên dù là người bên cạnh Bát vương phi đến đây thỉnh an cũng là chuyện nên làm!
Sau khi bọn họ ngồi xuống, Kiều Linh Nhi quay sang dặn dò Cố ma ma, “Cố ma ma, ma ma xuống dưới dặn dò Vân Lam dâng trà lên rồi quay về Bát vương phủ đi.
Chắc Bát vương phi cũng đang nhắc ma ma đấy.”
Cố ma ma cung kính nghiêng mình, “Dạ, tiểu thư.”
Bấy giờ Lệnh Hồ Nguyệt mới để ý, Cố ma ma gọi thẳng Kiều Linh Nhi là “tiểu thư”, trong khi xưng hô với bọn họ lại bồi thêm họ.
Chẳng lẽ Cố ma ma vẫn coi Kiều Linh Nhi là chủ tử của mình như trước kia?
Không, vậy thì không được, Thái hậu nương nương đã giao Cố ma ma cho tỷ tỷ, bà ta là người bên cạnh tỷ tỷ, sao có thể dung thứ chuyện bà ta “thân ở Tào doanh, lòng ở Hán”?
Cuối cùng Lệnh Hồ Nguyệt quyết định phải nói rõ chuyện này với tỷ tỷ.
Sau khi Cố ma ma lui xuống, Lăng Lung bèn cười với Kiều Linh Nhi, “Thái hậu nương nương luôn khen ngợi Linh Nhi muội muội ngoan ngoãn hiểu chuyện, hôm nay tận mắt nhìn thấy quả nhiên không giống người thường.”
Đối với những lời khen đầy dao nhọn của kẻ khác, Kiều Linh Nhi luôn tự chuyển nó thành những lời thật lòng.
“Đa tạ Hoàng tổ mẫu khen ngợi, khiến các vị tiểu thư chê cười rồi.”
Cả đám Lệnh Hồ Nguyệt đều ngẩn ngơ, bọn họ chưa từng thấy ai lại dễ dàng “chấp nhận” sự khen ngợi từ kẻ khác như thế.
Chỉ có Lăng Lung nhạy bén, trước tiên ả ta lại vẽ ra nụ cười trên môi, “Nghe nói Linh Nhi muội muội từng ở Liễu Thành một thời gian, chúng tỷ muội tôi không có cái phúc của muội muội, có thể du ngoạn khắp nơi.
Không biết muội muội có thể kể cho chúng tôi một chút về chuyện bên ngoài hay không?”
Bọn họ đến đây để nghe kể chuyện sao?
Kiều Linh Nhi thầm đánh giá tình hình, đôi mày nàng hơi nhíu lại, nghiêm mặt đáp, “Thật ra thời gian ta ở Liễu Thành cũng không dài.”
Lệnh Hồ Nguyệt ngạc nhiên hỏi, “Sao có thể? Ta nghe tỷ tỷ kể rằng muội muội ở Liễu Thành bảy năm, từ khi rời kinh vẫn luôn ở đấy.”
“Chắc Lệnh Hồ tiểu thư đã nghe nhầm, ta từng rời khỏi Liễu Thành một thời gian dài.”
Không phải là muốn xem chuyện vui sao, nàng đã nói thật những chuyện đã xảy ra, tiếp theo bọn họ còn định nói gì đây?
Quả nhiên bọn họ quay mặt nhìn nhau, không ngờ lại xảy ra tình huống này.
Bọn họ đã bàn bạc kỹ càng, định sẽ đến đây giễu cợt Kiều Linh Nhi, không ngờ cô ả lại tự mình nói ra tất cả, vậy bọn họ phải làm gì tiếp theo đây?
“Thất vương gia đối xử với muội muội tốt như thế, sao muội lại rời khỏi kinh thành chứ?” Lăng Lung ra chiều không hiểu, đôi mắt khẽ chớp trông thật xinh đẹp.
Kiều Linh Nhi thầm thở dài, nếu nàng là nam nhân, với dáng dấp của vị Lăng tiểu thư này hẳn là miếng mồi câu đàn ông tuyệt hảo, thế nhưng nếu dùng với nàng…
Ừm, quả là có hơi lãng phí.
Thế nhưng lãng phí cũng đã lãng phí, coi như nàng đã được mở rộng tầm mắt.
“Có những chuyện không cần tìm hiểu rõ nguyên do, có phải không nhỉ Lăng tiểu thư?”
Quả là phách lối!
Lăng Lung thầm oán giận, phẫn nộ.
Kiều Linh Nhi, ả ta dựa vào đâu mà phách lối như thế? Ngày ấy cháu gái của Hoàng hậu đến Liễu Thành mới vài ngày đã bị nàng ta đuổi về.
Khẩu khí này chỉ e đến Hoàng hậu cũng không nuốt nổi.
Chuyện ấy tuyệt nhiên không thể không liên quan đến Kiều Linh Nhi!
Nếu như Lăng Lung ả có thể đứng vững ở Thất vương phủ, đến khi ấy chuyện diệt trừ Kiều Linh Nhi chẳng phải quá dễ dàng hay sao?
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Lăng Lung tiêu tan không ít.
“Linh Nhi muội muội nói phải lắm, có nhiều chuyện không cần truy rõ nguyên do, giống như chuyện năm xưa Bát vương gia hưu muội muội vậy…” Công Tây Thanh vừa mở miệng đã lên giọng chế nhạo.
Kiều Linh Nhi không hề tức giận, nàng chỉ khinh khi liếc nhìn ả ta, “Nếu Công Tây tiểu thư tò mò vì sao có thể đến hỏi Bát vương gia.”
Công Tây Thanh cứng họng, chỉ còn biết hung hăng trừng mắt nhìn nàng, “Ta sao có thể…”
“Thanh muội muội, bao tử muội còn đau không?” Lăng Lung vội vàng cắt ngang.
Mặt Công Tây Thanh biến sắc, ả biết mình lỡ lời nên chỉ cúi đầu đáp, “Đã khá hơn rồi.”
“À, phải chăng khí hậu ở Thất vương phủ không tốt, hay là đầu bếp của phủ có vấn đề? Người đâu.” Kiều Linh Nhi sẵng giọng quát.
Tả Sấm lập tức xuất hiện trước mặt nàng, “Tiểu thư, người có gì dặn dò.”
“Ngươi đi gọi đầu bếp làm cơm tối cho các vị tiểu thư hôm qua ra đây.
Để xem hôm qua rốt cuộc đã dùng nguyên liệu gì mà khiến Công Tây tiểu thư khó chịu.”
Lời nói của Kiều Linh Nhi khiến Lăng Lung giật mình, cũng khiến ả nhận ra sai lầm của bản thân, đáng lẽ ra không nên viện cớ, lại càng không nên viện cái cớ như thế trước mặt Kiều Linh Nhi.
Cô gái với nụ cười rạng rỡ này tuyệt nhiên không thể trêu chọc.
Nếu không phải tại Công Tây Thanh, ả sẽ không lỡ lời như thế.
“Kiều tiểu thư, thật ra trước đây Thanh muội muội đã không khỏe rồi, có điều muội ấy không chịu mời đại phu xem bệnh, thế nên…” Lăng Lung tỏ vẻ áy náy.
Chân mày Kiều Linh Nhi càng nhíu chặt hơn, “Là như thế sao, ta cũng biết chút y thuật, nếu Công Tây tiểu thư tin tưởng thì ta có thể xem bệnh giúp tiểu thư.”
Tả Sấm nhận được ám hiệu từ tiểu thư, bèn lặng lẽ lui xuống.
Nếu Lăng Lung đã viện cớ như thế, Công Tây Thanh nào có thể làm khác đi.
Thế nên đành đồng ý.
Kiều Linh Nhi khẽ cười, ánh mắt chất chứa sự thần bí khiến bọn họ không hiểu nổi, nàng vươn tay về phía Công Tây Thanh.
Công Tây Thanh nhìn Lăng Lung cầu xin nàng ta giúp đỡ, thế nhưng Lăng Lung chẳng buồn ngoảnh lại; nhìn về phía các tỷ muội khác, ai nấy đều cúi gằm mặt.
Lửa giận chợt dấy lên trong lòng Công Tây Thanh, nàng ta đã làm theo lời bọn họ, sao bọn họ lại như vậy cơ chứ?
Thế nhưng bây giờ còn nói sao được đây? Nếu thừa nhận bản thân khó ở, tất nhiên phải mời đại phu.”
“Thật ra bây giờ cũng không khó chịu lắm, không dám làm phiền Linh Nhi muội muội.” Công Tây Thanh gượng gạo cười.
“Nếu đã khó chịu thì phải để đại phu xem qua, để Linh Nhi xem bệnh thử xem.” Phía ngoài tiểu đình truyền đến một giọng nói dày dạn có lực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...