“Là cô?” Kiều Linh Nhi xoay người, đôi mắt đen láy bắt gặp bóng dáng băng mỹ nhân thì không khỏi kinh ngạc, không ngờ lại có thể gặp được nàng ta ở nơi này.
Băng mỹ nhân gật đầu, nhanh chóng quan sát đám thị vệ tuần tra rồi mới quay lại nhìn Kiều Linh Nhi nói, “Tôi có thể đưa cô rời khỏi đây.”
“Vì sao ta phải tin cô?” Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào ánh mắt băng mỹ nhân, dường như muốn nhìn rõ xem rốt cuộc trong ánh mắt nàng ta là thiện ý, hay là ác ý.
Băng mỹ nhân có lẽ cũng đã đoán trước được rằng nàng sẽ hỏi như vậy nên không lấy làm ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng nhếch mép, “Vì cô không có thời gian để chọn lựa, cô chỉ có thể chọn cách đi theo tôi.”
Không có thời gian lựa chọn?
Kiều Linh Nhi có chút hứng thú.
Hiện tại nàng không còn cách nào nhưng không có nghĩa nàng không còn lựa chọn.
Nàng có thể trở về bên cạnh Tư Đồ Hiên, dù cho Tư Đồ Hiên sẽ vì ả kia mà trách cứ nàng, thậm chí là trừng phạt nàng, chỉ là nàng không muốn mà thôi.
Nếu lựa chọn đi đến một nơi khác thì sẽ không quay về nữa, bởi lẽ cũng đã không còn ý nghĩa gì.
Vị băng mỹ nhân trước mặt này đúng là thú vị, chẳng nói đến chuyện vì sao nàng ta biết nàng ở nơi này đã lên đồng ý mạo hiểm tính mạng đưa nàng rời khỏi Liễu Thành, chỉ vậy thôi cũng khiến nàng cảm thấy lạ.
“Tôi đến dâng nén nhang cho mẫu thân thì tình cờ thấy cô ở chỗ này.
Bên ngoài quan binh đang cầm bức họa của cô, ráo riết truy tìm tung tích.”
Nghi vấn cuối cùng cũng được giải đáp.
Kiều Linh Nhi hiểu ra, trong lòng cũng thả lỏng một chút, ngoảnh lại mới phát hiện mình đang ở trước cửa một căn nhà khá cũ, “Đây là nhà cô sao?”
Băng mỹ nhân gật đầu, mở cửa, “Nếu không chê thì mời vào, đã mười năm rồi chẳng có ai ở đây.”
Trong đình viện đầy những cỏ dại, có thể thấy được vẻ hoang phế vì thời gian, trong không khí đầy mùi bùn đất, dường như có điều gì rất lạ lắng đọng lại trong lòng mỗi người.
Kiều Linh Nhi quan sát xunh quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt của băng mỹ nhân, gương mặt ánh lên sự cô đơn và nỗi bi thương, nàng biết nơi đây là nỗi đau của nàng ta nên không dám hỏi nhiều, “Khi nào chúng ta đi?”
Những lời này đã nói thay rằng nàng tin tưởng nàng ta.
Băng mỹ nhân hơi ngẩn ra, khóe miệng lại nhếch lên, “Tôi đi dâng nén nhang cho mẫu thân rồi chúng ta đi ngay.”
Kiều Linh Nhi gật đầu, bước theo bên cạnh, “Ta có thể thắp cho bá mẫu một nén nhang không?”
Ánh mắt băng mỹ nhân thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
“Được không?” Coi như là lời cảm tạ của nàng.
Băng mỹ nhân nhoẻn cười, trong đôi mắt đã ngấn nước, gật đầu, “Đương nhiên rồi.”
Sau khi dâng hương, ba người rời khỏi gian nhà đi về phía bờ sông.
Thương nghiệp Liễu Thành phát triển phồn vinh là vì ở vùng ven sông, thuận tiện qua lại, có đường thủy hỗ trợ khiến thương nghiệp càng thêm phát đạt.
“Chúng ta đi theo bờ sông.” Băng mỹ nhân cẩn thận quan sát những người qua đường xung quanh, khi gặp phải quan binh liền kéo hai người bọn Kiều Linh Nhi tránh sang chỗ khác.
“Tường thành rất cao, chúng ta không thể ra được.” Đây chính là điều khiến Kiều Linh Nhi lo lắng.
Tường thành cao như thế, nếu không phải là người có võ công cao cường sẽ không thể thoát ra, cũng còn cách đi từ cửa thành ra ngoài, nhưng như vậy sẽ dễ bị phát hiện.
“Tôi có thể đưa hai người ra ngoài, nhưng bây giờ chỉ đưa được một người thôi.” Khi băng mỹ nhân nói lời này, ánh mắt nàng ta đã dừng lại trên người Vân Lam.
Kiều Linh Nhi hơi nhíu mày, nàng hiểu ý của băng mỹ nhân, thế nhưng nàng không muốn bỏ Vân Lam lại một mình.
“Cô đưa Vân Lam ra ngoài trước đi.”
“Tiểu thư, người ra trước đi, nô tỳ sẽ theo sau.” Vân Lam vội vàng nói rồi quay sang nhìn băng mỹ nhân, “Vị tiểu thư này, xin cô hãy đưa tiểu thư nhà tôi ra ngoài trước.”
Băng mỹ nhân không để ý đến lời của Vân Lam, lại nhìn sang phía Kiều Linh Nhi.
“Vân Lam, ngươi không nghe lời ta sao?” Sắc mặt Kiều Linh Nhi lạnh lùng, giọng nói không còn mềm mại như trước nữa.
Vân Lam liền cúi đầu, nước mắt lã chã tuôn rơi.
“Làm phiên cô đưa Vân Lam đi trước.” Kiều Linh Nhi không để ý đến Vân Lam nữa, nàng lại quay sang nói với băng mỹ nhân.
Băng mỹ nhân nhìn Kiều Linh Nhi, nhìn ánh sáng lóe lên trong đôi mắt trong veo, dường như đang chờ đợi nàng xác nhận.
Kiều Linh Nhi khẽ cười, “Nếu đợi ở đây mà có người đến, ta sẽ để lại ký hiệu, cô cứ theo ký hiệu mà đến tìm ta.”
Đoạn, Kiều Linh Nhi cầm lấy tay băng mỹ nhân, vẽ ký hiệu “w” vào lòng bàn tay nàng ta.
Băng mỹ nhân chăm chú nhìn nàng, dường như muốn xác nhận thêm lần nữa, nhưng trong mắt Kiều Linh Nhi đã lộ rõ ý của nàng là thật, cho nên đành nghe theo.
“Đi, tôi đưa cô ra ngoài trước.” Lúc này, băng mỹ nhân mới quay người nhìn Vân Lam.
Vân Lam ngẩng đầu, ủy khuất nhìn tiểu thư, mong tiểu thư có thể giữ cô lại bên cạnh, nào ngời người lại làm như không thấy, cô đành thút thít gật đầu, “Tiểu thư, nô tỳ đợi người ở bên ngoài.”
Tiểu thư đã quyết thì không thay đổi, Vân Lam đành phục tùng.
Băng mỹ nhân ôm lấy Vân Lam nhảy lên tường thường.
Bấy giờ Kiều Linh Nhi mới xoay người, thở hắt ra một cái, nơi này tương đối kín, bình thường thì không có ai đến đây, bằng không không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Đột nhiên có tiếng nói truyền đến từ phía trước, “Tránh ra, tránh ra, có gặp qua người này không?”
Là tiếng của quan binh.
Kiều Linh Nhi hơi biến sắc, nàng vội tìm một nơi núp vào.
“Nếu tìm được tiểu cô nương này rồi thì huynh đệ chúng ta đỡ khổ, bằng không thì không biết sẽ có kết cục gì.”
“Cũng chẳng hiểu nổi vì sao tiểu cô nương này lại quan trọng đến thế, Thất vương gia phải cất công đi tìm.”
“Chớ nhiều lời, mau làm việc đi.
Nếu để Thất vương gia biết được e là mọi người đều khó toàn mạng.”
Bước chân của đám quan binh ngày một xa, tiếng nói cũng nhỏ dần.
Kiều Linh Nhi rón rén bước ra, nhíu mày chăm chú nhìn theo bóng dáng dám quan binh.
Có thật là Tư Đồ Hiên sẽ giận chó đánh mèo với bọn họ không?
Nếu là thật, vậy hẳn là Thời Bố sẽ bị trách phạt đầu tiên rồi.
Nàng đã nhân tâm liên lụy đến người vô tội?
Thế nhưng nếu nàng không dằn lòng mà quay về, nếu quay về thì tuyệt không còn đường ra.
Hơn nữa Vân Lam đã ra khỏi thành, nếu nàng quay về khác nào bỏ Vân Lam lại.
Không, nàng không thể!
Rối bời hồi lâu, Kiều Linh Nhi kiên định lắc đầu, bước đến góc ban nãy đợi băng mỹ nhân xuất hiện.
Chỉ một lát sau, băng mỹ nhân đã phi đến, không nói hai lời lập tức ôm lấy Kiều Linh Nhi nhảy ra ngoài thành.
Sau khi tiếp đất, Kiều Linh Nhi còn chưa kịp chỉnh trang y phục đã bị Vân Lam ôm chầm lấy, nàng bất đắc dĩ nói, “Vân Lam, buông ra nào.
Ta không sao.”
Vân Lam hung hăng ôm chặt, dường như muốn hấp thu sự ấm áp từ cơ thể Kiều Linh Nhi, một lúc sau mới chịu buông ra.
“Rời khỏi đây trước đã, chẳng mấy mà quan binh sẽ đuổi ra đến ngoài thành.”
Chỉ cần Thất vương gia hay được có người giúp đỡ bọn họ nhất định sẽ truy đến cùng.
Kiều Linh Nhi gật đầu, một đoàn ba người bọn họ lập tức lên đường.
Ánh nắng chiều rọi xuống Thất vương phủ nhưng chẳng thể khiến nơi đây thêm ấm áp, bầu không khí đầy lãnh ý.
Tư Đồ Dật lo lắng nhìn Tư Đồ Hiên lạnh lùng ngồi trong sân, hắn nhíu mày, không biết nên mở lời thế nào.
Đến bây giờ hắn cũng chưa tìm ra được lý do khiến Kiều Linh Nhi bỏ đi, chẳng lẽ thật sự là vì Mộ Dung Thiên Tình sao?
“Không tìm được?” Giọng Tư Đồ Hiên như được bao phủ bởi một tầng sương giá, một thứ sương giá lạnh lẽo chỉ thấy vào tiết đông, lạnh đến thấu xương.
“Vẫn chưa.” Tư Đồ Dật cúi đầu, hắn đã sai người tìm khắp Liễu Thành nhưng chẳng thấy người đâu, đây là lỗi của hắn, “Thất ca, có thể nàng đã ra khỏi thành, chi bằng bây giờ đệ sai người đuổi theo?”
“Không cần, triệu tất cả trở về, không cần tìm kiếm nữa.” Tư Đồ Hiên bỏ lại một câu này rồi đứng dậy bước về phía thư phòng.
Tư Đồ Dật sững sờ, trông theo bóng hình mỗi lúc một xa, bất chợt hô gọi, “Thất ca…”
Tư Đồ Hiên không dừng bước, tiếp tục tiến về phía trước.
“Thập tam gia, thật sự không tìm nữa sao?” Thời Bố căng thẳn ghỏi.
Tư Đồ Dật nhìn hắn, bất đắc dĩ lắc đầu, “Mệnh lệnh của Thất ca, ngươi dám cãi sao?”
Thời Bố lặng thinh.
“Phải rồi, Thời Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Linh Nhi lại bỏ đi?” Tuy đã nghe Mộ Dung Thiên Tình giãy bày lý do, nhưng hắn vẫn cảm thấy có điều bất ổn, nha đầu Linh Nhi dù lanh lợi nhưng tuyệt không phải là người thích gây chuyện, sao có thể hãm hại người khác.
“Thuộc hạ cũng không rõ.
Chỉ biết là sau khi gia xem qua vật gì đó trong phòng của tiểu thư, sau cùng cầm một tờ giấy bước ra đã rất tức giận.”
Một tờ giấy? Chẳng lẽ là thư mà nha đầu kia để lại?
Trong lòng Tư Đồ Dật có trăm mối nghi ngờ chưa tìm được lời giải, “Đi, chúng ta đến phòng xem sao.”
Thời Bố chau mày, “Thập tam gia, không có lệnh của gia, thuộc hạ không thể vào phòng của tiểu thư.”
Tư Đồ Dật hơi nổi cáu, “Đi, mọi chuyện đã có bổn vương.”
Thời Bố đành theo đi theo Thập tam gia.
Bước vào phòng, trên mặt bàn còn vương vết máu, Tư Đồ Dật như ngộ ra, lại như lạc vào mê cung mù sương.
“Thập tam gia, chúng ta mau đi thôi.
Gia không cho bất kì ai vào đây cả.” Thời Bố vẫn không quên lời gia căn dặn.
Tư Đồ Dật như bừng tỉnh ngộ, gật đầu rồi xoay người bước ra ngoài, bước thẳng đến thư phòng.
Hắn đã biết nguyên nhân khiến Thất ca tức giận, nhưng hắn không thể để Thất ca vì Kiều Linh Nhi mà làm lỡ đại sự.
Ngày hôm nay nhất định phải khởi hành đến Lưu Vân, bằng không Bát ca sẽ chiếm mất cơ hội.
“Thất ca, bất kể thế nào hôm nay huynh cũng phải xuất phát đến Lưu Vân.” Tư Đồ Dật vừa đẩy cửa vừa nói lớn.
Tư Đồ Hiên không ngẩng đầu, “Lần sau vào phải nhớ gõ cửa.”
Tư Đồ Dật ngây người, hắn thật không hiểu nỗi tâm tư của Thất ca.
“Lưu Vân, không nhất thiết phải đến.
Còn gian phòng kia, phái người thu dọn sạch sẽ, mỗi ngày quét tước một lần.
Việc của xưởng sau này do đệ phụ trách giám sát, đi làm việc đi.” Tư Đồ Hiên lên tiếng dặn dò, bản thân vẫn cúi đầu như trước.
“Thất ca…” Tư Đồ Dật vừa kinh ngạc, lại vừa lo lắng.
“Cứ theo lời ta dặn mà làm.”
Sau cùng, Tư Đồ Dật đành xoay người bước ra ngoài, hắn cảm nhận được có điều gì đó đã thay đổi, trong lòng không khỏi lo lắng.
Linh Nhi, đến khi nào nàng mới quay về?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...