Vân Lam vừa đi ra đã bắt gặp tình cảnh nguy hiểm kia, cô hoảng sợ đến độ đánh rơi cả trà cụ trong tay xuống đất kêu loảng xoảng, thậm chí ngay cả tiếng còn chưa kịp hét lên đã vội chạy về phía tiểu thư.
Kiều Linh Nhi nào có để ý đến ả thị nữ đứng hầu bên cạnh kia, bị ả ta đột nhiên ngáng chân như thế nàng khó lòng phòng bị, liền ngã nhào về phía trước.
Mộ Dung Thiên Tình cũng “ui da” một tiếng, sau đó nhanh chóng chèn người bên dưới Kiều Linh Nhi.
Vân Làm còn chưa kịp hiểu xem đầu đuôi ra sao đã được chứng kiến một màn kinh tâm động phách này, nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Tiểu Lan – nha hoàn của Mộ Dung Thiên Tình – bật khóc, vội vàng bước lại đỡ tiểu thư nhà mình dậy, “Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?”
Lúc ả ta phát hiện ra trên tay mình nhuốm máu bèn hét lên thất thanh, “Tiểu thư, người chảy máu rồi.”
Kiều Linh Nhi cảm thấy đầu nàng choáng váng, gắng gượng đứng dậy, đang lắc lắc cái đầu nhỏ để trấn tĩnh, tỉnh táo lại thì nghe ả nha đầu kia hô lớn khiến nàng nhíu chặt đôi mày, tay nàng đau quá, đầu nàng choáng váng quá.
“Tiểu thư, tiểu thư, người không sao chứ?” Vân Lam vội chạy đến bên cạnh Kiều Linh Nhi, khẩn trương nhìn trái nhìn phải, kiểm tra xem có xây xát gì không.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Kiều Linh nhi còn chưa kịp định thần lại đã nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Tư Đồ Hiên truyền đến bên tai, đầu óc nàng vốn đang hỗn loạn, sắc mặt cũng không mấy tốt, nàng chỉ hơi dẩu môi chứ không nói gì.
“Kiều tiểu thư, dù tiểu thư có không vui cũng không thể ra tay với tiểu thư nhà ta như thế.
Tiểu thư xem đi, tiểu thư nhà ta ngã sứt đầu rồi.
Thất vương gia, ngài phải làm chủ cho tiểu thư nhà nô tỳ.” Tiểu Lan vừa khóc lóc vừa tố cáo.
Mộ Dung Thiên Tình chỉ vừa len lén quan sát sắc mặt của Tư Đồ Hiên vừa ôm đầu bày ra dáng vẻ hoa lê đái vũ, tuyệt nhiên không nói gì.
“Linh Nhi quá kích động rồi.”
Giọng nói này là của Tư Đồ Mâu, Kiều Linh Nhi nhận ra giọng anh ta.
Nàng mở mắt, đôi mắt sáng thuần lương toát ra hàn khí, nàng nhìn về phía Tư Đồ Hiên nhưng chẳng nói gì, một lúc sau thì cúi gằm đầu xuống.
Dường như có chút chua xót trong lòng.
Một hồi sau, Tư Đồ Mâu lại lên tiếng, “Thất ca, huynh nhìn xem Mộ Dung tiểu thư bị thương nặng đến thế kia, còn không mau mời đại phu đến xem qua.”
Đầu Mộ Dung Thiên Tình bị chảy máu, thoạt nhìn cũng khiến người ta giật mình.
Vân Lam định lên tiếng thì bị Kiều Linh Nhi cản lại, nên đành im lặng.
“Thời Bố, còn không mau đi mời đại phu?” Tư Đồ Hiên ngoảnh đầu về phía Mộ Dung Thiên Tình, “Mộ Dung tiểu thư, mời đi bên này.”
Mộ Dung Thiên Tình yếu ớt gật đầu, “Đa tạ Thất vương gia.”
Tư Đồ Hiên liếc nhìn Kiều Linh Nhi, xác định nàng không hề gì bèn căn dặn Vân Lam săn sóc nàng, sau đó đưa Mộ Dung Thiên Tình đi.
Khi Mộ Dung Thiên Tình xoay người, thừa kịp người ta không phát hiện bèn ném ánh mắt miệt thị cho Kiều Linh Nhi rồi mới đi theo Tư Đồ Hiên.
“Tiểu thư, người bị thương rồi, còn chảy rất nhiều máu nữa.
Vì sao người không nói với Thất vương gia?” Vân Lam khóc, nước mắt cô rơi đầy mặt, vội vàng nắm lấy tay Kiều Linh Nhi.
Kiều Linh Nhi thất thần nhìn theo bóng lưng Tư Đồ Hiên đang dần xa, thật lâu cũng chưa hoàn hồn lại.
Hóa ra, hóa ra nàng cũng chỉ là người ngoài.
Thực ra nàng vốn đã tự coi mình là người ngoài, thế nhưng lúc này đây, nàng chợt nhận ra nàng khao khát được yêu thương, ao ước được che chở, được thấu hiểu đến nhường nào.
Mà người nàng mong ngóng, hóa ra chỉ có một mình Tư Đồ Hiên mà thôi.
Ban nãy, ánh mắt chàng hững hờ như thế.
Nàng thấy tim mình quặn đau, tựa như có một mũi dao sắc nhọn cắm vào, sau đó bị người ta khoét đục từng nhát từng nhát, nỗi đau này, nỗi đau đớn này thấu tận tâm can.
Vân Lam càng lo lắng thì càng khóc lớn, “Tiểu thư, tiểu thư à, người làm sao vậy?”
Ánh mắt này của tiểu thư, vẻ mặt này của tiểu thư, khiến lòng Vân Lam thấy chua xót.
Tiểu thư bị thương đấy, vì sao Thất vương gia lại không nhận ra chứ? Lại còn đưa ả đàn bà kia đi tìm đại phu chữa trị mà chẳng màng đến tiểu thư.
Kiều Linh Nhi trấn tĩnh lại, thấy Vân Lam vẫn đang nức nở, nàng khẽ thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn khôi phục lại vẻ bình thản, “Vân Lam, về thôi.”
Đoạn, nàng liền bước về phía gian phòng của mình.
Vân Lam vừa khóc thút thít vừa đỡ tiểu thư trở về.
Về đến phòng, Kiều Linh Nhi lại thẫn thờ, để mặc Vân Lam băng bó vết thương cho nàng, còn tâm tư nàng đã bay đến tận nơi xa.
“Tiểu thư, băng bó xong rồi.
Người còn đau không?” Vân Lam cố kìm nước mắt, nhìn chằm chằm cánh tay Kiều Linh Nhi với vẻ lo lắng.
Lúc này Kiều Linh Nhi mới định thần lại, lắc đầu, “Không sao.
Vân Lam, ngươi mau thu dọn một chút, đem theo mấy bộ xiêm y và cái rương nhỏ, chúng ta lập tức rời khỏi phủ.”
Bỏ đi?
Vân Lam thảng thốt hét lên, “Tiểu thư, chúng ta định…”
Kiều Linh Nhi đứng bật dậy, hung hăng trừng mắt với Vân Lam, “Yên lặng cho ta.”
Vân Lam vẫn chưa hết kinh hoàng, khe khẽ hỏi, “Tiểu thư, chúng ta phải đi sao?”
Vì sao vậy? Thất vương gia đối đãi tiểu thư rất tốt, ở bên cạnh Thất vương gia sẽ không một ai dám khi dễ tiểu thư cả.
“Đi đến nơi nào khiến ta thấy vui vẻ, nơi này đã không còn gì lưu luyến.”
Vân Lam lại khóc, “Tiểu thư, nơi này có Thất vương gia mà, người định đi đâu chứ?”
Thất vương gia?
Kiều Linh Nhi lắc đầu, suýt chút nữa nàng đã quên mất thân phận của mình.
Thất vương gia là vương gia cao cao tại thượng, còn nàng, nàng chỉ là con gái một viên quan địa phương, một khí phụ, một khí phụ không có giá trị lợi dụng.
Dù cho nàng có được Thái hậu sủng ái thì sao chứ? Chẳng lẽ nàng còn mong đợi một ngày nào đó có thể xoay chuyển thân phận? Bay cao biến thành phượng hoàng sao?
Không thể, có một số việc không thể nào thành, mà nàng cũng biết chừng mực.
Khi còn ở thế kỷ 21, khi Tống Đan Đan trả lời phỏng vấn đã từng nhắc đến chuyện ly hôn, cô ấy nói rằng: Vốn chỉ muốn ôm một cái, thế mà không cẩn thận lại thêm một nụ hôn, sau đó bạn mới phát hiện ra cần phải có một cái giường, một căn phòng, một tờ giấy chứng nhận.
Tiếp theo đó là đầy rẫy những nhu cầu không tên.
Đến khi ly hôn bạn mới chợt nhớ ra rằng, thứ bạn muốn, vốn dĩ chỉ là một cái ôm.
Bây giờ nàng đã nếm trải tư vị này.
“Mau thu dọn đi.” Kiều Linh Nhi không nói nhiều, chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Vân Lam.
Vân Lam còn định hỏi thêm, nhưng thấy sắc mặt tiểu thư không tốt bèn im lặng, vội vàng đi dọn đồ.
Thực ra đi nơi nào cũng không quan trọng, chỉ cần được ở bên cạnh tiểu thư là tốt rồi.
Thu dọn xong, hai người đi thẳng ra cửa.
Mấy ngày nay Kiều Linh Nhi thường xuyên ra vào vương phủ, hơn nữa bình thường nàng cũng hay mang theo một bao đồ, thường là những thứ cần dùng ở xưởng cho nên thị vệ gác cửa cũng không ngăn cản, cũng sẽ không bẩm báo với Tư Đồ Hiên.
Ra khỏi vương phủ trót lọt, ngoảnh lại nhìn tấm biển ghi ba chữ ‘Thất vương phủ’, ánh mắt nàng như chùng xuống, sau mới xoay người bỏ đi.
Cuối cùng, tin tức cũng bẩm báo đến tai Tư Đồ Hiên.
Trong lòng Tư Đồ Hiên lóe lên sự bất an, lập tức bỏ Mộ Dung Thiên Tình và Tư Đồ Mâu lại, xoay người rời khỏi đại điện.
“Thất vương gia…” Mộ Dung Thiên Tình vội kêu lên.
Tư Đồ Dật thấy vậy liền biết đã xảy ra chuyện, bản thân hắn không thể làm gì khác hơn là lo ổn thỏa chuyện này trước, “Mộ Dung tiểu thư, có chuyện cần Thất ca xử lý, cô cứ yên tâm, chớ nóng nảy, chi bằng xử lý vết thương trước đã.”
Tư Đồ Mâu cũng đồng tình, “Thập tam đệ nói phải lắm, hiện tại chăm sóc vết thương quan trọng hơn.”
Mộ Dung Thiên Tình lập tức cúi đầu, thỏ thẻ lên tiếng, “Dạ.”
Sau khi Tư Đồ Dật về đến phủ mới được nghe kể lại sự tình.
Làm sao Linh Nhi lại ra tay với Mộ Dung Thiên Tình chứ?
“Thương thế của Mộ Dung tiểu thư…” Tư Đồ Dật không kìm được sự hiếu kỳ, muốn hỏi cho rõ ràng mọi thứ.
“Thập tam gia, Kiều tiểu thư hơi quá đáng, chỉ vì chuyện thương thuyết không hợp ý nhau mà ra tay với tiểu thư…” Tiểu Lan cả giận nói.
Ả ta còn chưa nói hết đã bị Mộ Dung Thiên Tình cản lại, “Thập tam gia, ngài đừng trách Kiều tiểu thư, đáng lẽ ta không nên nói những lời kích động ấy.”
Nét mặt Tư Đồ Dật đanh lại, “Chẳng hay Mộ Dung tiểu thư đã nói gì?”
Tư Đồ Mâu cũng rất tò mò, trông chờ câu trả lời từ Mộ Dung Thiên Tình.
“Ta nói chuyện hợp tác giữa Mộ Dung gia và Thất vương gia đã có từ lâu, nếu có thể tiếp tục hợp tác thì rất mong Kiều tiểu thư cũng có thể tham gia.
Ta cũng nghe tiếng Kiều tiểu thư là người giỏi kinh doanh, nếu như mất đi đối tác như Kiều tiểu thư cũng là tổn thất của Mộ Dung gia ta.
Nào ngờ lại khiến Kiều tiểu thư không vui.” Mộ Dung Thiên Tình nói, nước mắt lã chã rơi như hoa rụng.
Tư Đồ Dật nhíu mày, nha đầu Linh Nhi kia không nên kích động mới phải, hơn nữa nếu chỉ vì thế thì không cần phải tức giận.
Mà Mộ Dung Thiên Tình cũng không giống như đang nói dối.
Hơn nữa vết thương kia của Mộ Dung Thiên Tình, rốt cuộc Linh Nhi đã làm gì chứ?
“Hừ, cũng chỉ là một đứa nhỏ chưa lớn, Mộ Dung tiểu thư đừng nên chấp nhất nàng ta làm gì.” Tư Đồ Mâu hừ lạnh.
Mộ Dung Thiên Tình mặt đẫm lệ, không dám lên tiếng nữa.
Tư Đồ Dật còn đang chìm trong trăm mối tơ vò thì Thời Bố lạnh lùng bước đến, báo là Tư Đồ Hiên có chuyện tìm hắn, hắn lập tức đi ra ngoài.
Lúc Thời Bố xoay người còn liếc nhìn Mộ Dung Thiên Tình, khiến nàng ta ớn lạnh trong lòng, thế nhưng suy nghĩ một chút lại thấy như chẳng đáng gì, trái lại còn có phần đắc ý.
“Thời Bố, đã xảy ra chuyện gì?” Tư Đồ Dật nhíu mày hỏi.
“Thập tam gia, tiểu thư bỏ đi rồi.
Tiểu thư chỉ để lại một phong thư, gia dặn ngày lập tức phong tỏa toàn thành, dẫn theo người tìm tiểu thư về.”
Chợt nhớ lại vẻ mặt của gia khi nãy, Thời Bố khẽ rùng mình.
Hắn theo bên cạnh gia đã mười năm, nhưng chưa từng thấy gia tức giận như vậy, vẻ mặt kia, chỉ sợ rằng nếu tìm thấy Kiều tiểu thư lúc này, không rõ Kiều tiểu thư sẽ ra sao.
Tư Đồ Dật giật mình, “Linh Nhi bỏ đi? Từ lúc nào?
“Có lẽ là vừa mới đây, gia đã đi tìm tiểu thư rồi.”
Vẻ mặt Tư Đồ Dật nặng nề, hắn gật đầu, không hỏi nhiều nữa mà xoay người đi thẳng ra khỏi cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...